Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 35 : Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 35: Oan gia ngõ hẹp   Trường Ngọc và Cố Tranh càn quấy một hồi, dây dưa một hồi lâu trong phòng tắm, lúc mặc quần áo đi ra vẫn là mặt như hoa đào, sóng mắt dập dờn.   Nhéo hai chân run rẩy một cái, đúng là hơi đau nhưng không thể phủ nhận thật sự rất dễ chịu, khoái cảm trong giấc mơ chuyển đến trong hiện thức khiến cô hoảng hốt một hồi, hồi lâu mới bị mẹ Trường gọi điện kéo tâm trạng trở lại.   Trường Ngọc cầm điện thoại lên: “Mẹ, sao vậy?”   Mẹ Trường: “Ngọc Nhi con nhanh xuống đây, cơm lạnh rồi. Chờ cơm nước xong đợi lát nữa mẹ và con ra ngoài dạo phố, mẹ thấy quần áo cô gái nhỏ trên đường đểu đổi kiểu dáng mới, mẹ cũng dẫn ocn đi mua…”   Mẹ Trường cẩn thận thăm dò từng li từng tí, nếu như Ngọc Nhi thật sự có suy nghĩ coi thường mạng sống của mình bà không thể nào để con bé một mình, muốn cho cô cảm nhận được điều tốt đẹp của thế giới này. Mẹ Trường nghĩ qua giai đoạn này liền đưa Trường Ngọc ba Trường một nhà ba người ra ngoài du lịch, hy vọng con bé có thể thả lỏng.   Trường Ngọc không từ chối, cúp điện thoại liền thay quần áo khác xuống lầu.   Cô lâu một chút, mẹ Trường liền khẩn trương, đánh giá Trường Ngọc từ đầu đến chân lặp đi lặp lại một hồi lâu, xác nhận cô không tự làm mình bị thương tự hại mình mới trầm tĩnh lại. Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của con gái lúc này mới ý thức được mình biểu hiện quá rõ ràng, vội vàng thu liễm vẻ mặt khẩn trương, khôi phục dáng vẻ bình thường, kêu Trường Ngọc rửa tay ăn cơm.   Trường Ngọc làm theo, cầm đũa kẹp đồ ăn mình thích, nhưng mà gần đây mẹ Trường toàn nấu món cô thích đến mức cô ăn hơn nửa bát cơm, còn tăng một kg.   Trường Ngọc thấy cô ăn ngon miệng vui vẻ cực kỳ, một lòng thêm đồ ăn cho cô, suýt nữa chết thành một núi nhỏ trên cơm. Cho đến khi Trường Ngọc ngăn mẹ Trường gắp đồ ăn bà mới dừng lại.   Hai người cơm nước xong xuôi, thu dọn hết giờ nữa mới ra ngoài.   Mẹ Trường gọi taxi từ trước, hai người lên xe, lái xe cũng không nói chuyện, đến thẳng địa điểm.   Hai người cười cười nói nói trên xe, bầu không khí cũng hòa hợp, ý cười trong mắt mẹ Trường có thêm một tia vui mừng, xem ra con gái bà cũng không vì vậy mà lưu lại ám ảnh trong lòng, thế này là tốt nhất. Nhưng mà Trường Ngọc cười nói dần dần phát hiện công trình kiến trúc bốn phía không đúng, cũng không phải cửa hàng hai người thường đi kia.   “Không đi sai đường đâu, hôm nay chúng ta tới cửa hàng xx.” Mẹ Trường giải thích.   Trường Ngọc lấy làm kinh hãi: “Sao lại đến đấy?”   Cửa hàng xx không giống với cửa hàng trước kia bọn họ hay tới, cửa hàng trước kia hàng hóa đa dạng phong phú, hàng đẹp giá rẻ, phần lớn đều là dân thường bọn họ đi, mà cửa hàng xx xa hoa tao nhã, giá cả hàng hoa một cái quý một cái cao, cô cũng chỉ đi qua một lần là khi sinh nhật mười tuổi, mua con búp bê rẻ nhất cũng đã hết mấy trăm.   Mẹ Trường khoát tay “Hiếm khi con về nhà một chuyến, đi vòng vòng mua ít đồ con thích.”   “Mẹ, con không cần.” Trường Ngọc lại đau lòng tiền mẹ Trường, vội vàng kêu tài xế đổi hướng.   Mẹ Trường lại ngăn cản cô, “Ngọc Nhi, con yên tâm, trong nhà vẫn có chút tiền này.”   “Nhưng mà…”   “Không nhưng nhị gì hết, Ngọc Nhi nhà ta dáng dấp xinh đẹp như vậy nên ăn mặc thật xinh đẹp, mặc dù trong nhà không dư dả, vị trí mẹ và ba con trong đơn vị đang làm việc cũng không cao nhưng con là con gái bảo bối của chúng ta, tuyệt đối không thể để người khác bắt nạt!”   Trong lòng Trường Ngọc chát chúa, hốc mắt ngập nước, mẹ đang ra mặt vì cô, mấy ngày nay ba Trường không đi làm đến cục cảnh sát chờ, mẹ Trường cũng không đi làm ở nhà cùng cô, trên miệng cô không nói trong lòng lại áy náy, nếu không phải vì cô hai người bọn họ cũng sẽ không mệt mỏi như vậy, nhớ tới tin nhắn của Hồ Ti Tùng, cô càng sợ sẽ khiến ba mẹ mất công việc. Nhưng mà bây giờ mẹ Trường lại nói với cô đây không phải lỗi của cô, thậm chí còn ẩn ẩn oán trách chính mình.   Hốc mắt hồng hồng, lệ quang lấp lóe trong mắt, tựa như một giây sau sẽ rơi xuống, mẹ Trường lại dùng khăn giấy dịu dàng lau đi giúp cô.   “Khóc cái gì?”   Trường Ngọc lắc đầu, yết hầu nghẹn ngào.   Mẹ Trường lại cười: “Nói hai câu xúc động con liền khóc, nếu như bị người khác thấy được không chừng muốn nói cô gái nhỏ nhà này thật dễ dụ.”   “Mẹ…”   “Nhà họ Trường chúng ta mặc dù không tiền không thế nhưng tiền thưa kiện vẫn bỏ được, mẹ cũng không tin nhà họ Hồ bọn họ có thể một tay che trời, cùng lắm kiện không thắng thì ta vạch trần lên… Bây giờ không phải còn có thể đăng lên mạng sao? Mẹ cũng phải để người cả nước đều thấy hồ gia bọn họ là loại người gì. Họ chặn được miệng chúng ta nhưng chặn được miệng người trong thiên hạ chắc?”   Mẹ Trường nổi giận đùng đùng phun ra lời hung ác, vỗ mu bàn tay Trường Ngọc, “Được rồi đừng khóc, đợi lát nữa còn phải đi mua quần áo nữa, khóc là khó coi đấy.”   Trường Ngọc chu môi, xoa mạnh hốc mắt, thu hồi nước mắt: “Vừa nãy mẹ còn nói con xinh đẹp, lúc này lại nói con khó coi.   Mẹ Trường cười nhép chóp mũi cô, “Được được được, con xinh đẹp nhất, Ngọc Nhi nhà cũng ta xinh đẹp nhất thế giới.”   Lúc này Trường Ngọc mới nín lại, ngược lại cũng bắt đầu ngại ngùng.   Đúng lúc đến nơi cần đến, hai người xuống xe, mẹ trường kéo khuỷu tay Trường Ngọc đi vào cửa hàng.   Đi dạo quần áo lầu một xong, trên tay hai người ôm hai ba cái túi, trường Ngọc mua quần áo xong định về, mẹ Trường mua “xoạt xoạt xoạt” không chớp mắt, cô nhìn cũng đau lòng.   Ai ngờ mẹ Trường còn chưa đã, dẫn người lên lầu mua những đồ khác.   Ai ngờ vừa tiến vào một cửa hàng liền đụng phải một đám người.   Một tay Trường Ngọc cầm cái túi, một tay bảo vệ mẹ Trường, lên tiếng “xin lỗi”, giương mắt lên nhìn ngây ngẩn cả người.   Mẹ Trường nhìn sang, hay lắm, oan gia ngõ hẹp!