Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 30 : Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 30: Cân nhắc   “Ngọc Nhi thức dậy nhanh, xảy ra chuyện rồi.”   Trường Ngọc lẩm bẩm môi đỏ, vừa mở mắt liền bắt gặp ánh mắt lo lắng của mẹ Trường.   Cô bật thốt lên: “Sao vậy?”   Mẹ Trường cau mày, vẻ mặt tức giận: “Hôm qua mẹ tới cục cảnh sát muốn bảo bọn họ đi điều tra camera theo dõi của khách sạn, kết quả một người hai người đều từ chối nói có việc, mẹ rất khó chịu, rõ ràng lúc mẹ đi vào thấy bọn họ không bận bịu chút nào.”   Sau đó bà lại nói tiếp: “Hôm nay ba con đi cục cảnh sát một chuyến, ngược lại cảnh sát cho người đi, kết quả nói với chúng ta ràng ngày đó camera sửa, không mở!”   Trường Ngọc cũng quản được sự ảo não với Cố Tranh nữa, vội vàng ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc, “Là Hồ Ti Tùng…”   Cô không muốn thừa nhận nhưng cũng không thể không thừa nhận, cho dù nhà họ Hồ rời khỏi nơi này vài chục năm nhưng phần sản nghiệp nhà họ còn lưu lại nơi này cũng đủ để đè sập bọn họ.   Ngày đó mặc dù có người qua đường lái xe đi ngang qua nhưng một cô không nhớ rõ biển số xe, hai cho dù cô nhớ được với dáng vẻ không dám xuống xe ngày đó của anh ta, có lẽ cũng không dám làm chứng vì cô.   Lông mày cô nhíu chặt, bờ môi mím chặt, trong lòng càng chán ghét Hồ Ti Tùng, cũng không rõ ràng ba mẹ Hồ có biết không, hoặc là làm ra bao nhiêu chuyện về chuyện này.   Mẹ Trường thấy vẻ mặt nghiêm nghị của cô lại hối hận, đều là bọn họ không tốt, lúc trước sao lại muốn để Trường Ngọc đi đón một nhà bọn họ, không nên để bọn họ gặp mặt, tất cả hối hận lại chuyền thành oán hận với người nhà họ Hồ.   Bà vỗ bả vai Trường Ngọc, an ủi cô: “Ngọc Nhi yên tâm, không sao đâu, mẹ bảo ba con tới cục cảnh sát khơi thông lần nữa, hôm nay mẹ ở nhà với con, con muốn ăn gì mẹ đi mua cho con, nha.”   Trường Ngọc thoát ra khỏi tâm tình nặng nề, nặn ra một nụ cười: “Không cần đâu mẹ, con không sao, hai người có việc gì thì cứ bận bịu trước đi.”   Mẹ Trường: “Con đừng suy nghĩ nhiều, chúng ta nhất định sẽ kiện thắng tên hỗn đản Hồ Ti Tùng kia!... Mẹ đi hâm nóng bữa sáng cho con, con chờ chút xuống ăn.” Mẹ Trường thấy cô cũng không muốn nói nhiều cũng đành nói sang chuyện khác.   “Cảm ơn mẹ.”   Trường Ngọc nhìn mẹ Trường ra khỏi phòng, đóng cửa phòng lại, buồn rầu trong mắt rốt cuộc không giấu được nữa, trên thực tế trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ, nhà cô không thể kiện thắng Hồ Ti Tùng, thậm chí còn có khả năng đứng trước hiểm cảnh.   Lúc nhỏ cô vẫn không cảm giác được gì, lớn lớn nhìn thấy quá nhiều hiểu rõ lực lượng tư bản cường đại cỡ nào.   Ôi.   Cô thở ra một hơi, vén chăn xuống giường, đi vào phòng vệ sinh, thu thập xong đi xuống lầu.   Dưới con mắt lo lắng của mẹ Trường yên lặng ăn xong bữa sáng ngon miệng, ung ung tiêu cơm trên ghế sofa.   Cô đang xem điện thoại trên màn hình đột nhiên nhảy ra một tin nhắn.   [Crush: Chào buổi sáng ( ^_^)/]   Trường Ngọc nhíu mày, mắt nhìn về phía mẹ Trường, thấy bà đang rửa chén, cầm di động đi vào phòng vệ sinh.   [Ngọc Ngọc Ngọc Nhi à: Rốt cuộc anh muốn làm gì!]   [Crush: Anh muốn làm gì hẳn là em rất rõ ràng mới đúng.]   Cô chưa kịp gõ ý nghĩ trong đầu ra, đối phương lại nhắn một câu.   [Crush: Muốn làm em.]   Trường Ngọc cắn môi dưới, loại sự thật chẳng những khiến người ta buồn nôn không chịu nổi này, càng làm cho cô cảm thấy hổ thẹn, bị kẻ biến thái như thế này thích, đơn giản… chính là nhục nhã trần trụi.   [Crush: Đây chỉ là cảnh cáo mà thôi, chỉ cần em theo anh, anh có thể không tiếp tục.]   [Ngọc Ngọc Ngọc Nhi à: Anh nằm mơ!]   [Crush: Đừng kích động, anh cho em thời gian ba ngày suy nghĩ, trước khi lên tòa án hãy cho anh một câu trả lời chắc chắn, nếu không anh chỉ có thể nhìn em trong tù, nhóc đáng thương.]   Trường Ngọc gần như muốn cắn nát răng, ngón tay run rẩy, muốn gõ chữ lại tâm phiền ý loạn không biết gõ gì, Cô lại muốn mạnh mẽ từ chối Hồ Ti Tùng, nhưng lại sợ chọc giận anh ta, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn.   Cánh tay vô lực rũ xuống, màn hình tối đi, cô bất lực ngồi trong toilet, khuỷu tay ôm lấy mình không biết nên như thế nào cho phải.