Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 22 : Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 22: Anh là ma   Trường Ngọc không còn nhớ được đây là lần thứ mấy mình ngại ngùng tỉnh lại trên giường ẩm ướt, hôm nay phía dưới còn ướt át hơn trước kia, ánh mắt dán chặt lấy quần lót phía dưới, thế mà bắt đầu tập mãi thành thói quen.   Nhưng mà lúc này cô cũng không lập tức đi vào phòng vệ sinh thay nội y mà xoay người nằm nghiêng, hai chân kẹp lấy chăn, nhớ lại tình hình trong mộng.   Cố Tranh…   Cô cắn môi, hốc mắt ướt át, nước mắt óng ánh rơi giữa gối, mi dài run rẩy, nội tâm cô đang trốn tránh sao, lời Cố Tranh nói chỉ là cô đang an ủi bản thân sao?   Khóe miệng tự giễu nhếch xuống, xẹt qua một độ cong buồn cười.   Cô lấy viên ngọc trên cổ xuống, đầu ngón tay vuốt ve tỉ mỉ, lòng bàn tay non mềm nắm nhặt, đột nhiên không kịp chuẩn bị bị góc nhỏ của viên ngọc sắc bén cắt qua, máu tươi lập tức dính lên ngọc đỏ.   Cơn đau chậm chạp truyền ra từ đầu ngón tay, kích thích thần kinh của cô, cô cũng không để ý, môi gần như bị cắn rách cả da.   Khóc đến ngẩn ngơ, thời gian phảng phất cũng biến thành dài dằng dặc, dường như cô cô nghe thấy một tiếng than thở trong tiếng khóc của mình.   Còn chưa kịp phân biệt, ngọc trong tay bỗng nhiên phóng ra tia sáng, êm dịu cũng không chói mắt, một giây sau cô rơi vào trong lòng người tới.   Nói rơi vào cũng không chính xác, thậm chí cũng không thể dùng người để hình dung, chỉ là một đám khí tạo thành hình dạng một người, tục xưng là ma, cũng có thể gọi là linh hồn.   Cánh tay giả giả khoác lên sau lưng Trường Ngọc, chỉ cách một ngón tay, ngay cả kề sát thân thể cô cũng có chút khoảng cách.   Trong con ngươi lờ mờ màu nâu, phản chiếu ra gương mặt quen thuộc, mặt mày quen thuộc, còn có ánh mắt dịu dàng lại dung túng của anh.   Hai chữ nhấp nhô trong cổ họng, lướt qua đầu lưỡi một lượt, cũng không dám thật sự nói ra, sợ cô vừa nói ảo cảnh liền biến mất.   Cố Tranh đi cùng cô nhiều năm như vậy sao không biết cô đang suy nghĩ gì, tưởng tượng chọc chóp mũi cô một cái giống như trước kia, kịp thời phản ứng lại chỉ có thể hoảng hốt dỗ dành.   “Ngọc nhi, em đừng khóc, em nhìn anh, anh ở ngay trước mắt em.”   Nào ngờ anh mới mở miệng, Trường Ngọc xông bừa vào trong lòng anh, nhưng mà cô lại xuyên qua thân thể Cố Tranh!   Trường Ngọc lập tức ngây ngẩn cả người.   Cố Tranh bất đắc dĩ ngồi xuống, vì hành động của cô mà sắc mặt anh càng tới nhợt hơn một phần.   Lúc người còn sống dương khí nặng xuyên qua ma âm khí sẽ tổn thương đến hồn ma, ngược lại lúc âm khí của ma lớn hơn âm khí của người sống thì người sống sẽ bị ma hấp thụ dương khí, cuối cùng làm bị thương gốc rễ.   Lời nói Cố Tranh ý vị sâu xa: “Anh không phải ảo giác của em, ba năm trước anh chết đi, trước mắt anh chỉ làm một linh hồn cũng chính là ma.”   Anh dừng lại, ngoài mặt không hiện nhưng trong mặt lại lo lắng bất an, sợ Trường Ngọc sợ anh, ghét anh.   Hầu kết bất an nhấp nhô trên dưới, anh nhìn chăm chú biểu cảm trên mặt cô, không buông tha một tí nào.   Nhưng mà dường như Trường Ngọc tiếp nhận sự thật anh là ma rất dễ dàng, chỉ là hơi kinh ngạc một chút, một giây sau biểu cảm trở nên nghiêm túc.   “Anh bị thương.” Cô mím môi, có chút bất an: “Là bởi vì vừa nãy em đụng phải anh sao?”   Cô chú ý tới Cố Tranh bảo trì một khoảng cách vừa thân thiết lại vừa vặn không thể chạm đến lẫn nhau với mình.   “Em… Không sợ anh sao?” Cố Tranh rũ mắt.   Trường Ngọc xích lại gần một chút, cúi nửa người trên xuống, ngửa đầu đối diện với khuôn mặt rũ xuống của anh, cách nhau vừa đúng một bàn tay.   “Sợ hãi? Cố Tranh, em thích anh còn không kịp sao lại sợ anh?” Cô nói chuyện vẻ mặt thành thật, đôi mắt màu nâu đối đầu với đôi mắt màu thẫm của anh, Cố Tranh nhìn thấy trong con ngươi trong suốt có mình, cũng chỉ có anh.   Cho đến khi Cố Tranh nhắc lại vì sao ngày đó cô không sợ hãi chút nào, khi đó Trường Ngọc nằm tựa trên ghế sofa, giống như con mèo con lười biếng, nghe thấy câu hỏi của anh nheo mắt lại.   “Người tưởng rằng sẽ không được gặp lại nữa lại xuất hiện trước mặt. Dù chỉ là một giấc mộng em cũng muốn tóm chặt lấy, ngủ say không tỉnh.”   Một khắc đó Cố Tranh mới hiểu ra, đâu phải anh theo đuổi cô, rõ ràng hai người đều chạy về phía nhau, lại bởi vì trở ngại qua nhiều năm mới đến đáy lòng của đối phương.   Mà giờ khắc này Cố Tranh chỉ còn mừng rỡ như điên, tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu mới tốt.   Trong mộng Trường Ngọc mơ hồ, bây giờ nói ra trong lúc tỉnh táo đã tiêm cho anh một liều thuốc an thần chắc chắn.   “Nhưng mà anh vẫn luôn ở trong viên ngọc sao?”   Cố Tranh gật đầu, kể chuyện từ khi mình có ý thức đến nay cho cô. Lúc trước anh xảy ra tai nạn xe cộ, linh hồn bị bắn ra khỏi thân thể bay tới bay lui, anh giãy dụa không muốn đi, không biết làm sao bị hút vào trong dây chuyền huyết ngọc, làm một người đứng nhìn, nhìn thấy mình bị tuyên bố tử vong, nhìn thấy ba mẹ khóc tan nát cõi lòng, cũng nhìn thấy Trường Ngọc và hoa khôi trường giằng co trong tang lễ của mình. Anh ở trong ngọc nhìn bảy ngày, sau đó lâm vào ngủ sau, chờ đến khi tỉnh lại lần nữa là lúc mẹ Cố thu dọn phòng tìm được cái hộp này và tờ giấy chúc mừng sinh nhật vui vẻ Trường Ngọc bên trong.   Cái hộp nhỏ được đóng gói rất tốt, cho dù rơi vào trong vũng máu cũng chỉ làm bẩn túi quà, trong ngoài hộp đều sạch sẽ.   Anh muốn nói chuyện với ba mẹ nhưng hai người lại không nghe thấy, không có cách nào, tình hình giằng co đến tối cuối cùng xuất hiện bước ngoặt, anh phát hiện anh có thể đi vào giấc mơ của ba mẹ, anh muốn nói chuyện với ba mẹ, nhưng khi anh thấy rõ giấc mộng lại giật mình.   Trong giấc mơ mẹ Cố ngồi trên bãi cỏ, cách đó không xa có một bé trai ôm bóng đá trên bãi cỏ, nó còn nhỏ, nâng chân lên còn vụng về, đá bóng xiêu xiêu vẹo vẹo mẹ Cố lại khen nó giỏi lắm. Bóng lăn đến dưới chân anh, bé trai chạy đến trước mặt anh, chớp mắt nhìn anh.   “Anh trai, anh có thể đưa bóng cho em không?”   Đi tới gần Cố Tranh có thể nhìn thấy rõ ràng mặt mày cậu bé có ba phần giống mình, sự thật này giống như con rắn độc cắn một cái vào yết hầu anh, bằng không thì cũng không đến mức toàn thân run rẩy nói không ra lời.   Bé trai thấy anh bất động rất lâu, vẻ mặt hơi nghi ngờ.   Cố Tranh mở miệng: “Em gọi…”   Phía xa mẹ Cố đi tới, hô to: “Hình Triệu đến đây.”   Biểu cảm cảnh giác trên mặt mạnh mẽ đâm vào tim anh, cổ họng khô rát chát ngòm, anh muốn giải thích với mẹ Cố mình không phải người ngoài, anh là con của bà nhưng lúc mẹ Cố đi tới, trong nháy mắt nhìn thấy rõ mặt của anh lộ ra hoảng sợ, cuối cùng anh không nói ra lời.   Mẹ Cố tỉnh giấc.   Ý thức Cố Tranh đành phải về trong viên ngọc, chỉ là lần này anh không còn làm ra bất cứ động tĩnh gì, núp ở xó xỉnh trong viên ngọc, nhắm mắt lại yên lặng như vậy.   Ngơ ngơ ngác ngác, không biết sớm chiều.   Ngày ấy nhìn thấy ánh sáng mặt trời lần nữa, ánh nắng chiếu vào, lần đầu tiên anh mở mắt ra thấy được ánh sáng thuộc về mình.   Cái ngày đó Trường Ngọc đưa anh về nhà, anh chỉ không khống chế nổi muốn nhìn cô trong mơ một cái, lại làm ra chuyện như thế, cảm xúc tự trách, mừng rỡ, lo lắng, sợ hãi tràn ngập trong đầu anh trong nháy mắt, đến mức anh nhất thời không phát hiện trong đầu có thêm một bản công pháp.   Ngày thứ hai công pháp nói cho anh biết, người chết có thể sống lại, chỉ cẩn sau khi chết lập tứcbám thân vào trong huyết ngọc cực phẩm, ôn dưỡng ba năm trong nơi bóng râm không thể gặp ánh sáng, trong thời gian ba năm này thi thể không mục không nát. Ba năm sau tìm tới người thương, dùng linh hồn âm dương giao hợp với cô, lấy dương khi của cô ấy, đến một mức giá trị có có thể sống lại. Nhưng kiểu này cực kỳ tổn hại đến thân thể người phụ nữ, muốn sống lại một nửa kia gần như phải hương tiêu ngọc tổn (*).   (*)Ẩn dụ về cái chết của một phụ nữ trẻ và xinh đẹp    Vốn dĩ đêm đầu tiên Cố Tranh nên như vậy nhưng anh tiến vào giấc mộng, dưới sự không chế của công pháp giao hợp trong mộng, hiệu quả mà nói tạm được nhưng cũng không có trở ngại, công pháp cũng không tác quái. Đợi đến ngày thứ hai Cố Tranh phát hiện công pháp, sau đó đưa ra phương thức tiến vào giấc mộng giao hợp lấy dương khí, thế này không tổn thương tới Trường Ngọc, anh cũng có thể góp nhặt dương khí, nhưng anh cần năng lượng.   Trên thực tế phương pháp sống lại này căn bản không có ai có thể nghiệm chứng có chính xác không, vì yêu cầu làm khó nhiều thứ. Huyết ngọc cực phẩm là một thứ, có thể chăm sóc ân cần không là một thứ, người thương có đồng ý không lại là một thứ nữa. Ba thứ này cho đến bây giờ cũng chỉ có một mình Cố Tranh phù hợp mà thôi.   Nói xong, Cố Tranh nhìn cô tha thiết, một bộ dạng mặc cho đánh mặc cho mắng.   Trường Ngọc nghe xong trầm tư một lát, đột nhiên hỏi: “Cho nên trong khoảng thời gian này em tắm rửa anh cũng thấy được?”   “…Ừ.”   Khuôn mặt nhỏ của Trường Ngọc bỗng nhiên đỏ bừng: “Lưu manh!!!”