Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 16 : Sau khi trúc mã chết, tôi nằm mộng xuân

Chương 16: Bỏ trốn   Chụp X-quang, bác sĩ nói với cô không có vấn đề gì, vì lý do an toàn dùng chút thuốc.   Trường Ngọc xoa mặt, đang muốn lấy điện thoại ra gọi xe, một chiếc xe hơi màu đen dừng trước mặt cô.   Cửa sổ ghế phụ lái chậm rãi hạ xuống, người nhã nhặn cong môi nhìn cô.   “Trường tiểu thư, thật trùng hợp.”   Tay cầm túi nắm chặt lại, cô mím môi, đang định nói chuyện, cửa sổ xe ghế sau cũng hạ xuống .   “Ngọc nhi đi đâu vậy, lên xe chúng ta đưa cháu đi.” Dì Hồ nhiệt tình nói.   Cong môi lên mỉm cười ngọt ngào, “Không cần đâu dì Hồ, cháu về nhà không cùng đường với mọi người, làm phiền mọi người quá.”   “Không sao, chúng ta xuống ngay phía trước, đợi chút nữa để Hồ Ti Tùng đưa cháu về, dù sao tiểu tử này suốt ngày cũng không có chuyện gì làm.”   Hồ Ti Tùng cười không nói gì, ánh mắt lại phụ họa.   Trường Ngọc không chịu nhưng lại không chịu nổi sự nhiệt tình của dì Hồ, bị lôi kéo lên xe.   Cô muốn kéo tay cầm cửa sau nhưng mà Hồ Ti Tùng lại mở cửa trước ra trước, lúc này cô lại mở cửa sau sẽ rất kỳ lạ, cô đành phải đẩy cửa ra ngồi xuống.   Đeo dây an toàn, túi nylon đặt bên chân, cố gắng không cho người bên cạnh nhìn thấy chữ phía trên.   Cô cho mình đã giấu kín, dư quang người đàn ông lái xe một bên nhìn lướt qua, ý cười khóe miệng như có như không.   “Đúng rồi Ngọc nhi, sao cháu lại đi ra từ bệnh viện, bị bệnh sao, cũng không có ai đi cùng cháu.” Dì Hồ hỏi.   “Chỉ là cảm vặt thôi nên tới một mình.” Cô nói, dừng một lát giống như không để ý dời chủ đề đi: “Đúng rồi, dì Hồ mọi người muốn đi đâu?”   Dì Hồ không nghi ngờ gì, trả lời cô: “Đi gặp mấy người bạn cũ thôi, nhiều năm như vậy không trở về cũng không biết bọn họ thế nào.”   Trường Ngọc trò chuyện với bà một hồi, rất nhanh đã đến địa điểm, dì Hồ xuống xe bảo Hồ Ti Tùng đưa Trường Ngọc về, nhưng mà bà càng thích con trai mình dẫn người ra ngoài đi dạo hơn, con trai lớn như vậy còn chưa từng yêu đương, Ngọc nhi lại là cô gái bà thích, bà là một người mẹ vô cùng hi vọng hai người có thể ở bên nhau.   “Ngọc nhi, nếu cháu không có việc gì cũng có thể đi dạo khắp nơi với Ti Tùng, thành phố thay đổi quá nhiều, hôm nay nếu không có dẫn đường suýt chút nữa chúng ta không tìm thấy đường, cháu phải phụ trách giúp tiểu tử này của dì quen đường nha.” Dì Hồ nửa đùa nửa thật.   Nụ cười Trường Ngọc gần như cứng đờ.   Tròng kính Hồ Ti Tùng hiện lên một vệt sáng, anh ta ôn nhuận gật đầu, hư tình giả ý nhìn về phía cô gái bên cạnh, “Có thể chứ Trường tiểu thư?”   Trường Ngọc gần như muốn cắn nát răng, có thể, có thể em gái anh.   Cô nói sao mà buổi sáng sau khi từ chối anh ta liền không có động tĩnh, tình cảm là đang chờ cô ở đây, không đạt được mục đích không bỏ qua.   Trong khi cô tức giận, ý lạnh cũng xâm nhập từng chút một từ lưng, kích thích trái tim.   Cô cắn răng, nở một nụ cười, “Đương nhiên có thể.”   Hồ Ti Tùng: “Vậy cảm ơn Trường tiểu thư.”   Trường Ngọc 😊    Dì Hồ thấy hai người ở chung hài hòa thỏa mãn rời đi, để lại Trường Ngọc kinh hồn bạt vía và Hồ Ti Tùng lòng lang dạ thú.   Xe chậm rãi chuyển động.   Phần lưng Trường Ngọc dán chặt vào chỗ tựa lưng, giống như thế này có thể mang cho mình một chút dũng khí.   Hồ Ti Tùng làm như không nhìn thấy, nhếch miệng, dáng vẻ tâm tình rất tốt.   Thoáng chốc xe lâm vào yên tĩnh.    Không khí dường như ngưng đọng, mỗi một hơi thở đều có thể cảm nhận được áp lực đập vào mặt, giống như bị mãnh thú hung mãnh tiếp cận gắt gao, sợ một giây sau liền bị gặm không còn xương.   Cô không chịu được loại cảm giác này, lấy dũng khí lớn lao nói: “Tôi muốn xuống xe, bỗng nhiên tôi nhớ ra mình còn có việc.”   “Đúng, tôi muốn đi tìm bạn tôi chơi, anh thả tôi xuống.”   Xe bỗng nhiên dừng lại, cô bị bắn ra theo quán tính rồi lại quay lại vị trí nhờ dây an toàn.   Khí tức âm lãnh của người đàn ông quét sạch giác quan của cô. Dáng người to lớn đối diện cô vượt qua khoảng trống giữa hai người, nắm chính xác lấy cằm của cô.   “Đây là em ép tôi làm em trên đường.”   “Cũng không phải không được.” Ngón tay lạnh như băng của người đàn ông kéo thắt lưng cô xuống, “Vốn còn muốn dẫn em đi khách sạn, mặc dù tôi không thích cho người ta quan sát nhưng em đã nhiệt tình như vậy…”   “Không!” Trường Ngọc vội vàng bảo vệ phía trước của mình   “Thả tôi ra, cho tôi xuống xe! Anh tên biến thái này!”   Nơi bị ngón tay chạm đến giống như bị rắn quấn quanh dính chặt, buồn nôn đến mức suýt chút nữa làm cô nôn ra, chán ghét trong mắt không còn che giấu, muốn mở cửa xe.   Nhưng cửa xe đã bị Hồ Ti Tùng khóa, cô làm sao cũng không mở được.   “Ngọc nhi, em ngoan chút, em yên tâm tôi sẽ làm cho em hài lòng.” Người đàn ông không để ý tới ánh mắt cô chút nào, sờ khuôn mặt của cô, đôi mắt đỏ ngầu, trên mặt là nụ cười bệnh hoạn.   Trường Ngọc bị bộ dáng anh ta dọa đến tê cả da đầu thở dốc vì kinh ngạc.   “Anh, chẳng lẽ anh không sợ tôi nói cho dì Hồ sao!” Cô định uy hiếp anh ta.   Ai ngờ người đàn ông lại cười, “Hai chúng ta hai bên tình nguyện, sao mẹ tôi lại phản đối, rõ ràng bà ấy cũng muốn để hai chúng ta ở bên nhau.”   Nói láo, đó là bà ấy không biết anh ta cầm thú cỡ nào, nếu dì Hồ biết tuyệt đối sẽ không nghĩ như vậy.   “Ngoan, tôi dẫn em đi khách sạn, bên trong tuyệt đối sẽ có thứ em thích.” Anh ta nháy mắt mập mờ mấy cái, một tay khác lấy điện thoại trong túi Trường Ngọc ra cực nhanh.   “Cái này tôi giữ giúp em trước, phòng ngừa người chướng mắt quấy rầy chúng ta.”   Sau khi anh ta lấy đi, sờ đầu cô, ánh mắt cưng chiều giống như đang nhìn một con thú cưng làm người vừa lòng.   Trường Ngọc siết sạch ngón tay, đổ mồ hôi lạnh, trước mắt lạnh lẽo từng cơn.   Xe lại khởi động lần nữa, lao vùn vụt trên đường.   Trước đó không chú ý, lúc này cô lại phát hiện xung quanh ít người đến đáng thương, ngay cả cửa hàng cũng không có mấy cái, xe lại lái rất nhanh, nếu cô hô cứu mạng hoặc là nhấc tay ra hiệu có lẽ cũng không thể để cho người ta thấy rõ, huống chi cái này rất có thể chọc giận Hồ Ti Tùng.   Rốt cuộc cô chạy trốn thế nào đây?