Tuy rằng được tin tưởng, nhưng Nhiếp Câu cũng không quá vui: “Kẻ lừa đảo sẽ không viết thẳng hai chữ lừa đảo trên mặt mình.
”
Kê Du Cẩn cười thẹn thùng với Nhiếp Câu, tiếp tục trả lời: [Nhưng cậu không phải, trước đây tôi cũng gặp cậu một lần ở siêu thị này, cậu còn nhớ không? Khi đó cậu giúp tôi lấy món đồ mà tôi với tay không tới.
]
“Đương nhiên là nhớ rồi, hơn nữa cũng khắc sâu ấn tượng, suy cho cùng anh đẹp như vậy mà, chỉ không ngờ rằng một chuyện nhỏ như thế anh vẫn không quên.
]
Lại được khen đẹp…
Kê Du Cẩn nhấp nhấp môi, áp lực tâm lý mấy ngày nay không hiểu sao cũng tốt lên một ít.
Anh giới thiệu mình với Nhiếp Câu: [Tôi tên Kê Du Cẩn.
]
Sau đó, ôm sự chờ mong mà nhìn về đối phương.
Nhiếp Câu không làm anh thất vọng: “Tôi tên Nhiếp Câu, tên của anh thật hay.
]
Kê Du Cẩn với cái tên rất hay đã không biết phải trả lời như thế nào, cũng may Nhiếp Câu dừng một chút, rồi đổi đề tài: “Hai lần đều ở chỗ này gặp được anh, anh luôn mua đồ ở siêu thị này sao?”
Kê Du Cẩn gật gật đầu.
“Tôi cũng ở chỗ này, ở khu nhà tên Lịch An đằng trước đó.
”
Kê Du Cẩn nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu --
[Tôi cũng ở khu nhà đó.
]
Nhiếp Câu làm bộ kinh ngạc: “Trùng hợp vậy sao? Chúng ta có thể tiện đường về chung rồi.
”
Kê Du Cẩn lập tức gật đầu, đồng ý với đề nghị của Nhiếp Câu.
Hai người mua đồ xong cùng nhau trở về, trên đường Nhiếp Câu vẫn luôn nói chuyện với Kê Du Cẩn, mà Kê Du Cẩn luôn dùng gật hoặc lắc đầu để đáp lời hắn, hai người cứ hàn huyên như vậy một đường.
Tới khu nhà rồi, Kê Du Cẩn lấy hết can đảm, chủ động hỏi: [Tôi ở C1101, cậu ở đâu?]
Nhiếp Câu cười cười, nói: “Tôi ở F-105”
- 105? Đó không phải dưới tầng hầm sao? Tầng hầm ở khu nhà này không phù hợp tiêu chuẩn cư trú mà? Kê Du Cẩn hơi ngẩn ra một lúc, sau đó đưa ra nghi hoặc của mình.
“Quả thật tầng hầm được cải tạo không hợp tiêu chuẩn cư trú để cho thuê phòng, nhưng mà vì thời gian trước tôi có hơi kẹt tiền, thuê không nổi phòng ở quá đắt.
Cũng may hiện tại kiếm được một ít tiền, cũng đang định đổi chỗ ở đây.
”
Muốn đổi chỗ ở?
Kê Du Cẩn liền hỏi: [Cậu muốn chuyển đi đâu?]
“Chưa biết nữa, tốt nhất vẫn là ở khu này đi.
Nhưng mà tôi một người thuê không nổi phòng đơn, phỏng chừng sẽ tìm người ở ghép… Thôi không nói nữa, xách đồ về nhà trước đi, chúng ta kết bạn trên mạng rồi lên đó nói tiếp?”
Kê Du Cẩn tất nhiên sẽ không từ chối, vì vậy hai người cứ thế mà thuận lợi có được cách liên hệ với đối phương.
Bởi vì Kê Du Cẩn không nói được, trên Wechat cũng không có bao nhiêu người, phần lớn là nhờ công việc mà quen biết, bình thường cũng chỉ có bạn bè gửi tin nhắn theo nhóm chúc mừng ngày lễ gì đó, hoặc là bạn bè đi xin like dùm này kia.
Buổi tối, Kê Du Cẩn nhìn danh sách bạn bè nhiều thêm một người -- N.
J Câu.
Anh do dự không biết có nên chủ động gửi tin nhắn qua chào hỏi một tí hay không.
Sau đó, không đợi anh rối rắm ra kết quả, đối phương đã gửi tin nhắn qua trước rồi --
[Chưa ngủ hả?]
Kê Du Cẩn ngẩn người, sau đó trả lời: [Vẫn chưa.
]
[Hôm nay nhìn sắc mặt của anh không phải quá tốt, có phải hay thức khuya không?]
Nhiếp Câu cũng thật cẩn thận, Kê Du Cẩn vừa nghĩ vừa đánh chữ: [Cũng không hẳn thường xuyên, chỉ là gần đây hay như vậy thôi.
]
[Đừng thức đêm, ngủ sớm một chút, tốt cho sức khỏe.
]
Khóe miệng Kê Du Cẩn không tự giác lộ ra một nụ cười: [Được, cảm ơn đã quan tâm.
]
[Ừm, vậy mau ngủ đi, nghe lời nào.
]
Câu “nghe lời nào”, khiến lòng Kê Du Cẩn không khỏi cảm thấy có chút ngọt: [Được, ngủ ngon.
]
[Ngủ ngon.
]
Đang đứng bên ngoài khu nhà, Nhiếp Câu gửi qua tin nhắn cuối cùng, sau đó ngẩng đầu nhìn ánh đèn nơi cửa sổ kia.
Không bao lâu sau, đèn tắt, Nhiếp Câu cong cong khóe môi: Thật sự rất nghe lời nha….
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
25 chương
72 chương
11 chương
23 chương
61 chương
65 chương