h sát cứu viện sẽ nhân cơ hội chạy qua. Nhớ kỹ, cậu chỉ cần kiềm chế tầm mắt của ông ta là được, đừng làm chuyện gì khác, miễn cho ông ta nhận thấy có gì đó không đúng.” Cảnh sát dặn dò Nhiếp Câu. “Tôi hiểu rồi.” Nhiếp Câu nói xong đem theo rương tiền đến vị trí của Từ Đức Trung. Nhìn thấy Nhiếp Câu xuất hiện, sự chú ý của Từ Đức Trung tập trung hết vào rương tiền, ánh mắt như thiêu đốt. Lúc này An An đã ngủ mất, đôi mắt vừa đỏ vừa sưng, có lẽ trước đó đã khóc rất lâu. Nhiếp Câu cảm thấy may mắn không cho Kê Du Cẩn đến đây, nếu không nhìn thấy đứa con thế này, sẽ đau lòng biết bao nhiêu! “Tôi đã mang tiền đến rồi, ông đưa đứa nhỏ cho tôi đi.” Nhiếp Câu nói. Từ Đức Trung cười ha hả, vẻ mặt tham lam nhìn rương tiền: “Gấp gì chứ, mày đưa tiền cho tao trước, tao phải kiểm tra là thật hay là giả.” Lòng Nhiếp Câu căng thẳng, nhưng trên mặt lại không có biểu cảm gì. Hắn đưa rương tiền qua, chờ Từ Đức Trung mở rương kiểm tra qua, vẻ mặt hài lòng khép lại rương, mới nhẹ nhàng thở ra. “Có thể đưa đứa nhỏ cho tôi rồi chứ?” “Khó mà làm được, nếu tao đưa đứa nhỏ cho mày, mày quay đầu đi báo cảnh sát, có lẽ ngay cả thành phố S tao cũng trốn không thoát.” Tay Nhiếp Câu nắm chặt thành quyền, phẫn nộ đầy mặt: “Ông nói không giữ lời!” “Yên tâm, tao sẽ đưa đứa nhỏ cho mày, nhưng mà không phải bây giờ. Chuẩn bị một chiếc xe cho tao, chờ tao rời khỏi thành phố S, tao sẽ đặt đứa nhỏ ở trạm xăng, đến lúc đó bọn mày tới đó mà tìm.” Từ Đức Trung lại ra điều kiện lần nữa. “Ông cảm thấy lời nói của ông còn đáng tin không?” “Dù sao thì mày chỉ có thể tin tưởng.” Nhiếp Câu hít sâu một hơi, đè phẫn nộ trong lòng xuống, lại lần nữa cảm thấy may mắn vì đã báo cảnh sát, nếu không lúc này chỉ có thể để Từ Đức Trung uy hiếp liên tục. “Vậy ít nhất ông cũng phải để tôi xác nhận tình huống của đứa nhỏ, chúng ta nói chuyện lâu như vậy nó vẫn chưa tỉnh, tôi lo lắng cho sự an nguy nó.” Từ Đức Trung có hơi không tình nguyện, nhưng nhìn dáng vẻ Nhiếp Câu, nếu không cho hắn nhìn đứa con, hắn sẽ không buông tay. “Được, tao ôm nó, mày nhìn đi.” Từ Đức Trung cởi dây đeo đứa nhỏ sau lưng xuống, ôm trên tay, đầy phòng bị đưa đến trước mặt Nhiếp Câu. Thứ nhất, ông ta phải phòng Nhiếp Câu cướp đứa nhỏ đi, thứ hai, ông ta cũng phải phòng Nhiếp Câu tấn công mình. Thiết bị liên lạc bên trong quần áo của Nhiếp Câu khẽ rung, đó là cảnh sát thông báo cho anh, cảnh sát cứu viện đã vào chỗ sẵn sàng. “Mặt đứa nhỏ sao lại đỏ như vậy? Nó bị bệnh rồi, ông chăm sóc nó kiểu gì vậy?” Nhiếp Câu đột nhiên cao giọng nói, làm Từ Đức Trung ngoài ý muốn. Từ Đức Trung theo ánh mắt của Nhiếp Câu mà nhìn đứa nhỏ theo một cái, quả nhiên mặt có hơi đỏ, xem ra bị bệnh thật rồi. Trong khoảnh khắc ông ta cúi đầu nhìn đứa nhỏ, cơ quan giấu trong rương tiền khởi động, cái rương tự động văng ra ngoài. Từ Đức Trung nghe thấy tiếng động, quay đầu lại nhìn cái rương tiền theo bản năng, suy cho cùng thì đó mới là thứ ông ta quan tâm nhất. Ngay lúc này, Nhiếp Câu đoạt lấy đứa nhỏ, lui mấy bước về phía sau. Cảnh sát cứu viện gần đó lập tức vọt ra. “Được lắm! Mày dám báo cảnh sát à!” Từ Đức Trung thấy vậy còn không rõ gì nữa, ông ta biết mình trốn không thoát, dù chết cũng phải kéo một người đệm lưng, liền túm một cục gạch trên mặt đất ném về phía Nhiếp Câu. Nhiếp Câu ôm đứa nhỏ, né tránh không kịp, bị chọi trúng đầu. Lúc ngã xuống, Nhiếp Câu còn không quên che cho đứa con trong lòng, không cho ông ta ném trúng nó. Khi Kê Du Cẩn đuổi tới, nhìn thấy hình ảnh Nhiếp Câu bị đỡ lên cáng, nâng lên xe cứu thương, trên đầu quấn băng cầm máu đơn giản, máu đỏ thấm qua lớp băng gạc mỏng. Một người cảnh sát ôm An An qua, nói với Kê Du Cẩn: “Đứa nhỏ không sao, nhưng phần đầu cậu Nhiếp bị đập trúng, tình huống cụ thể phải đợi bệnh viện kiểm tra kỹ càng mới rõ ràng.” Đứa nhỏ cứu về rồi, lực chú ý của Kê Du Cẩn cũng không hoàn toàn trên người bé, anh nhìn chằm chằm Nhiếp Câu bị nâng lên xe cứu thương, nhấc chân đi theo. “Này? Đứa nhỏ còn ở chỗ tôi này… Bỏ đi, tôi lại đi theo một chuyến vậy.” Đợi đến lúc Nhiếp Câu tỉnh lại ở bệnh viện, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Kê Du Cẩn ghé vào mép giường ngủ mất. Nhiếp Câu hơi ngồi dậy, liền cảm thấy một trận choáng váng đầu, một lần nữa ngã xuống giường. Một bàn tay đưa đến, đỡ Nhiếp Câu ngồi dậy, lót gối đầu cho hắn dựa vào. Vốn dĩ giấc ngủ của Kê Du Cẩn không sâu, một khi Nhiếp Câu có động tĩnh anh cũng sẽ tỉnh lại ngay. ‘Bác sĩ nói trong não em còn máu bầm chưa tan, sẽ dễ dàng đau đầu choáng váng, sau khi tỉnh lại không được cử động quá nhiều.” “Ngủ ở đây, làm sao nghỉ ngơi cho tốt được. Anh mau về nhà đi, tìm một hộ sĩ đến chăm sóc em là được.” Nhiếp Câu nói. Kê Du Cẩn không trả lời, hiển nhiên không ủng hộ cách này của Nhiếp Câu. Nhiếp Câu vừa bất đắc dĩ vừa đau lòng, hỏi chuyện của đứa con: “An An sao rồi? Nó có khỏe không?” Lúc này, Kê Du Cẩn mới trả lời hắn: ‘An An không sao, bảo mẫu với nguyệt tẩu mang nó về nhà rồi.’ “Vậy thì tốt rồi.” Nhiếp Câu nhẹ nhàng thở ra, sau đó cười tranh công với Kê Du Cẩn: “Anh xem đó, em không lừa anh đúng không? Em nói sẽ cứu An An ra, nhất định sẽ làm được.” Đôi mắt Kê Du Cẩn lập tức đỏ lên: ‘An An quan trọng, em cũng rất quan trọng, lúc bảo vệ An An, em cũng không thể bảo vệ tốt bản thân được sao?’ Không chỉ không được khen ngợi, còn chọc cho A Cẩn khóc, Nhiếp Câu có hơi hụt hẫng: “A Cẩn, đừng khóc mà, em đâu có nghĩ đến ông ta còn có thể điên như vậy, sắp bị bắt còn tấn công em được… Được rồi, em sai rồi được chưa, em nên cẩn thận hơn, đừng khóc. Không phải đôi mắt anh đang rơi lệ, mà là tim em đang nhỏ máu, anh có biết không? Đừng làm em đau lòng nữa, em đang bị thương đó.” Hình dung sến súa như vậy, thuận lợi khiến Kê Du Cẩn ngừng khóc. “Đúng rồi, Từ Đức Trung cuối cùng thế nào?” Nhiếp Câu hỏi. Kê Du Cẩn nghe được cái tên đó, vẻ mặt lạnh xuống: ‘Bị phán 50 năm tù.” Nhiếp Câu nghe vậy yên tâm. Từ Đức Trung đã hơn 50 tuổi, theo thời hạn thi hành án này, cơ bản chính là chết già trong tù giam. Dù cho đối phương là tai họa lưu ngàn năm, sống đến khi ra tù, thì hơn một trăm tuổi rồi cũng không gây ra sóng gió gì được nữa. (Không biết tác giả có tham khảo khung hình phạt không chứ theo t biết thì bên TQ, phạt tù có thời hạn tối đa là 25 năm (sau khi tổng hợp các tội), cao hơn nữa là chung thân chứ không có 50 năm.) Bị thương lần này, Nhiếp Câu ở bệnh viện tầm một tháng, mới không còn triệu chứng choáng váng đầu, bác sĩ cho phép xuất viện. Chỉ là được cho phép xuất viện về nhà tĩnh dưỡng, cũng không phải đã khỏi hẳn. Máu bầm trong não của hắn vẫn chưa tan hết, cần phải đến bệnh viện kiểm tra định kỳ. Một tháng Nhiếp Câu nằm viện này, Kê Du Cẩn hầu như một khắc không rời chăm sóc hắn ở bệnh viện. Có lẽ do toàn tâm toàn lực sự chú ý của anh đều đặt ở việc chăm sóc hắn, triệu chứng trầm cảm của anh không tái phát thêm lần nào nữa. Nhiếp Câu nhìn vào mắt, sau khi xuất viện liền mang Kê Du Cẩn đi gặp bác sĩ tâm lý lần nữa. “Chúc mừng hai người, triệu chứng bệnh trầm cảm căn bản đã hết rồi, đây thật sự quá hiếm thấy! Hai người làm sao mà làm được vậy?” Bác sĩ tâm lý cũng rất kinh ngạc với kết quả này. “Khoảng thời gian trước tôi bị thương, anh ấy luôn vất vả chăm sóc tôi, trong lúc đó tôi đã chú ý thấy bệnh trầm cảm của anh ấy không tái phát nữa.” Nhiếp Câu giải thích. Bác sĩ tâm lý nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Có lẽ vì chuyện cậu bị thương đã làm anh ấy chấn động tâm lý quá lớn, hơn nữa việc chăm sóc cậu đã dời đi toàn bộ sự chú ý, ngược lại nó điều tiết ảnh hưởng cảm xúc của bệnh trầm cảm lên anh ấy.” Lúc trước Kê Du Cẩn chẩn bệnh trầm cảm, là rối loạn điều chỉnh (*), bây giờ đã khôi phục, lại là trong khoảng thời gian ngắn đột nhiên khôi phục. Nhưng mà bệnh tâm lý được chữa khỏi rất nhiều thời điểm chính là như vậy, không có quy luật gì, cho nên bác sĩ tâm lý cũng chỉ kinh ngạc trong chốc lát. (*) Trầm cảm tình huống hay còn được gọi là rối loạn điều chỉnh. Đây là loại trầm cảm khi vì stress bởi một cú shock nào đó, mà người bệnh không có khả năng điều chỉnh lại cuộc sống của mình, bị stress chi phối, ảnh hưởng quá nhiều đến tâm trạng và hành vi. Tin tức tốt này làm lúc Nhiếp Câu ra về trên mặt còn đang tươi cười: “Có thể trời xui đất khiến mà chữa khỏi bệnh trầm cảm cho anh, em bị thương vẫn rất có lời. Nếu sớm biết có thể làm như vậy, em nên bị đập sớm một chút.” Nghe được lời Nhiếp Câu như thế, Kê Du Cẩn khó có được lạnh mặt xuống, không đồng ý mà trừng Nhiếp Câu. Nhiếp Câu lập tức sửa miệng: “Em nói đùa thôi, em bị thương còn phải để anh vất vả chăm sóc em, em cũng khó chịu lắm. Sau này em tuyệt đối sẽ không bị thương nữa, nhìn anh bị liên lụy, so với việc bị thương còn khiến em đau lòng hơn.” Nghe xong lời này, sắc mặt Kê Du Cẩn mới hòa hoãn hơn. An An là một đứa nhóc không nhớ dai, bị trói đi một lần, vẫn cả ngày ầm ĩ muốn ra ngoài chơi. Một ngày không mang bé ra ngoài dạo mấy vòng, bé sẽ không chịu ngoan ngoãn ngủ. Nhưng vì chuyện lần trước đã dọa không nhẹ đến bảo mẫu không dám mang đứa nhỏ ra ngoài chơi nữa, nguyệt tẩu càng cảm thấy có lỗi mà từ chức sau khi Nhiếp Câu xuất viện rồi, dù Nhiếp Câu không tỏ vẻ trách cứ, cô cũng không dám ở lại nữa. Không còn cách nào khác, Nhiếp Câu chỉ có thể tự mình đưa An An đi dạo, có đôi khi Kê Du Cẩn cũng đi, có đôi khi chỉ một mình hắn đi. Ở gần đây cũng có fans xem livestream của Nhiếp Câu, có những lúc gặp được Nhiếp Câu sẽ hỏi hắn khi nào livestream trở lại. Làm fans của Nhiếp Câu cũng không dễ dàng, bọn họ hâm mộ streamer này thật sự biết cách quậy, liên tiếp tạo ra nhiều tin tức chấn động như vậy, làm bọn họ cũng theo dư luận mà từ fan thành anti, rồi từ anti lại trở thành fan, thêm vài lần nữa chắc phân liệt luôn. Nhưng mà cũng vì những tin tức đó mà Nhiếp Câu có thêm một loại fan khác mà các streamer khác không có -- fans hóng hớt. Cứ cảm thấy follow streamer này nói không chừng còn có thể xem được tin chấn động nào đó nữa đấy. Đáng tiếc là từ lúc về nhà đến giờ, Nhiếp Câu không có livestream nữa. Suy cho cùng thì hắn phải chăm sóc Kê Du Cẩn đang bị trầm cảm, lại phải chăm sóc đứa nhỏ, sau đó Từ Đức Trung xuất hiện… “Không biết khi nào sẽ trở lại, chờ tôi rảnh rồi nói sau đi.” Dù sao hiện tại thu nhập của hắn cũng không nhờ livestream là chính nữa. “Nếu anh không livestream nữa làm sao kiếm tiền mua sữa cho con?” Các fans có ý đồ thuyết phục Nhiếp Câu. Nhưng mà bây giờ Nhiếp Câu đã không để bụng đến thanh danh: “Không sao, chồng tôi rất có tiền.” Fans bị lời nói không biết xấu hổ này làm sửng sốt, lắp bắp nói: “Nhưng… nhưng như vậy không phải anh thành kẻ ăn bám sao?” Nhiếp Câu liếc mắt nhìn bạn fan: “Tôi ăn bám chồng tôi, có gì sai sao?”.