“Nếu anh thật sự dám vu cáo A Cẩn, tôi sẽ nói là tôi đẩy anh.
Cửa thoát hiểm không có camera theo dõi, dựa theo nguyên tắc không nghi ngờ khi không có chứng cứ, cộng thêm việc tôi chủ động nhận tội, anh sẽ không đụng đến A Cẩn được.” Nhiếp Câu bình tĩnh phân tích.
Tiêu Tiêu chỉ cảm thấy như rơi vào hầm băng.
Người đàn ông này không có trái tim sao? Cậu ta suýt chút nữa bỏ mạng, đối phương lại không chút nào động tâm, chỉ biết nơi nơi bảo vệ cho Kê Du Cẩn!
À, người ta có trái tim chứ, chỉ là trái tim thật lòng kia đã cho Kê Du Cẩn.
Bỗng nhiên Tiêu Tiêu cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cậu ta dựa vào giường bệnh, nhắm mắt lại.
“Cậu đi đi.” Đột nhiên Tiêu Tiêu mở miệng nói: “Từ đâu tới thì về chỗ đó đi, tôi chán rồi.”
Nghe thấy lời nói chờ mong đã lâu, phản ứng đầu tiên của Nhiếp Câu là ngây ngẩn cả người, có chút không dám tin.
Nhưng mà rất nhanh, hắn lộ ra vẻ mặt vui mừng: “Cuối cùng anh cũng nghĩ thông rồi à! Tôi đi đây, anh liên hệ người trong nhà đến chăm sóc anh đi…”
“Cút đi! Nhân lúc tôi còn chưa đổi ý!”
Nhiếp Câu đầy mặt vui mừng mà cút, ngay cả hành lí hắn cũng không muốn về đó dọn dẹp, trong lòng lo lắng cho Kê Du Cẩn, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
Lúc ở cửa thoát hiểm sắc mặt A Cẩn tệ như vậy, có lẽ rất đau lòng đúng không? Hắn muốn nhanh chóng trở về, nói cho A Cẩn tất cả sự thật, nói cho đối phương anh không có ngoại tình, từ đầu đến cuối chỉ có một mình anh!
Nhiếp Câu dùng tốc độ nhanh nhất về đến nhà, đột nhiên sinh ra cảm giác cận hương tình khiếp.
(*) Cận hương tình khiếp: Xa quê xa nhà đã lâu về sẽ có chút lo lắng, sợ rằng quê nhà không như ngày xưa, mình sẽ thất vọng.
Không biết A Cẩn có giận hắn không, có tin lời giải thích của hắn không đây?
Mang theo tâm tình thấp thỏm, Nhiếp Câu nắm lấy tay nắm cửa, âm thanh xác nhận dấu vân tay vang lên, rắc một tiếng, cửa mở.
Điều này làm hắn an lòng một ít, ít nhất A Cẩn còn giữ dấu vân tay để hắn mở khóa vào nhà đúng không?
Nhiếp Câu đi vào phòng, trong nhà lại quạnh quẽ.
Bảo mẫu và đứa con đều không ở nhà, nhìn qua cửa sổ sát đất, có thể nhìn thấy bóng dáng ai đó đứng trên ban công, là Kê Du Cẩn!
Ban công nơi lầu cao không tránh khỏi gió lớn, hơn nữa bây giờ Kê Du Cẩn gầy đến quần áo đều không vừa, đứng trên ban công, vạt áo bị gió thổi phần phật, giống như cả người Kê Du Cẩn sắp bay đi theo làn gió.
Nhiếp Câu run rẩy trong lòng, cảm thấy khủng hoảng không lý do.
Hắn bước nhanh qua, lúc hắn sắp kéo cửa kính ban công ra, Kê Du Cẩn từ từ bước ra ban công muốn nhảy xuống…
Trong nháy mắt đó, đầu Nhiếp Câu hầu như đã trống rỗng, sợ hãi mãnh liệt kích phát tiềm năng thân thể, bản năng làm hắn phát ra tốc độ nhanh nhất đời này mà chạy vào ban công, nắm lấy Kê Du Cẩn kéo lên.
Dưới lầu có người đi đường thấy một màn như vậy, hoảng sợ đến mức hét lên, thu hút càng nhiều người nhìn về phía này.
May mắn, túm được.
Giờ khắc này Nhiếp Câu có hơi cảm thấy may mắn vì Kê Du Cẩn gầy ốm đến mức này, bởi vậy hắn mới có thể túm chặt đối phương, kéo lên khỏi ban công.
Đoạt lại trân bảo thiếu chút nữa lại bị Tử Thần cướp đi, Nhiếp Câu ôm chặt lấy Kê Du Cẩn, thân thể hậu tri hậu giác sợ hãi run rẩy.
“Anh… sao anh có thể làm như vậy… Anh muốn em với con sống sao đây?” Thật lâu sau, Nhiếp Câu mới dùng giọng nói nghẹn ngào lên tiếng hỏi.
Kê Du Cẩn nhẹ nhàng đẩy đẩy người đàn ông đang ôm mình ra, đẩy không được.
Cái gì mà sống sao đây? Không phải em mới là người không cần bọn anh nữa sao? Kê Du Cẩn mệt mỏi thầm nghĩ.
Bệnh trầm cảm nghiêm trọng làm tinh thần và thể xác anh mệt mỏi.
Trong nháy mắt rơi khỏi ban công kia, anh cảm nhận được sự nhẹ nhàng đã lâu không có.
Nhưng cũng kỳ quái, được vòng tay quen thuộc ôm vào lòng, anh đột nhiên cảm thấy mình cũng không phải muốn chết đến vậy.
Cái ôm ấm áp này vẫn khiến anh ỷ lại như cũ.
Sau khi bình tĩnh lại, Nhiếp Câu ôm Kê Du Cẩn vào phòng, đóng chặt toàn bộ cửa sổ.
Có tiếng đập cửa vang lên, Nhiếp Câu lại không có hành động gì, chỉ đăm đăm nhìn Kê Du Cẩn.
‘Anh sẽ không tự sát nữa, em đi mở cửa đi.” Kê Du Cẩn chậm rãi khoa tay nói.
Nhưng Nhiếp Câu không dám tin lời này.
Tiếng đập cửa càng lúc càng dồn dập, còn có tiếng quát lên: “Cảnh sát đây! Trong phòng có ai không? Nếu không mở cửa chúng tôi sẽ cưỡng chế phá cửa!”
Cần phải đi mở cửa thôi.
Nhưng Nhiếp Câu quá mức lo lắng, làm ra một việc ngốc, hắn rút thắt lưng ra trói tay Kê Du Cẩn lại, để đối phương không còn năng lực mở cửa sổ và cửa ban công nữa, mới đi mở cửa.
Nhưng ngoài cửa là quản lý khu nhà và cảnh sát sau khi nhận được tin báo đến xem xét tình huống! Sau khi vào nhà, thấy Kê Du Cẩn bị trói chặt, ánh mắt nhìn Nhiếp Câu lập tức cảnh giác như nhìn tội phạm.
Côn cảnh sát giơ lên, một khi Nhiếp Câu làm ra hành động khả nghi nào, cũng sẽ lập tức bị vũ lực chế phục.
Nhiếp Câu không thể không giải thích: “Tôi là bị chuyện lúc nãy dọa đến, sợ anh ấy nhân lúc tôi đi mở cửa cho các người mà lại…”
Vừa nói, vừa cởi trói cho Kê Du Cẩn.
Lúc Nhiếp Câu trói chỉ nghĩ phải trói chặt một chút, không thể để Kê Du Cẩn thoát ra.
Nhưng lúc này cũng chỉ qua một lúc, cổ tay Kê Du Cẩn cũng đã hằn lên vết xanh tím.
Nhìn đến dấu vết kia, Nhiếp Câu lập tức đau lòng tự trách, hắn kéo tay Kê Du Cẩn, nhẹ nhàng xoa cổ tay cho anh, muốn xoa cho tan đi những vết bầm đó.
“Cậu ta nói có thật không? Anh đừng sợ, có chuyện gì cứ nói thật, chúng tôi sẽ bảo vệ an toàn cho anh.” Cảnh sát hỏi Kê Du Cẩn.
Kê Du Cẩn chậm chạp gật gật đầu, anh không thể mở miệng giải thích, liền vươn tay ôm lấy Nhiếp Câu, dựa đầu vào lòng ngực hắn, dùng hành động để biểu đạt thái độ của mình.
Cảnh sát: “…”
“Quản lý khu nhà báo nguy nói anh muốn nhảy lầu tự sát, chuyện như thế nào?”
Kê Du Cẩn khoa tay dùng ngôn ngữ ký hiệu, Nhiếp Câu bên cạnh phiên dịch: “Anh ấy bị bệnh, trạng thái tâm lý không ổn, lúc nãy lại nhất thời xúc động… Hiện tại đã thanh tỉnh, sẽ không làm việc ngốc nghếch như vậy nữa.”
Nhiếp Câu nói, lòng còn sợ hãi mà ôm Kê Du Cẩn chặt hơn.
“Như vậy sao? Bệnh gì?” Cảnh sát vẫn nghi ngờ.
Kê Du Cẩn lấy một giấy chẩn đoán bệnh trầm cảm nghiêm trọng.
Nhìn đến giấy chẩn đoán, cuối cùng cảnh sát không nghi ngờ nữa, giáo dục hai người mười mấy phút “sinh mạng đáng quý”, “bảo vệ sinh mạng”, sau đó bảo Nhiếp Câu chăm sóc người bệnh cho đàng hoàng, đừng để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, mới rời đi.
Xã hội bây giờ, chuyện lông gà vỏ tỏi gì cũng sẽ bị người ta đăng lên mạng, đừng nói chuyện lớn như lúc nãy.
Rất nhanh, cư dân mạng đã phát hiện nhân vật chính trong câu chuyện là Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn, suy cho cùng thì khuôn mặt tuấn tú của Nhiếp Câu có độ nhận biết rất cao.
-- Hai người này lại về bên nhau rồi à?
-- Nguy hiểm quá đi! Anh giai chủ nhà thiếu chút nữa đã nhảy lầu, chỉ suýt soát chút nữa đó! Hu hu hu…
-- Tuy rằng tra nam đã cứu người ta một mạng, nhưng cũng nên giải thích đi chứ! Tại sao trước đó lại ngoại tình?
-- Đây là lãng tử hồi đầu à?
-- Phỏng chừng là bị mắng đến sợ rồi, lại trở về tiếp tục hút máu anh giai đó! Tra nam! Anti cả đời!
-- Không phải hắn dựa vào bán hủ với thiết lập thâm tình mà hot lên sao? Bây giờ lại muốn lừa gạt mọi người lần nữa à?
-- Chỉ có tôi chú ý đến anh giai chủ nhà gầy đi rất nhiều sao? Hầu như chỉ còn da bọc xương, đau lòng…
-- Bụng không còn to… Cho nên đứa nhỏ đâu rồi? Sinh ra rồi sao?
-- Đúng nha, cục cưng có khỏe không? Anh giai chủ nhà đừng bao giờ nghĩ quẩn nha, nghĩ đến con anh đi mà!
Tin tức lan truyền trên mạng rất nhanh, Phi Ngư sợ hãi gửi link cho Tiêu Tiêu, hỏi: [Đây là kết quả cậu muốn sao?]
Tiêu Tiêu không trả lời, tay cầm di động run rẩy.
Cậu ta chỉ muốn cướp người đàn ông tốt như Nhiếp Câu đi thôi, không muốn quậy đến mạng người.
Lấy mức độ để ý của Nhiếp Câu với Kê Du Cẩn, nếu lần này người kia thật sự ngã xuống không kéo lên được, vậy Nhiếp Câu có thể sẽ mang theo đứa nhỏ nhảy theo.
Cậu ta đây, thiếu chút nữa đã hại chết ba người!
“Tôi… tôi không nghĩ tới sẽ đến nước này….” Tiêu Tiêu nức nở nói, đáng tiếc trong phòng bệnh chỉ có một mình cậu ta, không ai nghe thấy lời cậu ta nỉ non.
Thật lâu sau, Tiêu Tiêu mở livestream.
Trong phòng livestream có không ít người, đều là ngồi chờ cậu ta livestream để mắng tiểu tam cho đã.
Quả nhiên, cậu ta vừa livestream đã nhìn đến làn đạn một mảnh chửi bới, quản lý phòng livestream cũng lười quản.
Bởi vì mới khóc, đôi mắt Tiêu Tiêu còn hồng hồng.
Làm lơ những làn đạn kia, giọng của cậu ta có hơi nghẹn ngào nói: “Đây là lần cuối cùng tôi livestream, giải thích một chút tiền căn hậu quả tôi chen chân vào gia đình horse.”
Cậu ta nói hết những chuyện Kê Du Cẩn bị băng huyết nguy kịch, cậu ta dùng việc hiến máu ép Nhiếp Câu thề thốt, đáp ứng hiệp ước bất bình đẳng của cậu ta, không giải thích cho mình, cũng không khuếch đại những gì mình chịu đựng.
Nhưng chỉ trình bày sự thật thôi cũng đủ để nhóm anti-fan điên cuồng công kích cậu ta.
Nhưng Tiêu Tiêu đã không còn để ý đến những điều đó.
“… Trên đây là những chuyện đã xảy ra trong thời gian qua, từ đầu đến cuối horse chưa từng thay lòng đổi dạ, cậu ấy chưa từng thích tôi, càng không làm bất kể chuyện gì có lỗi với bạn lữ của cậu ấy.
Tôi không nghĩ tới thiếu chút nữa đã hại đến mạng người… Sau hôm nay, tôi sẽ rời khỏi thành phố S, rời đi Hoa Quốc, không xuất hiện trước mặt họ nữa.”
Nói xong những lời này, Tiêu Tiêu đóng livestream.
Giải thích tất cả, vãn hồi thanh danh cho Nhiếp Câu, đồng thời đánh mất khả năng hiểu lầm cho Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn, đây là chuyện duy nhất cậu ta có thể làm được.
Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn thấy được video Tiêu Tiêu xin lỗi post lại, tâm trạng có hơi phức tạp.
Quả thật cách làm giậu đổ bìm leo của Tiêu Tiêu suýt nữa gây nên thảm kịch, làm Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn nhớ đến sẽ nghẹn ở yết hầu.
Nhưng Tiêu Tiêu cứu Kê Du Cẩn một mạng cũng là sự thật, điều này làm Nhiếp Câu và Kê Du Cẩn không có cách nào khiển trách Tiêu Tiêu.
Nhưng mà, sau khi xem video Tiêu Tiêu giải thích, sắc mặt và tâm trạng của Kê Du Cẩn đã tốt hơn nhiều.
Nhiếp Câu không làm bất kì chuyện gì có lỗi với anh…
‘Anh đã đoán được, vốn phải tin tưởng em không thay lòng, nhưng mà anh phát hiện anh làm không được.
Chỉ cần nghĩ đến em bên người khác, anh khó chịu đến không thở nổi.’
“Xin lỗi, làm anh chịu khổ rồi.
Sau này sẽ tốt hơn, hiện tại do anh bị bệnh mà thôi.” Nhiếp Câu nói.
Buổi tối, Nhiếp Câu ôm Kê Du Cẩn, trong lòng dấy lên niềm thỏa mãn đã lâu không có.
Cuối cùng hắn lại có thể ôm người yêu đi vào giấc ngủ rồi.
Nhiếp Câu hôn môi Kê Du Cẩn, hai người đã lâu chưa thân thiết đều có hơi kích động.
Kê Du Cẩn tùy ý đối phương cởi quần áo mình ra, dưới chăn che lấp, dùng chân câu lấy eo Nhiếp Câu, nhẹ nhàng cọ xát.
Chỉ với động tác vụng về như vậy thôi đã có thể khiến tim Nhiếp Câu đập gia tốc.
Hắn lãnh đạm với người khác bao nhiêu, lại sẽ có khát vọng với Kê Du Cẩn bấy nhiêu.
Hắn muốn phóng túng dục vọng của mình, nhưng lúc sờ đến thân thể nổi rõ xương sườn của đối phương, sờ đến vết sẹo dữ tợn không thể xóa nhòa kia, động tác của hắn lập tức trở nên dịu dàng hơn hẳn..
Truyện khác cùng thể loại
4 chương
25 chương
72 chương
11 chương
23 chương
61 chương
65 chương