Mọi người cũng không ngờ Nhiếp Câu sẽ động thủ, hết cả hồn.
Sau khi Kê Du Cẩn phục hồi tinh thần, vội vàng chạy đến ôm chặt cánh tay Nhiếp Câu.
Anh không nói được những lời khuyên can, chỉ có thể lắc đầu với Nhiếp Câu, trong mắt đều là nôn nóng và khẩn cầu, thậm chí còn sốt ruột hơn cả lúc cãi lý với Anna.
Nhiếp Câu nhìn Kê Du Cẩn gấp gáp, cơ bắp cánh tay đang căng cứng từ từ thả lỏng lại, cũng thu lại cánh tay đang bóp cổ Anna.
Hắn có hơi hối hận, không phải hối hận đã dạy dỗ người phụ nữ ăn hiếp A Cẩn này, mà hối hận hình như hắn đã dọa đến A Cẩn.
Không còn trói buột, Anna chạy đến chỗ khác cách xa Nhiếp Câu, vừa sợ hãi vừa khó thở nói: “Mày có bệnh đúng không? Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát! Tôi muốn kiện hắn tội cố ý gây thương tích…”
“Báo cảnh sát cũng tốt.” Nhiếp Câu không chút sợ hãi nói: “Trên người cô một chút vết thương cũng không có, nhiều nhất tôi chỉ bị phê bình giáo dục một phen, nhưng cô thì khác, nói không chừng còn có thể bị phán tội danh chiếm đoạt tài sản người khác.
Tôi không hiểu gì về pháp luật, nhưng nếu kiện cô lên tòa, cô chịu được cảnh sát điều tra sao?”
Tất nhiên là Anna không chịu được điều tra, cô ta có thể làm ra những việc cháy nhà mà đi hôi của chiếm đoạt tài sản này, có thể thấy được nhân phẩm vốn chẳng ra gì, sau lưng vì tiền mà còn làm một số chuyện vô đạo đức khác.
Không bị điều tra thì không sao, một khi bị tra thì chính là đưa đầu cho người ta nắm.
“Đừng gọi điện! Ông báo cảnh sát thật đấy à! Ngu xuẩn!” Anna hét vào sư phụ Vương đang lén báo cảnh sát, cũng bắt đối phương tắt điện thoại.
Nhiếp Câu nói không sai, cô ta càng sợ nhân viên tư pháp điều tra hơn.
“Chuyện này có liên quan gì đến mày! Xen vào chuyện người khác!” Anna oán giận mà nói.
Nếu chỉ có người câm kia, Anna muốn cửa hàng này đổi chủ, cũng không phải không có cách, ai biết nửa đường lại chạy ra một tên sát thần hung ác như vậy!
Đối với vấn đề này của Anna, Nhiếp Câu trả lời: “Chuyện của A Cẩn là chuyện của tôi, tôi phải quản đến.”
Lúc này, Kê Du Cẩn cũng giơ lên đi động, trên đó viết: [Là tôi nhờ anh ấy giúp tôi ra mặt, tôi là người câm chứ không phải kẻ ngu, Anna nếu chị còn qua loa với tôi, tôi thật sự sẽ báo cảnh sát.]
Trong lòng Nhiếp Câu ấm áp, mặc kệ hiện tại trong lòng A Cẩn thấy thế nào, ít nhất lúc này anh nguyện ý đứng về phía hắn, như vậy đã rất tốt.
Việc đã đến nước này, Anna cũng hiểu rõ bản thân rất khó chiếm được gì từ Kê Du Cẩn, chỉ có thể oán giận nói: [Tôi không có gì để nói hết, làm buôn bán vốn dĩ có lãi có lỗ, chưa nghe nói qua cửa hàng bán lỗ thì phải truy cứu trách nhiệm của quản lý trưởng.
Việc đến nước này, tôi không làm nữa là được chứ gì.]
Nói xong muốn đi, lại bị Nhiếp Câu chặn ngay cửa: “Nói đi là đi? Làm gì có chuyện dễ dàng như vậy! Ít nhất nhả hết mấy thứ cô đã nuốt riêng ra, bằng không tất cả tổn thất trong tiệm này đều bắt A Cẩn phải gánh à.
Nếu không… theo tôi thấy vẫn nên báo cảnh sát đi, tài chính trong tiệm nên tra xét đàng hoàng mới được.]
“Mày --“ Anna nghiến răng nghiến lợi, lại không dám thật sự lên tòa thẩm vấn, suy cho cùng tài chính trong cửa hàng là do cô ta tự mình nhúng tay vào, mà cô ta lại không phải kế toán chuyên nghiệp, tài chính chắc chắn không thể che giấu một cách thập toàn thập mỹ.
Không còn cách nào khác, luận giá trị vũ lực ba người bên mình cũng không thắng được người đàn ông trước mặt này, luận về đạo lý… chính mình lại là bên đuối lý.
Cuối cùng, Anna lấy ra mười vạn tệ để bồi thường tổn thất cho Kê Du Cẩn, kết thúc chuyện này.
Đến cô gái hướng dẫn mua hàng và sư phụ Vương cá mè một lứa với cô ta cũng không còn mặt mũi ở lại tiệm, mặt mày xám xịt rời đi theo Anna..
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
59 chương
299 chương
40 chương
350 chương
134 chương