Ghế bị đá đổ phát ra tiếng vang thật lớn, làm tất cả mọi người có mặt đều giật mình. Nhưng càng làm bọn họ không ngờ đến chính là, Chử Thiếu Phong đen mặt bước ra, nắm cổ áo kẻ vừa nói kia, trực tiếp ấn mặt gã xuống bàn thức ăn đầy dầu mỡ, động tác cực nhanh khiến những người ngồi cùng bàn không kịp phản ứng. Thậm chí có người không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu vì sao hắn lại phát hỏa lớn như vậy.  Lúc này trong mắt Chử Thiếu Phong tràn ngập tức giận. Tất cả mọi người bị biến cố thình lình xảy đến làm cho trợn mắt há mồm, mãi đến khi nhận ra kẻ bị Chử Thiếu Phong ấn trên bàn chật vật thế nào mới hồi phục tinh thần, nhao nhao khuyên nhủ: "Chử thiếu, Chử thiếu, bớt giận, đừng chấp nhặt với cậu ta." Triệu Duệ cũng vội vàng chen lại nói: "Nói giỡn mà thôi, thật sự giận làm gì, cho tôi chút mặt mũi đi." Gã tất nhiên đã đoán được là người này miệng chó không mọc nổi ngà voi, chắc chắn đã nói bậy bạ gì về Lạc Phàm, bị Chử Thiếu Phong nghe thấy mới bạo phát như vậy. Gã buông tiếng thở dài. Nhìn hành động này đi, sau này còn ai dám nói Chử Thiếu Phong với Lạc Phàm không phải thực lòng chứ? Còn chuyện thế thân, Triệu Duệ nhìn Hứa Úy sắc mặt xám ngắt, yên lặng nghĩ, rốt cuộc ai mới là thế thân của ai, này còn phải bàn lại. Nhưng lúc này hiển nhiên không phải thời điểm thích hợp để nghĩ mấy chuyện này, Triệu Duệ làm ra vẻ mặt đau khổ mở miệng khuyên Chử Thiếu Phong, gã vẫn không hề bớt giận chút nào. Ánh mắt lạnh băng quét một vòng tất cả mọi người trong phòng, tay gã thêm chút lực ấn kẻ kia sâu xuống dưới, âm ngoan mở miệng: "Lời mới nói, mày có dám nói lại lần nữa?" Người kia sớm bị dọa đến hồn phi phách tán, còn chưa kịp suy nghĩ kỹ mình đã làm gì đắc tội Chử Thiếu Phong, lắp bắp nói: "Không... Không dám, không dám nói... Chử thiếu, tha tôi... tha tôi đi..." Lời nói ra, Chử Thiếu Phong lạnh lùng cười, duỗi tay nhấc một ly rượu vang đỏ, chậm rãi từ tốn rót lên mặt kẻ kia. Trong phong vốn ầm ĩ trở nên lặng ngắt như tờ. Triệu Duệ nhắm mắt lại, thầm nói một tiếng, xong rồi xong rồi, sau đó xoay đầu nhìn Lạc Phàm đứng ngốc lăng, ra hiệu y mau ngăn Chử Thiếu Phong lại. Lạc Phàm gật gật đầu, đi đến bên cạnh Chử Thiếu Phong, đè lại cánh tay hắn cầm ly rượu, nói: "Thiếu Phong, được rồi." Rượu trong ly không còn lại nhiều lắm, Chử Thiếu Phong không nói gì, buông ly, ngay sau đó bất thình lình kéo Lạc Phàm vào ngực, hung hăng in một nụ hôn lên môi y, sau đó mới buông ra, thong thả ung dung nói: "Từ nay về sau nếu còn ai nói bậy nói bạ về Lạc Phàm để tôi nghe được, nhớ kỹ, không chỉ là kết cục này." Dứt lời, giống như không có gì xảy ra, kéo Lạc Phàm về lại chỗ ngồi. Mà kẻ bị hắn giáo huấn kia, đầy mặt đầy đầu là đồ ăn cùng dầu mỡ, lại ướt nhẹp rượu vang đỏ. Mọi người nhìn gã chật vật, nghĩ đến chính mình cũng vừa nói nói Lạc Phàm, không khỏi nghĩ mà sợ. Bọn họ không cách nào nghĩ đến, nguyên nhân Chử Thiếu Phong phát hỏa lớn như vậy lại là vì bọn họ nói xấu về Lạc Phàm. Từ giờ sẽ chẳng có ai dám ở trước mặt Chử Thiếu Phong nói nửa lời không phải về Lạc Phàm. Cũng đến giờ khắc này, bọn họ mới biết được, câu "người yêu" của Chử Thiếu Phong hoàn toàn không phải nói giỡn. Qua một trận phong ba như vậy, phần sau của bữa tiệc trên cơ bản là qua loa kết thúc. Cả bữa cơm Hứa Úy không có cơ hội nói câu nào với Chử Thiếu Phong, cuối cùng không thể không xám xịt rời đi. Lạc Phàm trên đường trở về vẫn luôn trầm mặc không nói. Chử Thiếu Phong cho rằng y là bị chuyện tối nay ảnh hưởng tới cảm xúc, sợ y cứ ôm mọi chuyện một mình mà nghĩ không thông, liền vuốt tay y nói: "Có cái gì không vui có thể nói với tôi." Lạc Phàm ngẩng đầu nhìn lo lắng trong mắt Chử Thiếu Phong, trong lòng ấm áp, lắc đầu nói: "Không có,  em rất vui." Nói, y chủ động duỗi tay câu lấy cổ Chử Thiếu Phong, hôn lên đôi môi người trước mặt. Xe chậm rãi di chuyển, tài xế ngồi phía trước rất có tố chất, cả đường không liếc qua gương chiếu hậu lấy một cái. Chử Thiếu Phong ánh mắt trở nên sâu thẳm, hắn ôm Lạc Phàm ngồi lên đùi mình, làm sâu thêm nụ hôn này. Đời này Lạc Phàm rất ít chủ động, lần này nhiệt tình khiến Chử tổng xôn xao. Hắn nắm chặt mép áo Lạc Phàm, vô cùng cấp bách muốn thịt y ngay trên xe. Nhưng hắn vẫn là nhịn xuống, nụ hôn qua đi, hắn ghé vào đầu vai Lạc Phàm, thở hổn hển: "Khi trở về đừng mong tôi sẽ tha cho em." Lạc Phàm cười cười, nhẹ giọng nói, "Cám ơn anh." Cám ơn Chử Thiếu Phong giữ gìn y như vậy. Kỳ thật kiếp trước Chử Thiếu Phong không ít lần làm mấy hành động gây giật mình như vậy, cho nên khi chứng kiến chuyện tối nay, Lạc Phàm phảng phất có loại cảm giác như cách một thế hệ. Trong nháy mắt đó, bất an kiếp trước kiếp này dường như đều tan thành mây khói. Có lẽ, y hẳn là nên tin tưởng Chử Thiếu Phong nhiều hơn nữa. Tin tưởng đời này bọn họ nhất định sẽ có kết thúc tốt đẹp. Trở lại biệt thự, Chử Thiếu Phong lôi kéo Lạc Phàm về phòng ngủ, vội vã muốn đem dục hỏa ban nãy bị Lạc Phàm khơi dậy phát tiết ra, Lạc Phàm lại dùng sức ấn hắn xuống, ngồi trên người hắn, tay ấn lên ngực hắn, nói: "Em muốn ở trên." Chử Thiếu Phong sửng sốt, ngay sau đó giơ tay nhéo nhéo mông Lạc Phàm, cười nói: "Được." Lăn lộn suốt một đêm, đêm này Lạc Phàm thực rất chủ động, may mắn cái eo già còn chưa bị gãy rớt. Buổi sáng, Chử Thiếu Phong mặt mày mỹ mãn, Lạc Phàm nghĩ đến chuyện đêm qua, mặt già đỏ bừng, đẩy Chử Thiếu Phong hứng chí nhìn chằm chằm mình ra, đứng dậy xuống giường. Chử Thiếu Phong không nói gì, lẳng lặng nằm trên giường thưởng thức cảnh Lạc Phàm mặc quần áo. Di động ở đầu giường vang lên, hắn tâm tình tốt tiếp máy. Đầu kia điện thoại là một giọng nữ: "Thiếu Phong, cậu thật sự không suy xét một chút được sao?" Ý cười trên mặt Chử Thiếu Phong lạnh dần: "Chuyện tôi quyết định sẽ không thay đổi." "Chính là... Đó là em trai cậu...." "Chử Vân", Chử Thiếu Phong đưa tay bóp bóp ấn đường, "Cô và em trai cô sống hay chết cũng không liên quan gì đến tôi." Nói xong, hắn không đợi người bên kia nói cái gì, quyết đoán cúp điện thoại. Lúc này Lạc Phàm đã ăn mặc chỉnh tề, xoay người lại hỏi: "Ai gọi thế?" "Vị tỷ tỷ tiện nghi kia của tôi." "À", Lạc Phàm nhớ đến chuyện hắn từng nói, hỏi tiếp: "Chị ấy tìm anh giúp đỡ?" "Không phải chuyện gì quan trọng." Thấy Chử Thiếu Phong đầy mặt không quan tâm, Lạc Phàm nói: "Có thể giúp thì giúp đi, nói gì cũng là người nhà." Chử Thiếu Phong cười cười, "Em xem bọn họ là người nhà, bọn họ lại không nghĩ như vậy." Chuyện ảnh chụp lúc trước đã điều tra ra, là tên đệ đệ cùng cha khác mẹ Chử Đường giở trò quỷ. Hắn chỉ hơi chút gây áp lực cho công ty mà Chử Đường mượn tài chính từ Chử thị sáng lập, không bao lâu sau gã đã nhờ tỷ tỷ Chử Vân chạy đến cầu tình. Khi còn nhỏ, Chử Vân từng chiếu cố Chử Thiếu Phong một thời gian, vì vậy đối với Chử Vân hắn đều sẽ cho chút mặt mũi. Nhưng hiện tại, dù là Chử Vân ra mặt hắn cũng sẽ không để ý. Động đến Lạc Phàm còn muốn hắn hạ thủ lưu tình? Trong mắt Chử Thiếu Phong là một tia tàn nhẫn chưa từng có. Thời điểm ăn sáng, Lạc Phàm nói với Chử Thiếu Phong chuyện Lạc Bội Bội xuất ngoại, trong lời nói lộ ra chút cô đơn. "Này lại không phải đi là không trở lại, sau này em muốn đi gặp em ấy, tôi đi cùng em." Lạc Phàm gật gật đầu, buông tiếng thở dài cả giận: "Em không phải nghĩ đến sắp ăn tết nên vậy sao......" Mấy năm nay, mỗi Tết âm lịch, huynh muội Lạc gia đều trải qua cùng nhau. Lạc Bồi Bội đột nhiên rời đi, kẻ làm ca ca này thực sự luyến tiếc. Chử Thiếu Phong nghe vậy liền nói: "Không phải còn có tôi sao." "Hả?" Thấy Lạc Phàm vẻ mặt ngốc lăng, Chử Thiếu Phong sắc mặt có chút khó coi. Hoá ra người này vốn không hề nghĩ tới, năm nay sẽ có mình cùng ăn tết ư? "Anhkhông trở về nhà?" Chử gia nhiều người như vậy đang đợi hắn, Chử Thiếu Phong nếu không về ăn tết, không thích hợp. Đối với Chử gia, Lạc Phàm có bóng ma. Cho nên Chử Thiếu Phong cũng không nói muốn mang Lạc Phàm cùng về, chỉ là nói: "Năm nay không quay về." Lão gia tử đã chết, Chử gia hiện tại có thể nói loạn thành một đoàn. Chử Thiếu Phong là tiểu bối, tại gia tộc uy tín còn chưa đủ, lại chưa kế thừa bộ phận di sản từ lão gia tử, có thể nói tuy rằng là danh chính ngôn thuận người thừa kế, nhưng người phía dưới lại không phục hắn. Cho nên Chử phu nhân mới có thể năm lần bảy lượt thúc giục Chử Thiếu Phong trở về. Nếu để bà biết, Chử Thiếu Phong ngay cả Tết âm lịch cũng không chịu về, kia hẳn là giận đến ngất xỉu đi. Hôm sau, sau khi từ sân bay tiễn Lạc Bội Bội trở về, Lạc Phàm liền nói muốn quay về công ty phục chức. Y cảm thấy mình hiện nay đã khỏe lên nhiều, lại cả ngày ngốc trong nhà, không có việc gì làm, không bằng quay lại công tác. Chử Thiếu Phong cũng không phản đối, chỉ nói: "Nếu cảm thấy không khỏe cũng đừng cậy mạnh, gặp chuyện gì gai mắt cũng đừng nghẹn. Văn phòng của tôi luôn hoan nghênh em tới tham quan." "Như vậy sao được." Lạc Phàm nhéo nhéo mặt Chử Thiếu Phong, "Em lại không muốn bị người ta nói dùng quy tắc ngầm." Nói xong liền bảo Chử Thiếu Phong dừng xe ở giao lộ phía trước, bước xuống tự mình đi đến công ty. Chử Thiếu Phong nhìn bóng dáng Lạc Phàm, trên mặt là ý cười không giấu được. Nghệ sĩ dưới trướng Lạc Phàm trước đây đều đã được phân cho người khác, lần bày trở về, trên tay không còn ai, nghiễm nhiên trở thành quang côn tư lệnh (có tướng không có binh). May mắn phía trên lại phân một tân nhân mới bắt được cho y phụ trách, Lạc Phàm liền đến phòng tập tìm người kia. Lúc này là thời gian cơm trưa, trong phòng tập chỉ có người mới kia còn ở đó. Lạc Phàm nhìn ảnh chụp trong tay, đi đến trước mặt người đang tập luyện, hỏi: "Cậu là Trần Dục Hạ?" Thiếu niên tên Trần Dục Hạ quay đầu lại, nhìn về phía Lạc Phàm. Nhìn rõ mặt cậu nhóc, Lạc Phàm sửng sốt. Nhóc này không phải nam sinh ngày đó ở nhà thủy tạ thiếu chút nữa bị Diệp trư cưỡng bức trong WC sao? Trách không được khi mới nhìn đến ảnh chụp lại cảm thấy có chút quen mắt. Trần Dục Hạ lớn lên trắng trắng nộn nộn, nhìn qua có chút thẹn thùng. Nếu không phải trên tư liệu viết năm nay 25, Lạc Phàm sẽ cho rằng cậu là tiểu tử mới qua 18. Bên này, ngay lúc nhìn thấy Lạc Phàm, Trần Dục Hạ cũng ngây ngẩn cả người, tựa hồ là nghĩ đến sự tình khuất nhục tối hôm đó, gương mặt trắng nõn xoát cái trở nên đỏ bừng. Lạc Phàm sợ cậu xấu hổ, liền nói: "Tôi là Lạc Phàm, từ giờ trở đi sẽ là người đại diện của cậu."