Bị bát cháo văng trúng dính khắp người, Chử Thiếu Phong vội vàng đứng dậy, sắc mặt không phải rất đẹp, mu bàn tay còn bị nóng đến sưng đỏ một vùng. Triệu Duệ nhìn Chử Thiếu Phong, có chút lo lắng hắn sẽ phát giận với Lạc Phàm, vì vậy liền đến gần muốn khuyên hắn đừng so đo người bệnh. Thế nhưng cánh tay giơ ra cứ thế bị dừng giữa chừng, trước mắt gã, Chử Thiếu Phong trầm mặt, cúi xuống, với lấy khăn giấy bên cạnh giúp Lạc Phàm lau đi chút cháo không cẩn thận bắn đến tay y, thậm chí không thèm nhìn lại bản thân đang chật vật như thế nào, cẩn thận hỏi Lạc Phàm: "Có bị bỏng ở đâu không?" Nhưng Lạc Phàm lại vẫn mang thần sắc mờ mịt nhìn hắn. Triệu Duệ xem một màn trước mắt, trong lòng quỷ dị không nói nên lời. Chử Thiếu Phong xác định Lạc Phàm không bị làm sao mới thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hắn đứng dậy đang muốn xử lý một chút vết bẩn trên người, lại thấy Lạc Phàm xốc chăn lên muốn xuống giường, chân trần còn chưa chạm đất, Chử Thiếu Phong đã vội giữ lại y, không cho lộn xộn. "Em cần gì, tôi lấy giúp em?" Trên sàn bừa bãi lộn xộn, trong lời nói ôn hòa của hắn dẫn theo chút mệt mỏi, vừa nghĩ đến nếu Lạc Phàm dẫm phải mảnh sứ vỡ gì đó, đôi chân có thể sẽ bị thương, sẽ chảy máu, tim hắn liền một trận run rẩy, tầm mắt càng không thể rời ái nhân một phút một giây. Lạc Phàm lại không đáp lại hắn, ánh mắt lướt qua Chử Thiếu Phong, ngơ ngác mà nhìn bên ngoài cửa sổ. Chử Thiếu Phong hiểu ý nói: "Chờ em khỏe lên rồi, tôi lại đưa em ra ngoài tản bộ hóng gió, được không?" Như là nghe được Chử Thiếu Phong nói, Lạc Phàm chậm rãi lắc lắc đầu, khăng khăng muốn xuống giường. Trên tay y còn ghim kim, trên sàn lại ngổn ngang mảnh vỡ, dưới loại tình huống này Chử Thiếu Phong sao có thể đồng ý cho y xuống. Đưa tay nắm lấy vai Lạc Phàm, Chử Thiếu Phong hơi dùng sức, đem cơ thể mềm nhũn còn sốt cao chưa dứt giữ chặt không cho lộn xộn. Y giãy giụa ý đồ thoát khỏi kìm kẹp, không ngờ lại động đến bàn tay có gắn kim. Chử Thiếu Phong sợ làm Lạc Phàm bị thương liền buông lỏng lực tay, không dám tiếp tục dùng sức. Nhưng Lạc Phàm đột nhiên được thả tự do mất đi điểm dựa, đứng không vững, cơ thể cứ thế chúi xuống có xu hướng va vào thành giường, Chử Thiếu Phong vội đưa tay ôm ngang hông y, chân lại dẫm lên sàn vừa ướt vừa trơn, hấp tấp xoay người lấy thân mình đỡ cho y. Phịch một tiếng, Chử Thiếu Phong ngã ngồi trên mặt đất, Lạc Phàm đè trên người hắn, kim tiêm trên tay bị tuột ra, giá treo chai nước biển bên cạnh nghiêng ngả được Triệu Duệ nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy mới vạn hạnh không đổ lên người bọn họ. Triệu Duệ có chút bất đắc dĩ nói: "Mấy người...... Đây là đang làm gì?" Chử Thiếu Phong nhíu mày nhìn máu bắt đầu xuất hiện trên bàn tay vừa gắn kim, sắc mặt phát lạnh, vội vàng muốn đứng dậy, tay vừa chống xuống đất liền bị cái đau đánh úp, hắn vừa rồi không hề để ý tới bên cạnh có rất nhiều mảnh sứ vỡ...... Mảnh nhỏ găm vào tay hắn, máu loang đỏ bàn tay, nhiễm hồng cả đôi mắt ngơ ngác. Chử Thiếu Phong lại mặc kệ bàn tay đang đổ máu, ôm lấy Lạc Phàm đang đè trên người mình muốn đỡ y đứng lên. Một khắc bàn tay chạm vào Lạc Phàm, người kia run rẩy cực độ, vội vã đẩy hắn ra. Trong mắt Lạc Phàm lúc này tràn ngập sợ hãi. Là loại sợ hãi mà gần đây Chử Thiếu Phong vừa quen vừa sợ. Chử Thiếu Phong lúc này còn ngã ngồi trên đất, hắn ngơ ngác ngẩng đầu, khó hiểu nhìn Lạc Phàm. Không rõ vì sao Lạc Phàm mấy ngày nay đã dần ngoan ngoãn thuận theo hắn, lại đột nhiên mãnh liệt kháng cự hắn thân cận. Hắn chống đỡ cơ thể đứng dậy, muốn tới gần Lạc Phàm. Lại thấy Lạc Phàm sợ sệt lùi về sau, lùi đến mức chỉ còn có thể trốn vào góc run bần bật. Chử Thiếu Phong nhìn cơ thể co rúm trước mắt, trong lòng khó chịu cực kỳ. Vốn tưởng rằng bệnh tình Lạc Phàm đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng hiện tại lại về tới nguyên dạng. Hắn thử tới gần, nhưng tới càng gần, Lạc Phàm càng run rẩy lợi hại. Chử Thiếu Phong dừng bước, cảm giác chua xót tràn khắp cơ thể, hắn chỉ có thể trân trân đứng ở nơi cách Lạc Phàm không quá xa mà nhìn, nửa bước cũng không dám tiến thêm. Triệu Duệ một bên quan sát tất cả, bình tĩnh lại rồi mới nhìn đến bàn tay Chử Thiếu Phong còn đang chảy máu, không nhịn được nói: "Cậu có phải nên xử lý vết thương một chút không?" Chử Thiếu Phong lúc này mới nhớ tới chính mình bị thương, nhưng vì cái gì hắn ngay cả một chút đau đớn cũng không cảm giác được? Ngược lại, kháng cự của Lạc Phàm lại làm hắn lòng đau như đao cắt. Hắn nâng tay, máu từ lòng bàn tay chảy dọc theo cổ tay, rơi xuống đất, vỡ ra như đóa hoa nở rộ, nhìn qua thật có chút ghê người. Chử Thiếu Phong không sao cả thu tay, cũng không phát hiện, ngay lúc Lạc Phàm giương mắt nhìn chút máu này, cả người lại đột nhiên co rúm lại. Lạc Bội Bội nghe được động tĩnh trong phòng liền đẩy cửa tiến vào, ngửi được mùi máu gay mũi, cô ngẩn người, tưởng Lạc Phàm đã xảy ra chuyện vội chạy tới mới biết là Chử Thiếu Phong bị thương. "Tay anh bị sao vậy?" Chử Thiếu Phong nhìn Lạc Bội Bội, nói: "Cô tới đúng lúc, giúp tôi chăm sóc Lạc Phàm một chút." Ngay sau đó liền quay ra ngoài xử lý vết thương. Lạc Bội Bội bĩu môi, thấy Lạc Phàm không có việc gì liền nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ không cần anh phải nói, tôi đương nhiên sẽ chăm sóc ca ca. Loại ngữ khí nhắc đến Lạc Phàm đầy tính chiếm hữu như thế, nghe vào tai thật khó chịu. Cô đi đến bên cạnh Lạc Phàm, nhìn một đống lộn xộn trên đất liền cảm thấy khó chịu, đang chuẩn bị lấy chổi đến dọn dẹp một chút lại nghe thấy Lạc Phàm giống như đang lẩm bẩm nói gì đó. Lúc mới đầu còn không nghe ra, y cứ ngồi một góc rầm rì rầm rì, thì ra đang gọi tên Chử Thiếu Phong.  Tựa hồ nghe được Lạc Phàm gọi hắn, Chử Thiếu Phong bước chân đã tới cửa đột nhiên dừng lại, hắn che vết thương, xoay người, lẳng lặng mà nhìn Lạc Phàm. Lúc này Lạc Phàm đang nhìn vết máu vương trên đất đến thất thần, trong tầm mắt mơ hồ chỉ còn một mạt đỏ tươi chói mắt, nhìn theo vệt đỏ ấy liền thấy Chử Thiếu Phong yên lặng đứng nơi cửa. Cả thế giới trở nên thực an tĩnh. Bên tai Lạc Phàm chỉ nghe tiếng hít thở nặng nề đầy áp lực của hắn, trong mắt chỉ còn thấy máu đỏ tươi đang chảy từ tay hắn. Đỏ đến mức làm con mắt đau đớn. Hình ảnh kiếp trước Chử Thiếu Phong một thân đầy máu ngã vào ngực y còn rõ ràng trước mắt, Lạc Phàm nhớ đến chỉ cảm thấy đầu rất đau, y ấn đầu, thế nhưng trong một thoáng lại nhớ không nổi dáng vẻ Chử Thiếu Phong là như thế nào. Sao lại như vậy chứ, y sao lại có thể không nhớ rõ dáng vẻ Chử Thiếu Phong? Chính là cố tình trong đầu y chỉ còn một gương mặt mơ hồ, mỗi khi y muốn nhìn kỹ người kia, đại não liền sẽ trở nên trống rỗng. Bên tai xuất hiện một thanh âm rất quen thuộc, lặp đi lặp lại gọi tên y, trong ánh mắt hỗn độn xẹt qua một tia thanh minh, nâng lên nhìn về thân ảnh nơi cửa. Lưng người kia, cổ người kia, còn có tóc đen mềm mại, cùng với bàn tay chảy máu. Trong mông lung chỉ có một mạt hồng tiên diễm. Thẳng đến khi người kia xoay người lại, hình bóng nguyên bản rất mơ hồ trở nên rõ rệt, một gương mặt trong trí nhớ hiện lên trước mắt y. Gương mặt của Chử Thiếu Phong. Lạc Phàm há miệng thở dốc, thốt lên: "Chử Thiếu Phong......" Là Chử Thiếu Phong phải không, y thất thần nghĩ, sau đó đột nhiên ý thức được tay Chử Thiếu Phong còn đang đổ máu, y sốt ruột, không kịp nghĩ gì mà vụt chạy tới, chân trần giẫm lên mặt đất liền cảm giác được một trận đau đớn từ bàn chân ập tới kéo ngã y. Lạc Bội Bội bên cạnh vội vàng đỡ anh trai mình. Chử Thiếu Phong gấp gáp đuổi tới. Hắn đến gần Lạc Phàm, chỉ liếc mắt đã thấy bàn chân y bị mảnh vỡ làm bị thương, chảy rất nhiều máu. Lạc Bội Bội nhìn đến máu loang lổ, có chút choáng váng. Cô cực kỳ tự trách bản thân sao lại không nhanh tay nhanh chân một chút dọn dẹp đống mảnh vỡ này cơ chứ. Chử Thiếu Phong trầm mặt, không nói hai lời lập tức bế Lạc Phàm đặt lên giường, xoay người muốn đi gọi bác sĩ lại bị Lạc Phàm nắm lấy tay áo kéo lại: "Anh...... Tay anh......" Chử Thiếu Phong biết Lạc Phàm như vậy là đang lo lắng vết thương của hắn, nhẹ giọng cười cười, nói: "Tôi không sao, em nghỉ ngơi cho tốt đi." Vừa nói hắn vừa sờ sờ cái trán có chút nóng của Lạc Phàm, thấy y không kháng cự mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Tay Chử Thiếu Phong rất ấm, Lạc Phàm ngơ ngẩn nhìn hắn, ý thức trở nên có chút hỗn độn lại nặng nề, có lẽ do mệt không chịu nổi, y cũng dần dần hôn mê. Bác sĩ tới giúp Lạc Phàm xử lý vết thương trên tay và chân xong xuôi, sau đó lại cẩn thận dặn dò một phen. Lại nhìn thấy tay Chử Thiếu Phong cũng bị thương, trông ông có vẻ bất mãn, vừa lải nhải vừa băng bó miệng vết thương cho hắn rồi mới trở về. Lăn lộn một trận, sắc trời cũng dần tối. Triệu Duệ tới đây ngây người cả ngày, ngay cả nói cũng chưa nói vói Chử Thiếu Phong được mấy câu đã phải về. Lúc gần đi, gã nhịn không được hỏi Chử Thiếu Phong: "Lạc Phàm cậu ta sinh bệnh gì?" Chử Thiếu Phong không trả lời rõ ràng cho gã, chỉ nói: "Phát sốt." Triệu Duệ biết Chử Thiếu Phong không muốn nói, liền cũng không cưỡng ép. Nhìn tình cảnh Lạc Phàm bây giờ, dù Chử Thiếu Phong chẳng nói gì, gã cũng có thể đoán được đại khái. Gã nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Cậu với cậu ta không phải thật lòng đi?" Lúc trước Triệu Duệ vẫn luôn cho rằng Lạc Phàm là tiểu tình nhân được Chử Thiếu Phong bao dưỡng, thấy Lạc Phàm cùng Hứa Úy có vài phần tương tự liền cảm thấy người này cùng lắm chỉ là thế thân của Hứa Úy mà thôi. Nhưng hiện tại xem ra, sự tình lại không phải như gã nghĩ. Cứ nhìn cái cách Chử Thiếu Phong hết lòng chăm sóc Lạc Phàm, nào có giống một kẻ thế thân? Nghĩ đến bản thân còn từng suýt xuống tay với Lạc Phàm, còn hôn y, Triệu Duệ liền nhịn không được rùng mình một cái, thừa dịp Chử Thiếu Phong còn chưa truy cứu mình, gã tốt nhất nên chuồn trước. Vừa mới đi một đoạn nhỏ, gã lại nghe được Chử Thiếu Phong nói: "Vẫn luôn như vậy." "Hả?" Triệu Duệ suy nghĩ thật lâu cũng không nghiệm ra Chử Thiếu Phong nói những lời này là có ý gì. Lạc Phàm nóng bừng đổ mồ hôi một đêm, chờ đến khi y tỉnh lại cảm thấy cả người dính nhớp không thoải mái. Trong cơn mơ mơ màng màng, y cảm giác được có một đôi tay ấm áp chạm lên trán mình, sau đó lại nghe thấy có người ở bên tai y nói: "Hạ sốt rồi." Giọng nói có chút ách, chính là lại rất cao hứng. Lạc Phàm ngẩn người, chậm rãi mở mắt ra. Dưới ánh đèn, tầm mắt mơ hồ dần dần trở nên rõ ràng, khắc họa khuôn mặt phóng đại trước mắt. Đôi mắt quen thuộc, cái mũi cao thẳng, đường hàm lãnh ngạnh, y rốt cuộc có thể nhìn rõ người này. Lạc Phàm nhẹ giọng gọi: "Chử Thiếu Phong."