Chử Thiếu Phong thế mới biết, hắn căn bản là không cách nào chịu nổi chuyện Lạc Phàm lơ đẹp hắn. Tuy rằng biết Lạc Phàm như vậy bởi vì sinh bệnh, nhưng trên tâm lý vẫn bứt rứt phiền muộn mà lại đau lòng. Hắn muốn Lạc Phàm mau tốt hơn lên, có thể nhận ra hắn, có thể đáp lại hắn. Mà không phải giống như bây giờ, đối với hết thảy xung quanh đều thờ ơ, đối hắn cũng…… thờ ơ. Cười khổ một cái, Chử Thiếu Phong đi đến bên cạnh Lạc Phàm, nắm bàn tay có chút lạnh đưa lên miệng hà hơi. Cơ thể Lạc Phàm hơi hơi cứng đờ, tầm mắt theo bàn tay đang nắm tay mình  dừng trên người Chử Thiếu Phong, chỉ là vẻ mặt vẫn mờ mịt  như cũ. Một trận gió lạnh mơn trớn, Lạc Phàm cảm thấy có chút lạnh, thình lình đánh cái hắt xì. Chử Thiếu Phong vội vàng cởi áo khoác trên người choàng lên cho Lạc Phàm, lại cảm giác được người trong lòng hơi hơi phát run, hắn cau mày, sau đó cúi người bế y lên trở về phòng. Lạc Phàm nằm trên giường cả người nhìn qua không có tinh thần, hôn hôn trầm trầm, nhanh chóng ngủ mất. Chử Thiếu Phong cởi giày, leo lên giường nằm bên cạnh y, đem người kéo vào lòng. Lạc Phàm tay chân rất lạnh, Chử Thiếu Phong kéo tay y áp lên ngực mình, cảm nhận cái lạnh dán trên da thịt, Chử Thiếu Phong đại não bị kích thích đến trống rỗng, không chút suy nghĩ liền cúi đầu hôn lên môi Lạc Phàm. Hôn hồi lâu mới chịu buông y ra. Nhìn đôi môi bị hôn đến mức hơi sưng lên, Chử Thiếu Phong hai mắt đỏ bừng, vất vả nhẫn xuống làm cái trán thấm đầy mồ hôi. Hắn xoay người xuống giường, vào phòng tắm xối nước lạnh. Giờ đang là mùa đông, cả đại não và cơ thể hắn đều được nước dội cho tỉnh táo rất nhiều. Sau đó hắn trở lại trên giường tiếp tục công cuộc khắc chế chính mình. Nói thật ra, mỗi đêm nhìn Lạc Phàm nằm ở ngay bên cạnh lại chỉ có thể nhìn không thể đụng vào, đối với Chử Thiếu Phong mà nói, rõ rành rành là một loại tra tấn. Nửa đêm, Chử Thiếu Phong bị nóng đến tỉnh. Hắn mở mắt ra, nhìn Lạc Phàm gắt gao bám trên người hắn, dở khóc dở cười, đang muốn tiếp tục ngủ lại nghe thấy từ trong miệng Lạc Phàm tràn ra tiếng rên rỉ khó chịu. Chử Thiếu Phong ngẩn người, lúc này mới phát giác cơ thể y nóng bừng. Vội vàng bật đèn, Chử Thiếu Phong đưa tay sờ sờ trán Lạc Phàm, ngay sau đó sắc mặt trầm xuống, lao xuống giường rót một ly nước ấm dỗ y uống. Lạc Phàm chỉ uống một ngụm, lắc lắc đầu không chịu uống nữa. Khuôn mặt của y nóng bừng bừng, rõ ràng là sốt cao. Chử Thiếu Phong nhớ tới ban ngày đưa y ra hoa viên hứng gió lâu như vậy, không khỏi một trận tự trách. Hắn lập tức liên hệ một vị bác sĩ gia đình đến xem bệnh, nhưng bởi vì hiện tại là nửa đêm, bác sĩ muốn tới cũng cần một khoảng thời gian, cho nên Chử Thiếu Phong chỉ có thể nôn nóng chờ đợi. Lúc này Lạc Phàm sắc mặt rất kém, miệng còn không ngừng nói một ít lời mê sảng Chử Thiếu Phong nghe không hiểu. Chử Thiếu Phong đau lòng hôn hôn trán y, sau đó dùng khăn ướt đắp lên trán y, vụng về làm một số biện pháp vật lý giúp hạ nhiệt. Chờ về đến đến khi bác sĩ chạy tới, Lạc Phàm còn tiếp tục nôn mửa một trận nữa, sắc mặt tái nhợt thật sự suy yếu. Bác sĩ giúp Lạc Phàm truyền một chai nước, tiếp đó lại lăn lộn suốt một đêm. Một đêm này Chử Thiếu Phong không hề chợp mắt, vẫn luôn ngồi bên mép giường chiếu cố Lạc Phàm. Lạc Bội Bội sáng hôm sau mới biết chuyện Lạc Phàm phát sốt. Cô nhìn Chử Thiếu Phong bộ dạng tiều tụy, có chút ngũ vị tạp trần nói: “Anh…… Trước nghỉ ngơi một chút đi, tôi chăm sóc anh ấy là được.” “Không cần.” Chử Thiếu Phong không đi, quyết tâm ở lại bên cạnh Lạc Phàm, nhìn cũng không nhìn Lạc Bội Bội một cái. Lạc Bội Bội buông tiếng thở dài, cũng không nói cái gì nữa. Đúng lúc này, chuông điện thoại của Chử Thiếu Phong vang lên, Lạc Bội Bội thấy hắn không có ý muốn tiếp, liền nhắc nhở: “Điện thoại của anh vang, không nhận thì tắt đi, bằng không lại quấy rầy ca ca nghỉ ngơi.” Chử Thiếu Phong nghe vậy, lúc này mới nhìn đến di động, vốn là muốn tắt máy, nhìn đến dãy số hiển thị lại chấp nhận cuộc gọi. Đầu kia điện thoại là Triệu Duệ. “Chử đại thiếu, lâu rồi không thấy cậu, gần đây bận cái gì thế hả?” Chử Thiếu Phong cau mày, đang tính cúp máy, Triệu Duệ lại giống như có thể nhìn thấy hắn muốn làm gì, vội hô: “Ê đừng tắt máy vội!” Chử Thiếu Phong lạnh lùng nói: “Có chuyện gì sao?” “Tìm cậu đi tụ tập một phen chứ sao.” Chưa nói dứt, Chử Thiếu Phong đã không nói một tiếng mà ngắt máy. Triệu Duệ bị lạnh nhạt còn đang một trận mờ mịt, gã nhìn Hứa Úy ngồi đối diện, nhún vai cười cười. Lúc này gã mười phần tò mò, không biết Chử Thiếu Phong đang bận cái gì, thời gian nói một câu còn không có. “Một đám đều là người bận rộn, thật khó gặp.” Chẳng nói đâu xa, vị trước mặt đây khi mới về nước gã đã hẹn không dưới năm lần, đến tận bây giờ Hứa Úy mới chịu cho chút mặt mũi đến ăn bữa cơm. Hứa Úy nghe vậy, bất đắc dĩ cười nói: “Nói gì vậy, Thiếu Phong gần đây rất bận, không rảnh la cà với mấy cậu đâu.” “Hứa Úy,” Triệu Duệ không cảm thấy thỏa mãn, sáp lại gần hỏi: “Nói nhanh lên, Chử Thiếu Phong gần gần đây bận cái gì?” Hứa Úy cười cười, nói: “Muốn biết à, tự cậu đi tìm anh ấy nhìn một cái chẳng phải biết sao.” “A thật xấu tính, cậu đây là đào cái hố gì chờ tôi nhảy vào đây?” Triệu Duệ lắc lắc đầu, nhưng tuy ngoài miệng là nói như vậy, trong lòng gã lại tò mò không thôi. Chử Thiếu Phong rốt cuộc đang làm cái gì? Chỗ ở của Chử Thiếu Phong ở Hải Thành, Triệu Duệ còn chưa từng tới thăm hỏi. Lấy địa chỉ từ Hứa Úy xong gã lập tức lên xe đi luôn. Có chuyện Hứa Úy hôm qua như một khúc nhạc đệm, Chử Thiếu Phong liền phân phó xuống, yêu cầu người giúp việc nếu có khách tới phải hỏi qua hắn trước rồi mới xét cho vào hay không. Cho nên khi Ngô thẩm nói với hắn Triệu Duệ đến chơi, hắn nhíu mày nói: “Dẫn cậu ta đến phòng khách đi.” Chử Thiếu Phong trong lòng kinh ngạc, Triệu Duệ sao lại biết được chỗ này mà chạy tới? Nghĩ đến chuyện hôm qua, sắc mặt hắn trầm xuống, mặc kệ Triệu Duệ tới làm cái gì, hắn đều sẽ không để kẻ nào xúc phạm tới Lạc Phàm. Triệu Duệ ở phòng khách đợi hồi lâu vẫn không thấy Chử Thiếu Phong. Gã bất đắc dĩ hỏi hỏi Ngô thẩm, “Chử đại thiếu của mấy người sao lại thế này? Để tôi ngồi chờ cả ngày sao.” Ngô thẩm mang một ít trà bánh tới tiếp đón Triệu Duệ, chỉ cười cười, lại không chịu để lộ ra cái gì. Triệu Duệ ở trong lòng mắt trợn trắng, lấy ra di động nhấn số Chử Thiếu Phong. Nhưng mà Chử Thiếu Phong tắt máy, không cho gã có cơ hội quấy rầy. Triệu Duệ cắn một miếng điểm tâm, vỗ vỗ tay, đứng dậy hỏi Ngô thẩm: “Toilet ở đâu vậy?” Ngô thẩm chỉ hướng, Triệu Duệ giảo hoạt cười cười, lấy cớ tới toilet chạy khỏi tầm mắt Ngô thẩm, dưới lòng bàn chân như bôi dầu chạy một lèo lên lầu. Lần theo tiếng động, gã đi đến trước một căn phòng, đẩy cánh cửa khép hờ, nghênh ngang đi vào. Kết quả vừa vào liền thấy Lạc Bội Bội, gã ngẩn người, nhìn kỹ, ngoài trừ Lạc Bội Bội, kia không phải Lạc Phàm sao?! Tuy nói ở trong nhà Chử Thiếu Phong nhìn thấy Lạc Phàm không có gì lạ, chính là nhìn thấy Chử Thiếu Phong chiếu cố Lạc Phàm, lại rất kỳ lạ. Chỉ thấy Lạc Phàm sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, còn đang truyền nước, mà Chử Thiếu Phong một bước không rời ở bên chiếu cố y. Triệu Duệ thiếu chút nữa cho rằng chính mình hoa mắt. Gã mở miệng nói: “Chử Thiếu Phong, đừng nói với tôi cậu bận việc này đấy?” Lạc Phàm không phải là món đồ chơi bị Chử Thiếu Phong bao dưỡng sao? Hiện tại nhìn Chử Thiếu Phong ra vẻ cẩn thận che chở, chẳng lẽ là bao dưỡng chơi ra chân ái luôn rồi? Chử Thiếu Phong nghe thấy tiếng Triệu Duệ, lúc này mới quay đầu lại nhìn gã, nói: “Ai cho cậu lên đây?” Triệu Duệ đến gần, cười hì hì nói: “Cậu được lắm, để tôi chờ mòn mỏi dưới lầu, không nghĩ rằng là kim ốc tàng kiều, còn một lần tàng hai vị.” Nói, còn dùng ánh mắt ái muội nhìn sang Lạc Bội Bội. Lạc Bội Bội nghe xong tức giận, trừng mắt liếc Triệu Duệ một cái, xoay người liền đi ra ngoài. Chử Thiếu Phong không thèm đi quản Triệu Duệ nói gì, tiếp tục kiên nhẫn giúp Lạc Phàm lau rửa cánh tay. Bộ dáng săn sóc tỉ mỉ kia, Triệu Duệ nhìn mà buồn nôn. “Không phải chứ? Đừng nói với tôi cậu cùng cậu ta đùa thành thật?” Chử Thiếu Phong lạnh lùng nói: “Cậu có thể câm miệng không nói lời nào.” Triệu Duệ còn muốn nói cái gì, chợt nhìn thấy ánh mắt lãnh lệ bắn thẳng tới, ngoan ngoãn ngậm miệng. Hôm nay tới đây một chuyến thật làm gã cực kỳ bất ngờ. Trách không được Hứa Úy không chịu nói cho gã Chử Thiếu Phong làm cái gì, cứ cho là cậu ta có nói, gã chắc chắn cũng không tin. Rốt cuộc loại chuyện này, không phải tận mắt nhìn thấy, thật đúng là không ai sẽ tin tưởng, đường đường Chử gia đại thiếu gia sẽ đối tốt với một nam nhân bị bao dưỡng như vậy. Triệu Duệ ngây người trong chốc lát, sau đó cảm thấy không có gì thú vị liền đứng dậy chuẩn bị rời đi. Đúng lúc này, Lạc Phàm trên giường tỉnh lại, Chử Thiếu Phong khẩn trương hỏi han: “Có tốt hơn chút nào không?” Giọng nói kia ôn nhu đến có thể vắt ra nước. Triệu Duệ ngẩn người, nghĩ đến vừa rồi Hứa Úy tỏ ra không cao hứng, xem như đã biết lý do. Lạc Phàm lúc này còn thực suy yếu, môi trắng bệch, nghe Chử Thiếu Phong hỏi cũng chẳng có phản ứng gì, chỉ theo phản xạ duỗi tay muốn đẩy hắn xa một chút. Chử Thiếu Phong nắm tay y, trong lòng một trận lo lắng, dặn dò Ngô thẩm chuẩn bị chút thức ăn, Chử Thiếu Phong nghĩ lúc trước Lạc Phàm không ăn cơm, còn nôn ra, trong dạ dày nhất định trống rỗng, cần phải cho y ăn chút cháo. Không nghĩ đến Lạc Phàm nhưng vẫn quay đầu không chịu ăn. Chử Thiếu Phong nhẫn nại tính tình dỗ dành, y vẫn không chịu ngoan ngoãn ăn. Người sinh bệnh không muốn ăn gì, Chử Thiếu Phong cũng biết, chính là cứ để bụng đói cũng không tốt, sợ Lạc Phàm đói lả, hắn lo lắng cũng không biết làm thế nào. Triệu Duệ ở một bên thấy, nói: “Không phải đâu Chử Thiếu Phong, chỉ như vậy mà cậu lại không có biện pháp à?" Chử Thiếu Phong không thèm để ý đến gã, như cũ mềm giọng dụ dỗ Lạc Phàm. Triệu Duệ hôm nay cảm thấy chính mình thật đúng là... Mở rộng tầm mắt…… Gã cho tới bây giờ chưa từng thấy Chử Thiếu Phong đối với ai tốt như vậy đâu, người này vẫn là Chử Thiếu Phong sao? Gã không khỏi cảm thấy Lạc Phàm có điểm có phúc mà không biết hưởng, người như Chử Thiếu Phong mà lại phải dỗ dành y, y còn không nghe lời, đổi lại là gã đã sớm nghỉ chơi rồi. Nghĩ như vậy, gã không tránh khỏi phải đánh giá lại Lạc Phàm. Còn nhớ lần cuối cùng nhìn thấy Lạc Phàm, y vẫn là tiểu mỹ nhân làm gã bị gợi lên dục vọng, hiện tại sắc mặt suy yếu tái nhợt như quỷ. Đúng lúc Triệu Duệ miên man suy nghĩ, Lạc Phàm lại đưa tay gạt mạnh cái thìa Chử Thiếu Phong đưa tới. Thìa văng ra đụng mạnh vào bát đựng đầy cháo, Chử Thiếu Phong trên tay một chút không để ý, bát rơi xuống đất, phát ra tiếng vang chói tai.