Nguyễn Hành Trí chào đời vào một mùa xuân ấm áp.
Lúc Tô Uyển Uyển được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, cô đã thấy Nguyễn Chính Ý ôm trên tay một bó hoa hồng nhạt.
Nhìn anh đầy vẻ phong trần mệt mỏi, rõ ràng là vừa từ công ty chạy đến.
Cô yếu ớt nhìn Nguyễn Chính Ý cười rạng rỡ, đối diện với đôi mắt lấp lánh ánh cười của anh.
Hộ sĩ nói anh Nguyễn đã đi qua đi lại trăm bước bên ngoài rồi.
Cô đã trở thành mẹ, anh đã trở thành bố.
Điều này thật sự kỳ diệu.
Con trai nặng sáu cân tám lạng, là một bé trai vô cùng khoẻ mạnh.
Nguyễn Chính Ý dùng một ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da trẻ con mềm mại như cánh hoa dưới làn sương sớm, cảm giác dịu dàng như có dòng điện từ đầu ngón tay từng chút từng chút một truyền thẳng đến trái tim.
Anh nhìn vào đôi mắt đen lay láy của con, cất lời chào cậu bé: “Chào anh bạn nhỏ, bố là bố của con.”
Anh ra chiều tiếc nuối, nếu là một bé gái thì tốt hơn, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, anh sẽ thắt bím tóc nhỏ cho bé, nhìn bé mặc váy áo xúng xính làm nũng trong lòng mình.
Nếu chuyện đó xảy ra, có lẽ anh sẽ không có cách nào nặng lời với con, đến lúc đó anh chỉ có thể diễn mặt đỏ [1], để Tô Uyển Uyển sắm vai mặt trắng.
[1] Mặt đỏ tượng trưng cho người tốt, mặt trắng tượng trưng cho người xấu.
Khuôn mặt đỏ và khuôn mặt trắng là do cách trang điểm trong Kinh kịch.
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20220723/sau-khi-toi-chet-anh-ay-khong-cuoi-them-ai-nua-16-0.jpg" data-pagespeed-url-hash=381421902 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Nhưng kết quả lại là một đứa bé trai… Vai trò trong gia đình đột nhiên biến thành ‘từ mẫu nghiêm phụ’.
Tô Uyển Uyển sinh đẻ rất thuận lợi, lúc mang thai ăn được ngủ được, không ốm nghén, không lo âu, thuận lợi đến mức Nguyễn Chính Ý đọc bao nhiêu sách báo tài liệu cuối cùng lại không có đất dụng võ.
Nguyễn Chính Ý sờ lên chiếc bụng tròn vo của cô, cười nói: “Hiểu chuyện thế này chắc chắn là một bé gái ngoan ngoãn rồi.”
Kết quả, con trai rất giống Nguyễn Chính Ý.
Chỉ có cặp mắt hạnh to tròn là giống hệt mẹ.
Nguyễn Chính Ý ôm bản sao nhí của mình, thầm nghĩ không phải con trai nên giống mẹ sao? Nếu cậu bé giống Tô Uyển Uyển thì sau này nghịch ngợm có thể ít bị đánh hơn.
Tô Uyển Uyển cực kỳ thích nhóc con này.
Cô cười ngây ngô nghĩ, một lớn, một nhỏ, hai cha con ngồi trên ghế sofa cứ như búp bê Nga vậy[2] .
[2] Búp bê Nga.
<img src="https://chaptimg.wattpad.vn/public/images/storyimg/20220723/sau-khi-toi-chet-anh-ay-khong-cuoi-them-ai-nua-16-1.jpg" data-pagespeed-url-hash=675921823 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
Lúc đặt tên cho con, Tô Uyển Uyển hỏi Nguyễn Chính Ý.
Nguyễn Chính Ý đang thay tã cho thằng nhóc, xoa xoa cái đầu trọc như quả trứng của nó khiến thằng bé cười khanh khách mãi.
Vốn đã chuẩn bị tên “Nguyễn Uyển” cho con gái, Nguyễn Uyển, nghe thôi cũng biết là một cô bé dịu dàng thanh tú.
Họ của bố, tên của mẹ.
Thật tốt lành biết bao.
Nguyễn Chính Ý chọc con trai, cười nói: “Uyển Uyển quyết định đi, gọi thế nào cũng được, tên dù sao cũng là một danh xưng thôi mà.”
Cuối cùng, họ quyết định lấy tên “Nguyễn Hành Trí”.
“Bác cầu vạn vật chi lý, dĩ tôn văn nhi hành tri.” [3]
Hy vọng sau này thằng bé có thể mạnh mẽ ôm trọn thế gian này.
[3] Dịch nghĩa: Tìm kiếm chân lý của mọi việc, khám phá quy luật của vạn vật trên thế gian..
Truyện khác cùng thể loại
27 chương
266 chương
11 chương
151 chương
51 chương
45 chương
36 chương