Nếu không có vụ của Thần Đồ, chắc Hứa Triều Hi đã không thể phản ứng ngay lập tức với cái tên Lệ Ôn của người này.
Thế Sở Giang Vương Lệ Ôn tìm cậu có chuyện gì nhỉ?
“Thì ra là Ôn Lệ đại ca,” Hứa Triều Hi gật đầu, sau đó hỏi lại, “Anh còn muốn ăn cam sao?”
Lệ Ôn sửng sốt: “Vẫn còn sao?” Những quả cam lần trước quả thực ăn rất ngon.
Câu trả lời này khiến Hứa Triều Hi: "..."
Cậu nghĩ người này tới đây vì anh yêu của mình, hóa ra lại vì quả cam sao?
Cuối cùng, cậu đưa Lệ Ôn đi hái những quả cam cuối cùng trên núi, Lệ Ôn hài lòng cầm ôm một ít cam trở về.
Sau khi kiểm tra cánh đồng hoa, Hứa Triều Hi về nhà, lại nhắn tin hỏi anh yêu bao giờ về, biết anh yêu có việc sẽ về muộn chút nên cậu tranh thủ đọc vài trang sách trước khi nấu ăn.
Cuốn sách lần trước đang đọc dở để trong tủ âm tường, bên cạnh còn có một cuốn lịch Minh giới, Hứa Triều Hi thuận tiện nhìn qua, hôm nay là giữa tháng 12 rồi.
Chỉ vài ngày nữa là Tết.
Ngày lễ ở Minh giới cũng không khác lắm so với Dương thế, chỉ có ngày Quốc Khánh thì sẽ thay bằng sinh thần của Phong Đô Đại Đế, ngoài ra còn có hai dịp quỷ lễ là tết Trung Nguyên và tiết Hàn Y.
Tết Thanh Minh, tết Trung Nguyên, tiết Hàn Y, cũng chính là ba dịp lễ lớn ở Minh giới.
Hứa Triều Hi nghĩ thầm, tết Nguyên Đán chắc anh yêu cũng sẽ được nghỉ, bọn họ đi đâu chơi bây giờ nhỉ?
Ngồi trên sofa đọc sách một lúc, khoảng sáu giờ thì Hứa Triều Hi đi nấu ăn, cậu đang nếm thử món cà chua hầm thịt bò xem đã chín kỹ chưa thì Bùi Tế về.
Cậu đặt đũa xuống, rời khỏi phòng bếp, nhìn thấy nam quỷ đi vào phòng khách liền tươi cười chạy tới: "Anh ơi ~"
Ánh mắt Bùi Tế bất giác mềm mại, hắn mở rộng vòng tay đón lấy tiểu quỷ đang chạy về phía mình, mạnh mẽ ôm lấy cậu rồi hỏi: "Em nấu cơm xong chưa?"
Hứa Triều Hi: “Rồi ạ ~~ chỉ còn một món thịt bò hầm cà chua thôi, em đang nếm xem được chưa thì anh đã về.”
Bùi Tế liền ôm lấy cậu bước vào bếp.
Món cà chua hầm thịt bò toát ra vị chua chua thoang thoảng, kèm theo vị thơm ngon của thịt bò gợi cảm giác thèm ăn nơi đầu lưỡi.
Một tay Bùi Tế quàng tay qua eo Hứa Triều Hi, tay còn lại hắn cầm cán thìa xào múc một miếng thịt bò trên chảo, thổi nguội rồi đút cho Hứa Triều Hi.
Hứa Triều Hi há miệng ăn, hai má phồng lên như một chú sóc nhỏ.
Ánh mắt Bùi Tế từ trên đôi má căng phồng chuyển xuống đôi môi dính nước cà chua của cậu, hắn cúi đầu nhẹ nhàng liếm sạch, sau đó nâng tầm mắt lên hỏi: "Chín chưa?"
"Ừm ~" Miệng vẫn đang đầy không nói được, Hứa Triều Hi gật đầu lia lịa.
Bùi Tế lại hôn lên đôi má căng phồng của cậu rồi mới đặt cậu xuống rồi lấy bát đĩa dọn cơm.
Trên bàn cơm hắn chủ động nhắc tới việc bận sau khi tan tầm, trước tiên hắn gắp cho tiểu quỷ mấy miếng thịt bò rồi nói: “Ta đi Dương thế một chuyến tìm chuyển thế của Mạnh Bà.”
“Dạ?” Hứa Triều Hi nhìn hắn đầy thắc mắc.
Thì ra Mạnh Bà còn ở Dương Thế chưa trở về nha, khó trách lần trước ở cầu Nại Hà lại không thấy, có điều nhìn hiện trạng cải cách của Địa phủ bây giờ, có khả năng dù Mạnh Bà trở về cũng không nhất định sẽ trực ở cầu Nại Hà nữa.
Bùi Tế: “Trên người cô ấy có Tam Sinh Thạch, có thể dùng để xem xem kiếp trước của Niên Niên là gì.”
Nuốt thức ăn trong miệng, Hứa Triều Hi kinh ngạc nói: "Không phải thực vật thành tinh sao ạ?"
Bùi Tế: "Đó chỉ là một trong những khả năng, phải xem một chút mới xác định được."
Ò, vậy mà cậu tưởng hôm qua xác định rồi chứ.
Ngoài thực vật thành tinh thì còn cái gì có thể nghe thấy thực vật nói chuyện nhỉ? Cậu vừa nghi hoặc vừa hỏi: “Anh có mang Tam Sinh Thạch về không?”
“Không có.” Nam quỷ lắc đầu.
Mạnh Bà hiện tại không có ký ức của Quỷ Thần, nhìn thấy Bùi Tế còn chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai khác, bị Bùi Tế đuổi theo lại còn gào khan cầu xin Bùi Tế buông tha mình.
Nghĩ đến cảnh đó, Bùi Tế có chút không nói nên lời, dù sao cũng là Quỷ Thần chuyển thế, thật là mất hết mặt mũi rồi.
Trước tiên hắn giải thích cho cậu giờ Tam Sinh Thạch tạm thời đã hợp nhất với thần hồn của Mạnh Bà, không lấy ra được, chỉ có thể đến Dương thế để cô xem tướng cho, sau đó hắn bình tĩnh tỏ vẻ: “Ta đã hẹn xong với nàng rồi, Niên Niên muốn đi lúc nào?”
Mạnh Bà đã được hẹn xong: _ imgwebtruyen
з 」∠) _
Hứa Triều Hi nghe tới đây liền nói: "Vậy thì chờ anh nghỉ Tết rồi đi nha, tiện thể đi chơi luôn ~" Tuy cậu có chút tò mò về kiếp trước của mình nhưng cũng không quá gấp.
Hơn nữa cũng chỉ một thời gian ngắn nữa là Tết rồi.
Nói xong chuyện này cậu lại kể chuyện mình đã gặp Sở Giang Vương, còn thở phì phì phun tào: “Hắn nói với em hắn tên Ôn Lệ!”
“Thần Đồ nói hắn kêu Đồ Thần, Lệ Ôn nói hắn kêu Ôn Lệ, Quỷ Thần địa phủ sao cứ thích đảo tên vậy chứ?”
“…… Khụ, có khả năng Sở Giang Vương đã thỉnh giáo kinh nghiệm từ Thần Đồ,” Bùi Tế bật cười, bởi trong số đông đảo Quỷ Thần, Thần Đồ chính là kẻ cùng Niên Niên giao lưu nhiều nhất, hắn nói, “Nếu Niên Niên không thích, ta có thể bảo bọn họ đừng tới đây quấy rầy.”
“Cũng không phải không thích,” Hứa Triều Hi nói, “Chỉ là em có hơi ngạc nhiên, hóa ra thủy quỷ lần trước gặp mà không chịu trả em quả cam lại chính là Sở Giang Vương.”
Bùi Tế không ngạc nhiên: “Hắn tương đối tham ăn.”
Nói xong liền phát hiện đứa nhỏ đối diện nhìn mình có hơi bất mãn.
Hứa Triều Hi mím môi khe khẽ oán giận: “Dùng từ tham ăn nghe thật kỳ quái, giống như đang nói một cách cưng chiều vậy……” Hơn nữa không thể không thừa nhận, Sở Giang Vương khá xinh đẹp.
Nam quỷ đối diện ngay tức khắc mỉm cười, hắn cúi người nâng cằm câu, thấp giọng nói: “Để ta ngửi thử chút xem, có phải cà chua tối nay chua quá rồi không?”
Nói rồi hắn hôn lên môi Hứa Triều Hi, cười nói: “Không chỉ tham ăn, chính xác phải là tham ăn lười làm.” Lại còn đi chèo thuyền thả cá trong giờ làm việc.
Để Sở Giang Vương quản lý Vong Xuyên quả thật là “Đúng quỷ đúng việc”, toàn bộ Vong Xuyên chỉ có nước cùng cá.
Chỉ mỗi một câu đã dỗ Hứa Triều Hi ôm nam quỷ eo ngượng ngùng nói: “Kỳ thật Sở Giang Vương cũng rất tốt……” Đã đẹp trai, nói chuyện còn dịu dàng.
Lại còn rất biết lừa quỷ.
Nói xong cậu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện hôm nay mình vẫn thắc mắc: “Đúng rồi, anh liệu có tên Sơ Đế hoặc Tế Bùi gì gì đó không vậy?”
Đế Sơ hoặc Bùi Tế: “?”
……
Dẫn mộng hoa của Hứa Triều Hi đã kết nụ rồi.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp thôn Tiểu Khê, những quỷ quen biết Hứa Triều Hi đều ngạc nhiên nói:
“Hoa của tiểu Hứa đã nở rồi sao?”
“Thật là may mắn, mới trồng được bao lâu đâu chứ.”
"Xem ra tiểu Hứa rất thích hợp ăn bát cơm này, từ nay giàu rồi!"
Ngay cả khi gặp Hứa Triều Hi trên đường, họ vẫn luôn đề cập đến vấn đề này, Hứa Triều Hi chỉ có thể mỉm cười trả lời lặp đi lặp lại:
“Còn chưa nở hoa, mới kết nụ thôi ạ.”
“Cũng tạm thôi ạ, phải chờ tới khi hoa nở thì mới là may mắn.”
“Đâu có đâu có, ai cũng làm giàu mà.”
Hụ, nói đi nói lại muốn sái quai hàm, Hứa Triều Hi cũng thực bất đắc dĩ.
Ấy là cậu còn không nói ra vụ mình là yêu tinh thực vật chuyển thế, chỉ nói qua với Việt Bạch một chút xíu, kết quả Việt Bạch đã ôm đầu kinh hô:
“Để tôi xem trên đầu cậu có cái mầm cây nào không nào?” Đấy thấy chưa, trồng rau chậm lớn không phải vì số cậu ta nhọ đâu nhé!
Rất nhanh đã tới năm mới.
Việt Bạch bị ông bà nội ở trấn Thanh Vân nhắc mãi nên cậu ta hỏi Hứa Triều Hi có muốn cùng qua đó ăn Tết Nguyên Đán không.
Trấn Thanh Vân không chỉ có trại chăn nuôi mà còn có rất nhiều nông hộ nhận thầu núi rừng để canh tác vườn trái cây, phong cảnh tú lệ, còn có thể đi tham quan vườn trái cây, chơi rất vui.
Hứa Triều Hi phản xạ có điều kiện mà che eo: Số tiền lần trước cậu tiêu ở đó còn chưa kiếm được đâu nhá!
“Làm cái gì thế hả?” Việt Bạch không thể hiểu được mà nhìn cậu.
Bùi Tế cũng quay đầu nhìn cậu, hắn lo lắng liệu có phải cậu không thoải mái hay không.
Hứa Triều Hi buông tay xuống thản nhiên nói với Nhạc Bạch: "Lúc đó tôi với anh tôi có việc đến Dương thế rồi.
Cho tôi gửi lời hỏi thăm ông bà nội, cứ bảo năm mới chúng tôi sẽ tới chúc Tết.
"
Cậu vừa nói Việt Bạch đã nghĩ ra: “Tam Sinh Thạch đúng không, thế các cậu cứ đi thôi, tôi sẽ giúp cậu chuyển lời tới ông bà tôi.”
Hai bên vẫy tay chào tạm biệt, Hứa Triều Hi kéo tay nam quỷ kể chuyện cậu đi mua cây ăn quả ở trấn Thanh Vân lần trước rồi thở dài: “Hình như anh ta có rất nhiều bạn tốt, nhưng em không có tiền.
"
Ra vẻ miễn cưỡng cười.
Điệu bộ này khiến nam quỷ cười rộ lên: “Không sao, anh có tiền mà.”
Hứa Triều Hi: "Hừ ~" Anh có tiền cũng không thể lãng phí nha.
Nói xong, Bùi Tế đưa Hứa Triều Hi đến thành phố lần trước hắn đã tới.
Lúc này ở Dương thế trời đã sáng, người qua lại tấp nập.
Vẫn còn nhiều đạo sĩ giả mở quầy xem bói dưới gầm cầu vượt nơi Mạnh Bà thường ở đó, nhưng lần này Mạnh Bà không có ở đây.
Bùi Tế cau mày.
“Anh sao vậy?” Hứa Triều Hi hỏi, cậu vẫn luôn chú ý tới từng biểu cảm của hắn.
Bùi Tế giải thích: “Lần trước Mạnh Bà đã nói gặp nhau ở cầu vượt này, ngày nào cô ta cũng ở đây.”
Hứa Triều Hi: "Có lẽ hôm nay có chuyện gì đó chăng? Hay chúng ta đến nhà cô ấy."
Bởi vì “đã hẹn xong” thì địa điểm phải là ở nhà của Mạnh Bà mới đúng.
“Không cần đi, cô ấy nhất định không có ở đó.” Nam quỷ nói xong dùng thần thức tìm kiếm kỹ càng.
Sau một lúc, vẻ mặt hắn bỗng trở nên kỳ lạ: "...Niên Niên, ta tìm thấy rồi."
Đồn cảnh sát.
“Chú cảnh sát, cháu thực sự cần giúp đỡ!” Mạnh Bà rưng rưng nắm tay cậu bé mặc đồng phục cảnh sát ngồi trên ghế đối diện.
Cảnh sát trẻ: "......Chị ơi, em vừa tốt nghiệp năm ngoái, còn nhỏ hơn chị."
Mạnh Bà nhấn mạnh: "Tôi cần các người giúp!"
Cảnh sát trẻ tự nhủ bản thân phải kiên nhẫn, cố nén giận nói lại vấn đề mà mình đã nói đi nói lại vô số lần: “Được, chị nói có người muốn hại chị đúng không? Mỗi ngày chị đều tới báo cảnh sát, đã nửa tháng rồi, nhưng chúng tôi không hề phát hiện đối tượng khả nghi nào ở nhà chị hoặc xung quanh chị.”
Mạnh Bà lại nhấn mạnh: “Không phải người, mà là quỷ!”
Cảnh sát trẻ đang muốn lấy điện thoại.
“Tinh thần tôi hoàn toàn bình thường!” Mạnh Bà giữ tay cậu ta lại, “Ờm, cho dù không có quỷ nào làm hại tôi, nhưng tôi đã từng truyền bá mê tín dị đoan dưới gầm cầu vượt, anh có phải nên bắt tôi về thụ án không?
Chuyện phát sinh vừa rồi khiến Hứa Triều Hi không thể tin nổi, cậu ngạc nhiên hỏi lại: “…..Anh ơi, liệu anh có tìm nhầm không?” Đó là Mạnh Bà sao?
Bà lão trong truyền thuyết hóa ra lại là một đại mỹ nhân, đây, đây là chuyện gì vậy?
Bùi Tế nhéo nhéo lông mày: “…Hừm, không tìm nhầm đâu.” Hắn cũng rất phiền muộn đối với phẩm hạnh của cấp dưới.
Đoạn đối thoại giữa hai quỷ đánh động Mạnh Bà bên dưới, Mạnh Bà đang quấn lấy cảnh sát trẻ chợt kêu lên kinh ngạc, lại càng nắm tay anh ta chặt hơn, nhắm mắt hét lên: "Nhanh, nhanh, nhanh, anh ta đến rồi! "
Cảnh sát trẻ nhìn xung quanh, ngoại trừ vài đồng nghiệp đang xem kịch vui ra không còn ai khác, hắn giật tay mình lại, mặt vô biểu tình: “Buông tay ra, tôi sẽ gọi điện thoại.
"
Mạnh Bà: “Huhuhuhu…..”
Nửa tiếng sau, tại nhà của Mạnh Bà.
Mạnh Bà co người trên sofa, thận trọng hỏi: "Vị đại lão này, hôm nay ngài tới đây có việc gì?"
Bùi Tế cũng không nói nhiều, đẩy đẩy Hứa Triều Hi ra trước, đoạn nói: “Nhìn xem, ngươi có thể nhìn ra cái gì?”
Hứa Triều Hi cũng tò mò chờ Mạnh Bà trả lời.
Nhưng cậu chỉ nhìn thấy ánh mắt Mạnh Bà đang bối rối nhìn xung quanh họ rồi nói: "Một ngọn lửa đen đang cháy thì phải?"
“Đấy là cái gì?” Hứa Triều Hi ngạc nhiên.
“Ai đang nói chuyện thế!” Mạnh Bà cũng ngạc nhiên.
……
Một lúc sau, Bùi Tế từ bên ngoài đi vào, duỗi tay phải ôm Hứa Triều Hi vào lòng trước khi nhìn người phụ nữ trên ghế sofa và hỏi: "Ngươi đã nhìn thấy gì?"
Mạnh Bà: “Ờm….một ngọn núi chăng?”.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
10 chương
78 chương
22 chương
53 chương