Đêm đến, uy lực của món canh xương hầm đã bộc lộ.
Giờ còn chưa tới nửa đêm, hai quỷ vừa đi nằm được khoảng một canh giờ.
Bùi Tế đang ôm Hứa Triều Hi thì bị từng trận khô nóng trào dâng trong cơ thể, cả người hắn nóng bừng, hơi thở dường như còn mang theo tia lửa.
Hứa Triều Hi trong lồng ngực hắn đã ngủ say, cơ thể cậu rất ấm áp, nằm quay lưng về phía hắn.
Bùi Tế ôm chặt cậu, ở sau gáy cậu thở ra một hơi nóng rực, nhưng hắn không dám làm động tác gì quá mức.
Nhưng những cơn khô nóng không hề giảm bớt mà trái lại càng thêm mãnh liệt, hắn chỉ có thể khẽ khàng đứng dậy đi vào phòng tắm bên cạnh.
Chờ cánh cửa khép hờ từ bên ngoài, Hứa Triều Hi trong phòng ngủ bứt rứt kéo kéo chăn.
Tại sao anh yêu lại muốn tự xử chứ?
Chẳng lẽ cậu còn không bằng ngũ chỉ cô nương sao?
Càng nghĩ càng nghẹn khuất, Hứa Triều Hi tức giận đùng đùng ngồi dậy, bộ dáng như muốn hưng sư vấn tội.
Chờ lát nữa anh ấy quay về mình nhất định phải hỏi rốt cuộc là tại sao mới được!
Sinh hoạt phu phu mà bất ổn thì sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của hai người, cậu phải bóp chết những nhân tố này từ trong trứng nước!
Hứa Triều Hi nổi giận đùng đùng mà chờ.
Nửa giờ trôi qua, tiếng nước vẫn chưa dừng lại.
Một giờ trôi qua, Hứa Triều Hi ngáp một cái.
Hai giờ trôi qua, tiểu quỷ trên giường lại chui vào chăn ngủ tiếp rồi.
Hứa Triều Hi: Buồn ngủ quá, có gì ngày mai hỏi vậy zzzZZZ.
Nam quỷ trong phòng tắm lăn lộn đến nửa đêm mới ra khỏi cửa, hắn mang theo một thân hơi nước lạnh lẽo trở về phòng ngủ, nhìn thấy tiểu quỷ trên giường đã đổi một tư thế khác ngủ ngon lành.
Vẻ mặt hắn dịu lại, bước đến giường và ngồi xuống.
Do vừa mới tắm nước lạnh, cơ thể hắn giờ vẫn đang lạnh ngắt nên không đi nằm, chỉ ngồi bên giường nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Hứa Triều Hi.
Qua vài phút tay đã ấm lại, hắn vươn tay lặng lẽ bắt lấy tay tiểu quỷ đang co lại bên mặt, dùng lòng bàn tay xoa nhẹ.
Sao hắn lại không biết hành vi của mình sẽ khiến Hứa Triều Hi nghi ngờ chứ, nhưng hắn không dám.
Lúc trước ở thành Đưa Đò, Ngụy Chinh đã hỏi hắn về thân phận của Hứa Triều Hi, hắn đã nói cậu là người yêu trên Dương thế của hắn, nhưng thực tế, hắn cũng chỉ biết điều đó trước Ngụy Chinh không đến nửa ngày.
“Ưm….anh ơi…..”
Có thể do lòng bàn tay bị ngứa nên cậu rụt tay lại.
Bùi Tế dừng lại nhìn nhìn, tiểu quỷ trên giường đang quấn trong chiếc chăn bông lăn lăn về phía hắn, như thể cậu biết hắn đang ở đây vậy.
Trên môi nam quỷ bất giác nở nụ cười, rồi khi nghĩ tới việc kia, ý cười lại vụt tắt.
Lúc trước chúng Quỷ Thần ở Địa phủ lần lượt tiến vào Chuyển Sinh Trì trước khi đến Dương thế tránh kiếp nạn, thân là Phong Đô Đại Đế, hắn cũng ở trong đó.
Có điều chúng Quỷ Thần đó chỉ là Quỷ Thần bình thường, còn hắn thì không phải, hắn còn có một thân phận là Bắc Cực Tử Vi Đại Đế.
Thiên địa đại kiếp nạn đó chỉ chừa nhân loại, không chịu cho thần ma quỷ quái một con đường sống nào, những kẻ đầu tiên bị đuổi tận giết tuyệt chính là những đại năng giả như hắn.
Trước khi nhảy vào Chuyển Sinh Trì, Bùi Tế cũng không hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Sau khi chết, hắn trở lại thần vị, ký ức của Quỷ Thần phục hồi, hắn mới thở phào nhẹ nhõm: thoát kiếp nạn thành công.
Sau đó, phản ứng đầu tiên của hắn là: Quỷ Thần bọn họ đã biến mất quá lâu, Địa phủ có thể đã sớm hỗn loạn, còn có rất nhiều việc phải xử lý.
Ký ức khi còn ở Dương thế? Nó giống như một giọt nước tan vào biển rộng vậy, không hiện nổi một gợn sóng.
Hắn biết bản thân đã ở Dương thế hơn 20 năm, lớn lên ở cô nhi viện, tráng niên mất sớm, còn có một người yêu sâu đậm.
Tuy nhiên, hắn đã không nhìn kỹ, cũng chẳng nhìn đến người được bọc trong giọt nước đó, hắn không biết người yêu của mình tên Hứa Triều Hi, hắn không biết Hứa Triều Hi trông như thế nào, hắn không biết những gì họ đã trải qua, hắn không biết Hứa Triều Hi luôn gọi hắn là anh.....
Hắn không biết gì cả, chỉ biết có nhiều thêm một giọt nước mà thôi, vì có quá nhiều việc đang chờ hắn xử lý.
Mãi đến khi hắn đến thành Đưa Đò, khi Hứa Triều Hi nhảy lên ôm lấy hắn, giọt nước đó mới vỡ tan ra để lộ dáng vẻ của Hứa Triều Hi, người trong giọt nước đó đã đến, còn gọi hắn là anh.
Vì vậy, những ký ức thuộc về Bùi Tế không thể kiểm soát mà tràn vào tâm trí hắn, tất cả đều là chuyện liên quan đến Hứa Triều Hi.
Hắn ra lệnh cho Ngụy Chinh cử quỷ sai đến bí mật chăm sóc cậu, cho đến khi hắn tiêu hóa được hết ký ức rồi mới đến thôn Tiểu Khê.
Tận đến lúc đó, hắn vẫn chưa biết làm sao để thú nhận danh tính của mình.
Bàn tay vừa rút về giờ lại mò mẫm ra, hấp dẫn ánh mắt của nam quỷ đang suy tư trong mờ mịt.
Bùi Tế nhìn xuống, hắn nhìn thấy bàn tay trắng nõn mềm mại đang mò mẫm trên ga giường cho đến khi chạm vào tay mình, nắm chặt lấy ngón tay hắn rồi mới ngừng cử động.
Bùi Tế dịu dàng nắm lấy tay cậu.
Về sau Ngụy Chinh từng hỏi hắn vì sao không đưa Hứa Triều Hi về.
Sự việc này xảy ra cách đây không lâu, Ngụy Chinh đã tìm hiểu chi tiết hơn rồi mới tới gặp hắn.
“Đế Quân…..” Ngụy Chinh báo cáo công việc xong vẫn chưa rời đi, “Câu hỏi lần trước của ngài, thần đã có đáp án.”
Vì sao chỉ khi ở trước mặt Hứa Triều Hi, Đế Quân mới cảm nhận được bản thân chính là Bùi Tế?
Bởi vì khi còn là Bùi Tế, hắn không biết đến Phong Đô Đại Đế, khi là Phong Đô Đại Đế, cuộc đời của Bùi Tế đã kết thúc, hai ký ức hoàn toàn tách biệt, không có liên hệ gì với nhau.
Ngụy Chinh cũng đã hiểu ý của Đế Quân, dù bây giờ hắn đã biết mình là Phong Đô Đại Đế thì cũng không định từ bỏ đoạn tình cảm này.
Thân là Phong Đô Đại Đế, Đế Sơ sẽ không từ bỏ Hứa Triều Hi, mà Bùi Tế sở hữu ký ức có liên quan đến Hứa Triều Hi, như vậy Hứa Triều Hi sẽ là mối liên kết tuyệt vời giữa hai đoạn ký ức.
Ngụy Chinh hỏi: “Đế Quân ngài vì sao không đưa cậu ấy trở về?”
Nhưng làm sao Bùi Tế có thể đưa Hứa Triều Hi về vào lúc này được.
Hắn đã làm Phong Đô Đại Đế quá lâu.
Thân là Quỷ Thần, ban đầu hắn đã chịu ảnh hưởng của thân phận này mà phớt lờ đoạn ký ức kia.
Hắn nghĩ, Niên Niên của hắn sao có thể chịu được anh yêu của mình nhìn mình bằng ánh mắt xa lạ chứ.
Hắn không giải thích cặn kẽ, Ngụy Chinh nửa ngày mới hiểu được, do dự hỏi: "Chẳng lẽ là vì nguyên nhân đó?"
Đại khái còn thêm chút…..lo được lo mất.
Niên Niên yêu Bùi Tế, nhưng hắn lại không chỉ là Bùi Tế.
Nhưng nói đến nói đi, việc này là do hắn sai, là do hắn khinh thường qua loa.
Chính như Ngụy Chinh từng nói, hắn là Đế Sơ, cũng là Bùi Tế, sai lầm là do hắn phạm phải, một ngày nào đó hắn cũng sẽ phải ăn trái đắng.
Vì vậy, trước đó, hắn không dám đi quá giới hạn.
Hơi lạnh trên người tan biến, Bùi Tế lên giường cẩn thận ôm Hứa Triều Hi vào lòng, nhẹ giọng nói: "Niên Niên có thể tha thứ cho anh không?"
Tiểu quỷ nhắm mắt lại ngủ đến bất tỉnh nhân sự, bị hắn ôm cũng liền chôn đầu trong ngực hắn rầm rì: “Anh ơi…… ưm……”
Mỉm cười hôn hôn mái tóc cậu, Bùi Tế nhắm mắt lại.
“Niên Niên ngủ ngon.”
……
Hứa Triều Hi đã nằm mơ cả đêm.
Trong mơ, cậu cầm roi da nhỏ đi quanh giường, anh yêu nằm trên giường bị trói bằng dây thừng đỏ, không mảnh vải che thân, dáng người cường tráng, cơ bắp tuấn mỹ đến mức có thể làm mẫu trong sách giáo khoa.
Cậu vung roi nhỏ hỏi: "Nói đi, vì sao anh lại không yêu em!"
Nam quỷ hôn lòng bàn tay cậu đến phát ngứa, nhưng hắn không trả lời.
Hứa Triều Hi tức phát điên, không trả lời còn muốn hôn cậu hả? Cậu lại vung roi nhỏ lên quát: “Nói mau, tại sao không yêu em!”
Nam quỷ thở dài đáp: “…….Thân thể có vấn đề.”
Nhất thời đem Hứa Triều Hi từ trong mộng doạ tỉnh.
Cậu đột ngột ngồi dậy khỏi giường, nhớ lại giấc mơ lúc nãy.
Phì, anh nói dối! Thân thể có vấn đề mà đêm qua còn ở trong phòng tắm lâu vậy sao? Cậu chờ đến ngủ quên luôn rồi!
Mãi sau mới phản ứng lại, ồ đó là mơ mà.
Nhưng Hứa Triều Hi vẫn rất tức giận, anh ấy thà vào nhà tắm dùng năm ngón tay giải quyết chứ không chạm vào cậu, điều này có nghĩa là sức hấp dẫn của cậu không bằng năm ngón tay sao?
Cậu quyết định nguyên ngày nay sẽ mặc kệ anh ấy, đến khi anh ấy tan làm về giải thích rõ ràng mới thôi!
Công ty "Thác mộng" gửi tin nhắn điện thoại cho cậu, họ nói dịch vụ báo mộng mà cậu đặt hai ngày trước đó đã được lên lịch và yêu cầu cậu phải có mặt trước 3 giờ chiều hôm nay.
Đọc tin nhắn xong, Hứa Triều Hi cất điện thoại, đứng dậy tắm rửa và đi xuống lầu.
Bữa sáng Bùi Tế nấu cho cậu vẫn đang hâm nóng trong nồi, vừa nhìn thấy khóe miệng cậu đã nhếch lên, sau đó nghĩ mình còn đang tức giận, lập tức kéo xuống.
Ăn sáng xong, cậu ra ngoài kiểm tra tỷ lệ sống của cây ăn quả.
Hiện các cây ăn quả đang phát triển tốt, các cành bị cắt trong quá trình ghép đã mọc lại lá.
Đặc biệt là cây nho, mới qua mấy ngày đã chuẩn bị leo giàn rồi.
Dẫn mộng hoa và Lệ quả sinh trưởng cũng rất tốt, chu kỳ sinh trưởng ngắn của Dẫn mộng hoa rất ngắn, còn phải chống côn trùng nên gần đây Hứa Triều Hi đã đặc biệt chú ý đến nó, may là không có sâu.
Những hạt sen hôm trước cũng đã nảy mầm, cậu liền đi múc nước suối tưới cho chúng.
Chiều đến, Hứa Triều Hi lên trấn báo mộng cho bà nội viện trưởng.
Biết cậu sắp tới công ty, Việt Bạch sắp xếp thời gian ra gặp cậu.
Hứa Triều Hi nói: "Cậu không đi làm sao? Không cần đi cùng tôi.
Quỷ phụ trách sẽ hướng dẫn tôi mà." Quỷ phụ trách bên cạnh cũng gật đầu.
Việt Bạch đáp: “Không sao, giờ tôi không bận.”
Hứa Triều Hi cùng Việt Bạch và quỷ phụ trách bước vào một căn phòng đặc biệt.
Quá trình báo mộng rất đơn giản, cậu chỉ cần uống một loại nước được điều chế từ Dẫn mộng hoa rồi nằm trong phòng, đến lúc đó chờ bà nội viện trưởng ở Dương thế bị ảnh hưởng nên mệt rã rời là cậu có thể giao tiếp với bà thông qua giấc mơ.
Thời gian có hạn nên không thể nói chuyện quá một phút, vượt quá mốc này thì phải trả thêm tiền.
Vào giấc mơ thì rất đơn giản, điều rắc rối là bạn cần phải nắm được hàng loạt hành vi bị nghiêm cấm trong giấc mơ, cấm xâm phạm quyền riêng tư của chủ giấc mơ, cấm ép buộc chủ giấc mơ……..
Đến lúc Hứa Triều Hi xong việc ra khỏi phòng thì đã hơn 4h chiều.
Việt Bạch phải làm một lúc nữa mới tan tầm nên Hứa Triều Hi đơn giản đến một cửa hàng bán đồ tráng miệng bên ngoài công ty và gọi đồ uống rồi ngồi đợi cậu ta.
Trong lúc chờ đợi, cậu lấy điện thoại ra xem, quả nhiên liền thấy tin nhắn của anh yêu.
Từ sáng nay Bùi Tế đã bắt đầu nhắn tin cho Hứa Triều Hi rồi, chỉ là cậu vẫn luôn không trả lời, cũng không nghe điện thoại.
Phải lập kỷ lục mới được.
[Anh: Niên Niên đã dậy chưa? Phòng bếp có bữa sáng, nếu đã nguội, em nhớ hâm nóng lại]
Lúc đó Hứa Triều Hi đã dậy rồi.
Cậu đã nhìn thấy tin nhắn của công ty "Thác mộng", đương nhiên cũng nhìn thấy tin nhắn của Bùi Tế, chỉ là lúc đó cậu đang rất tâm trạng nên không trả lời.
Mời gọi mấy lần đều bị cự tuyệt, nghĩ cậu không cần mặt mũi sao?
Tin nhắn gần nhất là Bùi Tế nói hôm nay hắn sẽ tan làm sớm, lập tức sẽ về nhà, có chuyện muốn nói với cậu.
Có chuyện gì mà không thể nói qua điện thoại? Khẳng định là lại muốn tìm cớ có lệ cậu! Hứa Triều Hi do dự, nhưng vẫn quyết ngồi tại chỗ không động.
Khoảng 5h chiều Việt Bạch tan tầm mới ra tìm cậu, Hứa Triều Hi vẫy vẫy tay với cậu ta.
Việt Bạch ngồi xuống đối diện cậu, không cần nghĩ đã hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Hứa Triều Hi trầm ngâm: “Tôi có một người bạn…..”
Việt Bạch: “Bạn này chính là bản thân cậu chứ gì.”
Hứa Triều Hi: "……."
Việt Bạch nhìn cậu, lặng lẽ sửa lại: “Nói đi, bạn cậu gặp chuyện gì?”
Hứa Triều Hi: "...!Bạn của tôi có một số vấn đề về tình cảm và muốn được tư vấn."
“Hả? Thực sự là bạn cậu à?” Việt Bạch ngạc nhiên, ngượng ngùng mà cười cười.
Nếu nói tình cảm của Hứa Tiểu Niên cùng anh Bùi có vấn đề thì cậu ta tuyệt đối không tin, cậu ta quen biết Hứa Tiểu Niên bao lâu thì cũng tận mắt chứng kiến tình yêu cuồng nhiệt của hai người họ bấy lâu, không bao giờ thấy họ cãi nhau! Không rải cơm chó là cậu ta đã phải cám ơn trời đất rồi, sao có thể có vấn đề được?
Thế thì đúng là bạn cậu ấy có vấn đề rồi!
Hứa Triều Hi dè dặt gật đầu, nói: "Là như thế này.
Lý do gì mà một cặp vợ chồng vốn có quan hệ bình thường lại không sinh hoạt tình dục?"
Việt Bạch: “Không gần nhau? Yêu xa?”
Hứa Triều Hi: "Không, hầu như ngày nào cũng ngủ cùng nhau."
Việt Bạch lại hỏi: “Vậy chắc do người đàn ông có điều khó nói?”
Hai người đều là đàn ông, cảm ơn.
Hứa Triều Hi: “Không phải, thân cường thể tráng, long tinh hổ mãnh.”
Ánh mắt Việt Bạch có chút không đúng, sao cậu biết quỷ đó thân cường thể tráng, long tinh hổ mãnh hả? Cậu ta liền hỏi lại: “Tình cảm thật sự không có vấn đề sao? Có thể là do cậu không phát hiện ra thôi, nói không chừng là tương kính như tân, bằng mặt không bằng lòng……”
Hứa Triều Hi ngắt lời: “Hoàn toàn không có vấn đề gì!” Ngoại trừ việc không làm, còn lại anh yêu vẫn đối xử với cậu như trước!
“Tôi biết rồi,” Việt Bạch vỗ tay một cái, lôi kéo sự chú ý của Hứa Triều Hi rồi mới nhỏ giọng nói, “Nhất định là nam quỷ đó ngoại tình!”
“Ở bên ngoài giao nộp hết rồi nên về nhà không làm nổi nữa đó!”.
Truyện khác cùng thể loại
119 chương
10 chương
14 chương
7 chương