[Cố Dịch tham dự sự kiện với vết thương ở khóe môi, nghi ngờ hẹn hò bí mật cùng bạn gái nóng bỏng.] Cố Dịch vội vàng hoàn thành buổi họp báo, còn chưa kịp về nhà, tin tức đã lan truyền khắp trên mạng. Thẩm Lật nhìn tiêu đề mà khóe môi co rúm, mặt lúc đen lúc đỏ, cái gì gọi là… bạn gái nóng bỏng? Cố Dịch mang dáng vẻ phong trần trở về nhà, khóa cửa còn chưa thay nên hắn chỉ có thể đập cửa. Tiểu biệt vẫn thắng tân hôn cho dù là tiểu biệt chỉ có mấy tiếng đồng hồ. Cố Dịch hào hứng sẵn sàng trao cho người yêu cái ôm ấm áp và nụ hôn nóng bỏng khi cửa mở. “Cạch” một tiếng, cửa mở ra. Cố Dịch cười nhếch mép, tâm trạng rất tốt. Cửa vừa mở hắn đã nhào tới… nhào tới, nhào hụt… “Gâu!” Tart, kẻ dám cố tình ra mở cửa, đang nhìn hắn bằng đôi mắt to tròn đầy vẻ chế giễu. Cố Dịch tối sầm mặt, cảm thấy tủi thân. Người đầu tiên hắn muốn nhìn thấy khi cửa mở không phải là con chó ngốc này! Không ai hỏi han ân cần, không ai ôm ôm hôn hôn. Cố Dịch tự lực cánh sinh kéo vali vào trong nhà. Hắn hy vọng người nào đó đã chuẩn bị sẵn sàng, Cố Dịch không phải là một người đàn ông dễ dỗ đâu! Thẩm Lật đang nằm trên sô pha xem di động, Cố Dịch mở cửa đi vào anh cũng không thèm ngẩng đầu nhìn một cái. Cố Dịch bực bội, đóng mạnh cánh cửa, nhưng Thẩm Lật vẫn không đáp lại. Động tác mở đóng tủ giày của hắn mạnh mẽ thẳng thắn, khiến tủ giày kêu bộp bộp vang vọng. Thẩm Lật vẫn không phản ứng lại như trước. Cố Dịch chán nản, “Anh về rồi này!” Thẩm Lật gật đầu, “Ừm, em có nghe thấy.” Cố Dịch tức gần chết, đi về phía trước vài bước, giọng điệu không tốt: “Đừng để anh thấy em đang xem tiểu yêu…” tinh nào… Âm thanh đột ngột im bặt. Làm gì có tiểu yêu tinh nào, không phải hắn chính là… tiểu yêu tinh. Thẩm Lật nhìn kẻ đang lom khom nhìn lén phía trên, cười hỏi: “Thế nào là bạn gái nóng bỏng?” Cố Dịch không rõ vì sao, cầm điện thoại vừa xem vừa lẩm bẩm chua chát: “Bạn gái nóng bỏng cái gì, anh chỉ có một người bạn trai lạnh lùng thôi.” Sau khi đọc xong, Cố Dịch ném điện thoại đi, không hiểu hỏi: “Em chỉ vì chuyện này mà không để ý tới anh? Thẩm Lật Lật, gần đây em không chỉ táo báo mà càng ngày càng vô lý. Xem anh trừng trị em thế nào đây.” Nói xong hắn khom lưng vác Thẩm Lật lên vai đi về phòng ngủ chính, rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, hắn nghiêm túc vặn khóa cửa hai lần. Tart không mở được cửa, nghe tiếng chủ nhân đột ngột kêu lên, nó cuống cuồng ở ngoài cào cửa. “Ư ư ~ ~ gâu!” Cách một cánh cửa, tiếng động trong phòng ngủ chính nghe rất rõ ràng. Vừa bắt đầu là tiếng hai người tranh cãi, sau đó âm thanh của cả hai thay đổi, triền miên kích động. Tiếng thở cũng không còn như trước, tiếng thở hổn hển như hai toa tàu đang xé gió lao đi. Giọng của Thẩm Lật không dịu dàng lạnh nhạt như thường ngày. Âm thanh tựa như vui thích tựa như khổ sở, có lúc bị ép xuống rất trầm, có lúc lại thét lên, đôi khi nghẹn ngào thút thít, đôi khi lại vội vã thúc giục. Tart ngồi canh hồi lâu mà âm thanh không có dấu hiệu dừng lại. Cái đầu lông xù của nó nhìn quanh vẻ ngán ngẩm, cuối cùng lộc cộc chạy xuống tầng chơi với thỏ. Vì Bông Tuyết từ một cục lông nhỏ lớn thành một cục bông bự, Thẩm Lật để nó ở trong sân, mặc nó tự vui chơi. Tart tìm thấy Bông Tuyết ở sân sau, mải chơi đến mức vứt luôn chủ nhân ở sau đầu. Động tĩnh ở trên tầng không biết sau bao lâu mới dừng lại, yên tĩnh được chốc lát thì một giọng nói trầm trầm vang lên. Thẩm Lật mệt đến mức nhắm mắt trên gối chợp mắt. Tấm chăn chỉ che hờ hững từ eo đến trên đầu gối. Bờ vai trắng mịn lộ ra từng vết đỏ loang lổ khiến người ta nhìn thoáng qua cũng phải đỏ mặt. Cố Dịch nằm nhoài trên vai Thẩm Lật, chốc chốc lại mổ xuống một nụ hôn, nhìn như yêu thích không nỡ buông tay. Thẩm Lật bị nụ hôn của hắn làm cho ngứa ngáy, nhích nhích vai, rút tay đẩy khuôn mặt đáng ghét ra, “Anh đủ chưa?” Cố Dịch bắt lấy tay Thẩm Lật, hôn một cái: “Chưa.” Thẩm Lật rút tay về, “Nếu chưa đủ thì anh nhịn đi.” Cố Dịch bất mãn nói: “Thẩm Lật Lật, thể lực của em không tốt. Ngày mai chúng ta cùng nhau chạy bộ buổi sáng nhé.” “Không đi, em đau lưng.” Cố Dịch tiếp tục dỗ dành: “Cũng do em không rèn luyện nên mới đau thắt lưng.” Thẩm Lật phớt lờ hắn. Cố Dịch kiên trì, “Được không?” Thẩm Lật khó chịu tát bộp một cái lên mặt Cố Dịch, “Xoa thắt lưng cho em.” Cố Dịch ngoan ngoãn ngồi dậy, xoa thắt lưng cho Thẩm Lật, “Ngày hôm qua có ai tới tìm em không?’’ Thẩm Lật nói: “Quý bà Vu… mẹ em, hôm qua đến.” “Thái độ của bà ấy thế nào?” Thẩm Lật nói: “Bà ấy không có ý kiến gì.” “Bà ấy có nói muốn gặp anh không?” Thẩm Lật nói: “Có, nhưng ý của bà ấy là hẹn một mình anh, bà ấy mới chỉ hỏi ý kiến của em.” Cố Dịch gật đầu, “Bố vợ bên kia thì thế nào?” Thẩm Lật nói: “Chắc ông ấy vẫn chưa biết. Em và mẹ đều không nói cho ông ấy. Đợi đến lúc ông ấy tự phát hiện ra có thể sẽ mất khá nhiều thời gian.” Cố Dịch dừng một chút, “Ngày mai, em đi gặp bố mẹ anh nhé? Được không?” Thẩm Lật mở to mắt nhìn hắn một chút, cuối cùng gật đầu: “Được rồi.” Cố Dịch đáp lại, vui vẻ hôn lên khóe môi Thẩm Lật một cái. Thẩm Lật nhớ tới chuyện bình hoa, “Ngày mai anh nghĩ cách đem bình hoa theo đi.” Cố Dịch bĩu môi nói: “Lật Tử, ngày mai nếu em mang bình hoa đến, ông già không hiểu mấy thứ này, em tặng ông ý cũng như không. Mẹ anh thích tranh chữ, ông già cũng thích mấy thứ đó. Nếu không em vẽ bừa một bức tranh chữ đi. Anh thấy em tự viết rất đẹp.” Thẩm Lật nghe vậy thì gật đầu, “Là em không cân nhắc cẩn thận.” Suy nghĩ một hồi anh vẫn không yên lòng, nhịn cảm giác khó chịu, đứng dậy mặc áo ngủ đi xuống tầng. Thẩm Lật hiếm khi lo lắng như vậy, Cố Dịch vội vã theo sau. Thẩm Lật đi thẳng đến phòng cất đồ đạc, lướt qua bình bình lọ lọ trên sàn đi đến một bức tranh sơn dầu khổng lồ. Một tay anh giữ bức tranh sơn dầu như muốn kéo một cái công tắc nào đó, cố hết sức kéo về bên phải. Toàn bộ bức tranh sơn dầu như một tấm cửa nhỏ mở ra, phía sau nó là một chiếc két sắt cực lớn kiểu cũ. Thẩm Lật xoay mật mã, cửa két sắt mở ra. Lúc này mới nhìn rõ đây không phải là két sắt, mà là một cánh cửa. Phía sau cánh cửa là một căn phòng bí mật vừa hẹp vừa dài. Nhìn thấy cảnh này, một người có kiến thức rộng như Cố Dịch cũng không nhịn được kinh ngạc. Hắn đã quay qua phim cổ đại thời Dân quốc, cũng không phải chưa từng thấy qua mật thất, chỉ là trước giờ hắn không nghĩ rằng nó sẽ tồn tại trong cuộc sống thực. Thẩm Lật nhấc chân định bò vào bên trong. Ngay khi vừa nhấc chân liền động đến chỗ đau, anh cứng ngắc tại chỗ, lông mày nhíu lại. Cố Dịch vội tiến lên hỗ trợ, sau khi giúp Thẩm Lật tiến vào hắn cũng bò vào theo. Mật thất không có cửa sổ nhưng có ánh đèn. Nơi này không hề ẩm ướt mà ngược lại khô ráo. Cố Dịch nhìn quanh một chút, phát hiện trên vách tường có màn hình led hiển thị nhiệt độ và độ ẩm. “Ở đây quanh năm đều có nhiệt độ và độ ẩm ổn định sao?” Thẩm Lật gật đầu, “Đây đều là đồ tế nhị, sao có thể cất giữ tùy ý.” Cố Dịch nhướng mày, “Đồ bên ngoài thì sao?” Thẩm Lật mỉm cười, “Tất cả đều là đồ giả. Dùng để che mắt người. Báu vật chân chính đều để ở đây.” Mật thất không nhỏ, ba bức tường đều là những ô vuông lớn lớn nhỏ nhỏ, bên trong đặt lọ hoa, chén, ngọc,… bên ngoài được bịt kín bằng thủy tinh. Cố Dịch tò mò, “Chỗ này đều bịt kín hết rồi, sao có thể mở ra?” Thẩm Lật nói: “Ở đằng kia thì không mở được, nhưng bên này thì mở được. Ông nội nói cho dù con cháu bất hiếu, thời khắc chán nản cũng chỉ có thể bán bên này. Còn lại đều không được động vào, ông đơn giản hàn chết mấy ô đó luôn.” “Vậy thì có ích gì, sống không mang đi được chết cũng không thể mang theo, còn không thể dùng lúc nguy cấp.” Thẩm Lật cười lắc đầu, “Đại khái là vì kỷ niệm gì đó đi.” Cố Dịch không còn hứng thú, “Em đang tìm gì vậy?” Thẩm Lật lấy một cuộn tranh từ trong một ô vuông bên cạnh, mở ra xem kỹ, đó là một bức tranh hoa lan trong khe núi. Cố Dịch thò đầu vào xem, hắn chú ý trước tiên đến một con dấu dưới dòng chữ, “Thẩm Ký Vân?” Cố Dịch cảm thấy hắn dường như đã đọc thấy danh tự này trong sách lịch sử. Thẩm Lật nói: “Ký Vân là tên chữ(1) của ông nội em.” (1). Tên chữ chính là tự nhé. Cố Dịch lúc này mới nhớ ra, “Em muốn tặng nó cho ông già?” Thẩm Lật nói: “Chú và dì chắc sẽ thích.” Cố Dịch gật đầu, “Thích, chắc chắn thích, nhưng tặng họ cái này thật lãng phí.” Thẩm Lật cười: “Để ở chỗ này mà không thấy ánh mặt trời cũng là lãng phí.” Cố Dịch hôn anh, “Em muốn làm gì cũng được.” Hai người đặt trước vé máy bay cho sáng hôm sau. Tart và Bông Tuyết được gửi bên nhà ông Trương. Hai người mang theo bức tranh hoa lan trong khe núi đến Bắc Kinh gặp cha mẹ. Trên máy bay, Thẩm Lật theo bản năng siết chặt nắm đấm, có chút hồi hộp. “Em căng thẳng à?” Cố Dịch nắm tay Thẩm Lật. Thẩm Lật dừng một chút, gật đầu, “Có một chút.” Cố Dịch không nhịn được cười, “Đừng lo lắng, bọn họ vừa rồi còn tưởng anh rình rập bẻ cong em. Họ sẽ cảm thấy có lỗi với em, sẽ không làm em khó xử, huống hồ anh sẽ bảo vệ em.” Thẩm Lật không thích Cố Dịch nói như vậy, “Rõ ràng là em tự nguyện.” Nụ cười của Cố Dịch càng sâu, “Em nói cái gì? Em sao rồi? Nói lại lần nữa đi.” Thẩm Lật lúc này mới phát hiện ra mình vừa thẳng thắn như thế nào. Vẻ mặt như nhận được món hời lớn của Cố Dịch khiến tâm trạng hồi hộp của anh dịu đi không ít. Anh cười dịu dàng, “Vốn là như vậy.” Cố Dịch hỏi, “Cái gì cơ?” Thẩm Lật cũng không giả bộ, thuận theo ý hắn nói lời hắn thích nghe, “Là em tự nguyện, là hai chúng ta tình nguyện bên nhau.” Cố Dịch hài lòng, cười đắc thắng, bắt đầu giới thiệu các thành viên trong gia đình cho Thẩm Lật. “Ông cụ nhà anh là lão già xảo quyệt, gia đình anh xuất thân chân lấm tay bùn, trong lòng ông ấy sẽ cảm thấy thấp kém hơn gia đình em một chút, cho nên sẽ không quá kiêu ngạo.” “Mẹ anh là viện trưởng viện văn học đại học R. Bà ấy thích những người đọc nhiều sách, rất có thiện cảm với người có phong độ trí thức.” “Quan trọng nhất là em mang tới bức tranh này, về căn bản thì việc bắt hai người tay ngắn đó đã xong.” “Anh trai của anh là Cố Giản, lúc cười mặt như con hồ ly, trong nhà không có địa vị, vì vậy không cần để ý đến anh ấy.” … Hai người võ trang đầy đủ xuống máy bay, đi nhanh tới lối ra ở đại sảnh. Nhà họ Cố cử một tài xế đến đón họ ở bên ngoài. Nhà Cố Dịch nằm trong khu biệt thự xa hoa đắt đỏ. Lúc tiến vào cổng khu biệt thự, phía trước có môt chiếc xe ô tô đang bị thanh ngang chặn lại, không vào được. Một người đàn ông đang thò đầu ra khỏi cửa xe đôi co với nhân viên bảo vệ. Bảo vệ thấy phía sau có xe tới thì giục người kia rời đi. Người kia dường như không cam chịu, quay đầu nhìn xe họ một cái rồi quay đi. Thẩm Lật bị cái nhìn đó làm cho kinh ngạc. Tuy chỉ nhìn thoáng qua nhưng anh chắc chắn đó là Mạc Lương Tuấn. Cố Dịch thấy Thẩm Lật mang dáng vẻ giật mình thì giải thích: “Vị kim chủ thứ hai của gã sống ở cạnh nhà anh.” Hết chương 53.