Cố Dịch cảm thấy hắn sẽ không bao giờ có thể thích Tart nữa. Sức chịu đựng hiện tại của hắn chỉ đủ để hắn không đem Tart đi làm bánh bao nhân thịt chó. Những thứ khác thì đừng có mơ. Vừa nghĩ đến việc ra ngoài ăn tối, hai người đều hơi phấn khích. Có thể nói đây là lần đầu tiên hai người cùng nhau xuất hiện ở nơi công cộng. Dù cả hai không thể công khai để lộ mặt nhưng vẫn có cảm giác hạnh phúc khi được quang minh chính đại bên nhau. Phía sau của Thẩm Lật đã tốt hơn, ít nhất không đến mức phải đi khập khiễng. Cố Dịch mua thuốc mỡ tiêu sưng có hiệu quả rất nhanh. Mặc dù quá trình bôi thuốc khó diễn tả thành lời nhưng kết quả vô vẫn mỹ mãn. Lúc này hai người đang đứng ở phòng treo đồ chọn quần áo. Nói chính xác là Cố Dịch chọn quần áo cho Thẩm Lật, vì mấy bộ Thẩm Lật chọn lúc trước đều bị Cố Dịch phản đối. Quần áo trong ba chiếc vali của Cố Dịch đã được treo lên móc. Vóc dáng của hắn cao to hơn Thẩm Lật. Mỗi ngăn tủ đều treo một nửa là quần áo của Thẩm Lật, nửa còn lại là quần áo rộng hơn hai cỡ của Cố Dịch. Hình ảnh một trước một sau, một lớn một nhỏ mang lại cảm giác ấm áp khó tả. Cảm giác này thật ra đã xuất hiện trong mọi ngóc ngách của căn nhà, chăn đệm đôi, giày đôi, bát đũa, bàn chải đánh răng, khăn mặt… Ngôi nhà vẫn là ngôi nhà trước đó, nhưng không khí trống trải lạnh lẽo đã không còn nữa. “Cuối cùng anh muốn chọn bộ nào?” Thẩm Lật khỏa thân đứng bên cạnh Cố Dịch. Làn da trắng như tuyết lấm tấm những vết đỏ chẳng khác gì mai đỏ trong tuyết. Tuy nhiên mai đỏ không có vẻ thanh cao mà chỉ toàn một vẻ quyến rũ hoang dã. Thuận theo cơ bụng mịn màng xuống phía dưới là những vết bầm xanh tím nơi vòng eo, nhìn qua thật đáng sợ nhưng lại khiến người ta đỏ mặt. Thẩm Lật xoa xoa cánh tay, mặc dù dưới chân có lò sưởi điện nhưng anh vẫn cảm thấy thân trên trần trụi vô cùng lạnh lẽo. Cố Dịch cẩn thận tìm quần áo của Thẩm Lật, “Chờ đã…” Nói xong, Cố Dịch dừng lại, vươn tay nhấc hai bộ quần áo xuống nhìn một chút. Hắn hài lòng đưa một bộ cho Thẩm Lật, “Mặc đi.” Thẩm Lật nghi hoặc nhìn bộ quần áo mình đang cầm, mác giá còn nguyên. Đây là bộ quần áo ngắn tay bình thường, đúng quy định, ở giữa ngực in một logo lớn. Bộ quần áo này nằm trong gói đồ quý bà Vu Thu Y gửi tới lần trước. Anh vẫn chưa mặc lần nào, mác treo cũng chưa tháo. Thẩm Lật tháo mác, tròng quần áo lên người, nói: “Sao anh lại thích cái này?” Cố Dịch đưa bộ quần áo trên tay mình cho Thẩm Lật xem: “Hiểu chưa? Đồ ngốc.” Hóa ra Cố Dịch đang cầm trên tay một bộ giống hệt, ngoại trừ kích cỡ lớn hơn hai số so với bộ Thẩm Lật đang mặc thì còn lại đều y hệt. Nếu không phải chịu ảnh hưởng từ việc giáo dục nghiêm khắc của gia đình, Thẩm Lật thật sự muốn trợn mắt lườm Cố Dịch một cái. Đúng là lòng dạ hẹp hòi, còn muốn mặc đồ tình nhân, “Hiểu rồi, đại khổng tước.” Cố Dịch thay xong bộ quần áo trên tay, nghe vậy thì nắm cằm Thẩm Lật, làm vẻ hung ác hỏi: “Sao em cứ gọi anh là khổng tước thành tinh với đại khổng tước thế?” Thẩm Lật đẩy mặt Cố Dịch ra, gỡ tay Cố Dịch xuống để cứu lấy chiếc cằm của mình: “Anh soi gương sẽ rõ.” Cố Dịch liếc nhìn Thẩm Lật, bước đến trước gương soi kĩ hơn, “Đẹp trai, cao ráo, thật hoàn hảo.” Trình độ tự luyến này đúng là không có điểm dừng. Thẩm Lật học theo Cố Dịch làm ra vẻ kiêu ngạo: “Có giống không?” Sắc mặt Cố Dịch tối sầm, “Thẩm Lật Lật! To gan quá rồi đấy!” Thẩm Lật cười trốn về phía sau, nhưng anh là người mới bị thương, vừa bị hành hạ xong, làm sao có thể chạy thoát Cố Dịch cao to chân dài? Kết quả anh bị Cố Dịch thân cường thể tráng bắt được, ném lên ghế sô pha cạnh gương soi, đè lại tụt quần xuống. Thẩm Lật hoảng sợ giữ chặt cạp quần: “Cố Dịch! Anh làm gì vậy!” Cố Dịch liếm cánh môi Thẩm Lật, một tay đè người, một tay Cố Dịch túm cạp quần của anh kéo xuống. Quần của Thẩm Lật bị kéo tụt quá nửa. Mặt anh đỏ bừng, vừa thẹn vừa giận. Anh tức giận vỗ đầu Cố Dịch: “Cố Dịch!” Cố Dịch không ngờ tới mình chỉ đùa một chút đã lột được quần của Thẩm Lật. Hắn chỉ định đùa thôi, ai ngờ thành cảnh lúng túng như này. Hắn ho nhẹ một tiếng, vô cùng không biết xấu hổ mà thẳng tay cởi hẳn quần Thẩm Lật ra, nói: “Anh đổi quần khác cho em.” Thẩm Lật quát lên: “Sao anh lại muốn đổi quần? Muốn làm bậy hay gì!” Cố Dịch đỏ mặt, nhỏ giọng: “Anh chỉ nhìn một chút xem em đã khỏi chưa.” Thẩm Lật tức gần chết, tát bộp một cái lên mặt Cố Dịch, “Đi ra ngoài.” Cố Dịch cụp mắt, cầm quần áo rồi rời đi vô cùng đáng thương. Thẩm Lật thay xong quần, thấy Cố Dịch đang đứng đợi anh ở cửa phòng treo đồ. Thẩm Lật không muốn để ý đến hắn, bước ra ngoài không thèm nhìn Cố Dịch. Cố Dịch ra vẻ đáng thương liếc nhìn Thẩm Lật, thấy Thẩm Lật không đáp lại, hắn cau mày bắt đầu nghĩ cách. “Em hôn nhẹ anh một cái được không?” Cố Dịch không biết xấu hổ nói. Thẩm Lật tức đến bật cười, “Tại sao em phải hôn anh?” Cố Dịch nói: “Được thôi, nếu em không muốn hôn anh, vậy để anh hôn em đi.” Nói xong, hắn không đợi Thẩm Lật từ chối, nhào lên hôn. Nụ hôn triền miên vô cùng lưu luyến và dịu dàng. Tim Thẩm Lật đập thình thịch như có chú hươu con ngơ ngác bên trong. Thời điểm dỗ người, nụ hôn cũng phải có dáng vẻ dỗ người. Trong tình yêu cuồng nhiệt, chẳng có mâu thuẫn nhỏ nào không giải quyết được bằng một nụ hôn. Cố Dịch hôn người ta đến mềm nhụn, tới tận khi trong mắt đối phương ngập ánh nước hắn mới thả người ra. Thẩm Lật thở hổn hển, trừng mắt với Cố Dịch. Đôi mắt ngập tràn ánh nước không có đủ uy hiếp, Thẩm Lật đập Cố Dịch mấy cái, “Đồ không biết xấu hổ.” Cố Dịch mỉm cười, kéo trọng tâm người nào đó vào lòng, nhìn thế này chẳng phải là hết giận rồi sao. Hai người mặc quần áo và giày đôi, đeo khẩu trang, đội mũ ra cửa ăn cơm. “Tại sao em cũng phải bịt kín như này?” Thẩm Lật không thích mấy thứ này, cảm thấy rất khó chịu. Cố Dịch lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, “Muốn anh nhắc lại lần nữa là hiện tại em vẫn đang ở trên Hot Search Weibo đúng không?” Thẩm Lật nghe vậy thì ngậm miệng, ngoan ngoãn đeo khẩu trang ngồi lên xe. Cố Dịch lái xe, Thẩm Lật ngồi ở ghế phó lái. Vừa lên xe anh đã thắt dây an toàn theo thói quen. Cố Dịch liếc nhìn Thẩm Lật, sau đó thu lại ánh mắt, biểu cảm một lời khó nói hết. Thẩm Lật không rõ, hỏi: “Có vấn đề gì không?” Cố Dịch lắc đầu, “Không.” Một lúc sau, hắn nhỏ giọng cằn nhằn: “Việc đeo dây an toàn không phải nên để bạn trai làm sao? Không tình cảm gì cả.” Thẩm Lật nghe không rõ, “Cái gì cơ?” Cố Dịch nói: “Anh nói em muốn ăn cái gì thì xem thực đơn chọn trước đi.” Thẩm Lật gật đầu, lấy điện thoại mở xem thực đơn của nhà hàng. Cố Dịch bĩu môi, nghiêm túc lái xe. Truyện được đăng duy nhất tại bunntuki.wordpress.com – vui lòng không re-up Điểm đến là một nhà hàng trong khu mua sắm lớn ở trung tâm thành phố. Buổi tối là thời điểm nơi này đông người nhất. Nơi này được xây dựng từ nhiều năm trước, không có bãi đỗ xe ngầm, một năm bốn mùa đều kẹt xe. Cố Dịch quen cửa quen nẻo tìm một bãi đỗ xe cách trung tâm mua sắm hai con phố, gửi xe ở đó. Thẩm Lật khó hiểu: “Anh có vẻ rất quen thuộc với nơi này.” Cố Dịch tháo dây an toàn: “Anh biết rõ toàn bộ thành phố này.” Thẩm Lật đang tháo dây an toàn thì dừng lại, sau đó làm thế nào cũng không tháo được. Cố Dịch vươn tay ấn khóa an toàn một cái, dây an toàn từ từ bật ra, trên mặt Cố Dịch lộ ra vẻ thỏa mãn. Thẩm Lật không để ý đến chi tiết nhỏ này, nhẹ giọng hỏi hắn: “Anh đến đây bao nhiêu lần rồi?” Cố Dịch lắc đầu, “Nhiều lần quá đếm không hết.” Thẩm Lật hơi nghẹn ngào, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót, “Anh, anh đến đây làm gì?” Cố Dịch nhìn Thẩm Lật, vẻ mặt giống như đang nhìn một kẻ ngốc, “Em không thực sự cho rằng anh hiếm có một lần  đến đây lại được em tình cờ đưa về nhà chứ.” Từ trước đến giờ Thẩm Lật hoàn toàn không nghĩ nhiều về vấn đề này, “Chẳng lẽ không phải sao?” Cố Dịch nói, “Dĩ nhiên không phải. Thành phố này rất nhỏ, ngoại trừ một số thôn làng hẻo lánh như thôn của em thì mỗi lối đi, mỗi con đường anh đều đã đi qua. Anh thậm chí còn biết nhiều hàng ăn ngon hơn cả em, biết khách sạn nào sạch sẽ thoải mái, biết quán rượu nào có nhân viên pha chế tay nghề giỏi. Hầu như năm nào anh cũng đến đây. Chỉ cần nhớ đến em, anh sẽ đến đây và đi dạo. Chỉ là so với những năm trước thì lần này anh gặp được em.” Hai mắt Thẩm Lật đỏ hoe, giọng nói hơi khàn, “Sao anh không hỏi thầy giáo địa chỉ của em, số điện thoại của em…” Cố Dịch lắc đầu, “Anh không muốn tìm em.” “Ban đầu, anh cho rằng em kiên quyết rời bỏ anh đi học mỹ thuật vì phát hiện ra tình cảm không bình thường của anh dành cho em. Anh tưởng em thấy buồn nôn và chán ghét, nóng lòng muốn bỏ đi. Vì thế anh sẽ không chủ động tìm em. Thật ra anh cũng không biết mình tới đây rốt cuộc để làm gì, có lẽ là muốn nhìn thấy thành phố nơi em sống, cảm nhận không khí sinh hoạt nơi em ở. Có lẽ vì để cho bản thân không quên được em, hoặc để thử xem chính mình cần bao lâu mới có thể quên được em. Cũng có thể trong lòng anh ôm chút suy nghĩ may mắn, cho rằng nếu như có thể tình cờ gặp em ở thành phố này, dù có phải liều mạng bị em chán ghét cũng sẽ theo đuổi em một lần.” Anh đã hỏi số phận ngàn vạn lần liệu anh có thể ở bên em. Sau ngàn vạn lần hỏi, số phận đã sắp xếp cho chúng ra một cuộc gặp gỡ khó tin. Thẩm Lật nở nụ cười, “Thật may là em đã gặp được anh.” Cố Dịch nói: “Là anh đã tìm thấy em một lần nữa.” Thẩm Lật cười gật đầu, “Ừ.” Lần đầu tiên, lần thứ hai, Cố Dịch luôn có thể tìm được chính anh trong những điều bất khả thi. Thẩm Lật tháo khẩu trang của Cố Dịch, hôn nhẹ lên khóe môi hắn. Không mang theo tình dục, chỉ có yêu thương. Cả hai bước xuống xe, sánh bước bên nhau trên phố. Sắc trời chạng vạng có chút tối nhưng không ảnh hưởng đến việc đi đường, dù vậy cũng không dễ nhìn rõ mặt người. Hai người đội mũ, đeo khẩu trang lướt qua những người trên đường. Họ bước không nhanh, chậm rãi như đang tản bộ. Con đường bên cạnh kẹt cứng xe cộ, thỉnh thoảng có tiếng còi xe vang lên. Chất lượng không khí không tốt lắm, mùi xăng từ ống xả đuôi xe quyện vào nhau, nhưng tâm tình của hai người lại tốt bất ngờ. Cố Dịch từ từ nắm chặt tay Thẩm Lật, mười ngón đan vào nhau. Thẩm Lật ngẩng đầu nhìn Cố Dịch một cái, không rút tay lại. Một cảm xúc bí mật vui vẻ dâng lên trong lòng. Càng đến gần khu trung tâm, lượng người đi bộ càng đông, phần lớn là giới trẻ. Hai anh chàng đẹp trai với dáng người nổi bật đang nắm tay nhau đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác. Không ít cô gái trẻ thường xuyên ngoái lại nhìn, thậm chí còn nhỏ giọng gào rít. Thẩm Lật kiêng dè xung quanh càng ngày càng nhiều người chú ý. Anh buông lỏng tay muốn rút ra. Cố Dịch nắm chặt lại, không cho anh tránh đi. Thẩm Lật nhìn về phía Cố Dịch, quét mắt một vòng xung quanh, ra hiệu cho Cố Dịch buông tay. Cố Dịch cầm chặt hơn: “Không cho phép buông tay.” Thẩm Lật nhìn Cố Dịch một lát, miễn cưỡng thỏa hiệp. “Không buông.” Hết chương 50.