Sau khi ngủ với trúc mã

Chương 53 : Sau khi ngủ với trúc mã

Chương 56: Tắm rửa xong + muốn thể hiện tình cảm. Kỷ Lưu Thành bị dọa sợ. Anh mới vừa khai trai không lâu, vừa mới biết được mùi vị tuyệt vời, huống chi cơ thể Thích Âm còn đẹp như vậy, tiểu huyệt còn kỳ diệu như vậy, anh chỉ muốn đợi Thích Âm hết sức rồi tiếp tục vận động. Nếu Thích Âm thật sự không cho anh chạm vào một tháng, anh sẽ điên mất. “Âm Âm,” Anh dỗ dành Thích Âm, “Thương lượng chút được không?” Thích Âm bắt đầu nổi nóng: “Nói một tháng là một tháng.” Kỷ Lưu Thành tiếp tục dỗ dành: “Hôm qua anh làm em không thoải mái sao? Lúc côn thịt đâm tới tận cùng bên trong, em còn kêu lên “sướng muốn chết thật thoải mái” rất nhiều lần…” Tai Thích Âm nóng lên, nhưng khuôn mặt vẫn tự đắc: “Vậy thì sao? Anh đúng là làm em sướng nhưng anh cũng làm em đau.” Kỷ Lưu Thành: “Lần sau anh sẽ chú ý.” Thích Âm: “Anh còn muốn có lần sau?” Kỷ Lưu Thành: “Nếu phía dưới của em không đau, anh hận hiện tại không thể tiến vào.” Thích Âm đánh anh: “Không biết xấu hổ!” Kỷ Lưu Thành: “Anh làm gì còn mặt mũi với em chứ?” Thích Âm không đáp lại anh. Hai người đã tới phòng tắm, Kỷ Lưu Thành đổ đầy nước vào bồn, chỉnh nhiệt độ thích hợp, rồi sau đó mới cẩn thận đặt Thích Âm vào. Quá trình tắm rửa mất rất nhiều thời gian, nhưng Kỷ Lưu Thành không có một chút kiên nhẫn, sau khi xong việc, anh kéo mông Thích Âm lên, vùi đầu xuống liếm cho cô. Thích Âm đá anh cự tuyệt. Đừng tưởng rằng cô không đoán được người đàn ông này đang nghĩ cái gì, còn không phải muốn liếm cho cô sướng, có thể sớm cho anh cắm tiểu huyệt sao? “Đừng lấy lòng em, em sẽ không cho anh cắm vào trong một tháng.” Thích Âm kiên quyết. Kỷ Lưu Thành: “Một tuần được không?” Thích Âm: “Không thể thương lượng.” Kỷ Lưu Thành trên giường rất tàn nhẫn, khiến cơ thể Thích Âm run rẩy, đến lúc cao hứng anh thậm chí còn đánh mông cô mắng cô là đồ lẳng lơ, là chó mẹ dâm đãng thèm dương vật của đàn ông. Nhưng vừa xuống giường, Kỷ Lưu Thành liền trở thành một người anh tốt dịu dàng săn sóc, thậm chí còn chưa bao giờ nặng lời. Cho nên hiện tại Thích Âm quyết liệt cự tuyệt, anh cũng chỉ có thể thở dài nói: “Vậy được, anh đều theo ý em.” Nhưng trong lòng đang tính toán sau khi tiểu huyệt Thích Âm hết sưng thì làm cách nào bắt cóc cô lên giường tiếp tục đẩy đưa. Đến khi sắp xếp xong đã là buổi chiều. Kỷ Lưu Thành dứt khoát xin nghỉ hai ngày cho mình và Thích Âm, sau đó ở nhà kèm Thích Âm học. Thích Âm thật sự thông minh, Kỷ Lưu Thành xem xong bài thi của cô, mới phát hiện không phải cái gì cô cũng không hiểu, ngược lại còn biết rất nhiều. “Lúc thi cố ý không làm đúng?” Kỷ Lưu Thành cũng hiểu ra. Thích Âm ngược lại thản nhiên nói: “Lúc đầu em không muốn ở cùng lớp với anh và Hoắc Dung, cho nên cố ý làm sai, về sau em cũng lười trả lời đúng.” Lớp trọng điểm là một lớp linh động, căn cứ vào thành tích mỗi đợt thi mà xếp vào. Kỷ Lưu Thành vốn muốn dạy Thích Âm, nhưng khi nghe cô nói vậy, trong lòng nháy mắt cảm thấy đau một chút. “Là anh không tốt.” Kỷ Lưu Thành nắm lấy tay Thích Âm. Tại sao anh không phát hiện Thích Âm thích anh từ sớm, tại sao anh không thích cô gái này sớm hơn chứ? Thích Âm không sợ anh đau lòng, ngược lại muốn anh càng đau hơn, liền rút tay ra nói: “Anh đúng là không tốt, lúc ấy Hoắc Dung cố ý kéo anh đến trước mặt em thể hiện tình cảm, anh đều không nhận ra.” Kỷ Lưu Thành: “Anh là tên ngốc.” Nói xong rồi lại nắm lấy tay Thích Âm lần nữa. Thích Âm đánh rớt tay anh, lại có chút tức giận: “Lúc trước nhất định cô ta đoán được em thích anh, cho nên mới cố ý thể hiện tình cảm trước mặt em.” Không đợi Kỷ Lưu Thành kiểm điểm, Thích Âm lại nói: “Không được, vậy mà lúc này em mới nghĩ ra.” Nói xong lại nhìn về phía Kỷ Lưu Thành, mang theo vài phần giận dỗi vài phần ngây thơ: “Hiện tại anh là của em, em nhất định phải thể hiện lại cho cô ta xem.” Kỷ Lưu Thành: “Được, chúng ta cùng thể hiện cho cô ta xem.” Đúng lúc này trong lớp có người nhắn tin cho Kỷ Lưu Thành: [Lớp trưởng, sao hôm nay anh không tới? Không có việc gì chứ? Hai ngày nữa em tổ chức sinh nhật, định thừa dịp cuối tuần này tụ tập một đám người ra ngoài ăn uống, ca hát, anh có rảnh tới không?] Kỷ Lưu Thành nhìn Thích Âm, trả lời người kia: [Có thể mang theo người nhà không?]