Cố Sâm kéo tay An Ca, giọng nói êm ái, ánh mắt không có sự lạnh lùng, trông qua là từ chối rất lễ phép. Nụ cười trên mặt cô gái cứng đờ, nhìn hai người đàn ông trước mặt nắm tay mà sợ run. Đới Chí Hào ở bên cạnh nhắc nhở, “Chị tìm nhầm người rồi, hai người họ là chồng chồng hợp pháp đó, không khiêu vũ với mấy chị được.” Cô gái nhìn sang hắn. Đới Chí Hào lập tức căng thẳng cảnh giác, cướp lời trước từ chối, “Chị đừng nhìn em như vậy, em cũng có… bạn trai rồi.” Khi hắn nói từ bạn trai, rất nhấn mạnh từ “trai”. Mọi người xung quanh đều là người quen thân thích từ du thuyền xuống, cũng biết quan hệ của bọn họ, mấy đứa trẻ ồn ào cười lên nói, “Đúng vậy, người ta là chồng chồng đó. Đến tìm em nè, em làm bạn nhảy của chị!” “Còn em nữa, em nữa, em vẫn còn FA!” Sự lúng túng vì bị từ chối lập tức bay sạch, bầu không khí còn vui vẻ hơn lúc nãy nữa. Cô gái cũng hiểu rõ tình huống, giấu đi cảm xúc mất mác, nở nụ cười như không có vấn đề gì, nói, “Được rồi, xin lỗi đã quấy rầy hai tiên sinh.” Sau đó nói với mấy cậu trai ồn ào xung quanh, “Tối nay ai muốn làm bạn nhảy của chị?” “Em!” “Chị chọn em đi!” … jongwookislove.wordpress.com Ở trên sân khấu, buổi khiêu vũ bắt đầu. Mấy cô gái dắt tay những chàng trai cùng nhau khiêu vũ trong âm nhạc. Bầu không khí lập tức trở nên vui vẻ náo nhiệt, mọi người thậm chí còn quên mất chuyện vừa xảy ra. Trong lòng An Ca, không hề yên ổn. Tiếng ồn ào vẫn vang bên tai, tâm trạng hắn thì xáo trộn không cách nào bình tĩnh lại được. Buổi khiêu vũ đã bắt đầu rất lâu, tay hắn vẫn còn đang bị Cố Sâm nắm, tựa như Cố Sâm chỉ cần có cơ hội là sẽ không buông tay ra. An Ca hơi dùng sức rút tay về, cầm ly rượu vang uống mấy hớp, sau đó tiếp tục cầm điện thoại xem tin tức. Hắn cố tình mặc kệ ánh mắt của Cố Sâm, cố tình không để Cố Sâm nhìn nét mặt cũng mình, hắn cũng chẳng nhìn nét mặt của Cố Sâm. Là một phản ứng không nên có sau khi “show ân ái”. Cố Sâm luống cuống. Hắn nhích ghế đến gần An Ca, nhẹ giọng hỏi bên tai, “An Ca, em giận anh?” An Ca không nói, mặt không đổi mở kênh kinh tế xem báo cáo tài chính. Là tức giận. Lòng Cố Sâm như gõ trống, cảm giác căng thẳng này chỉ khi hắn biết mình thích An Ca mới bắt đầu hiện hữu. Hắn muốn biết An Ca đang nghĩ gì, còn muốn nhìn thấy An Ca cười, khi đối phương lộ ra nét mặt mà hắn không nắm bắt được, sẽ khiến cho hắn cảm thấy có phải mình sắp mất người ta hay không. “Xin lỗi, vừa rồi… đúng là có chút bất đắc dĩ.” Cố Sâm tỉnh táo nghĩ ra nguyên nhân mình chọc giận An Ca, kiên nhẫn giải thích, “Anh không thể lên sân khấu với cô đó, cũng không thể thẳng thừng từ chối, đành phải lấy quan hệ của chúng ta ra để ngăn cản. Thật sự không có cố ý ở trước mặt mọi người thông báo quan hệ của chúng ta, làm bộ như show ân ái.” Lần trước, sau khi Cố Sâm mời Lục Phong và Duẫn Nam tới nhà làm ra vẻ chủ quyền, An Ca đã cảnh cáo hắn. Lúc đó Cố Sâm đã đồng ý không cố ý giả bộ như thế trước mặt người ngoài nữa. Khoảng thời gian này tuy hai người ở chung, đi chơi cùng nhau, nhưng cũng chỉ là làm bộ như người một nhà mà thôi. Cho nên, Cố Sâm nghĩ là An Ca vì chuyện mình nắm tay An Ca giơ lên trước mặt mọi người tuyên bố nên mới tức giận. “Nếu hành động vừa rồi của anh chọc giận em…” Cố Sâm chân thành nói, “Anh sẽ bồi thường cho em, bồi thường đến khi em hết giận, được không?” Trong lòng An Ca rất rối bời, hắn đúng là tức giận, nhưng không phải do hành động vừa rồi của Cố Sâm. Chính mình cũng chẳng biết ngọn lửa này bắt nguồn từ đâu, hắn chỉ theo bản năng chạy trốn, tìm một chỗ không người tỉnh táo suy nghĩ nguyên nhân. Hết lần này đến lần khác, Cố Sâm cứ đến gần hắn, vội vàng tìm câu trả lời cho cơn giận đó. An Ca than thở, chỉ chỉ bản báo cáo trên điện thoại, nói, “Anh ngồi yên đi, để tôi suy nghĩ một lúc.” “… Được.” jongwookislove.wordpress.com Cố Sâm không dám chọc An Ca nữa, vội vàng nhích ghế về chỗ cũ. Hắn đang xem bản phân tích thị trường vừa đăng lên, có ích cho chiều hướng phát triển của hắn. Nhưng hiện tại nhìn mấy con số chi chít này, An Ca không thể ngấm nổi. Mấy phút sau, điện thoại nhận được một tin nhắn, thông báo hiện chừng mấy giây thì biến mất. An Ca bấm vào tin nhắn xem: TK XXXX8698, + ¥1000000, người chuyển Cố Sâm. An Ca ngẩng đầu nhìn Cố Sâm, Cố Sâm cũng đang nhìn hắn, hơi nhíu mày, trong ánh mắt mang sự dè dặt. An Ca nhìn tin nhắn một cái thì tắt đi, quay lại tiếp tục xem báo cáo. Lát sau hắn lại nhận được tin nhắn, hắn chỉ thấy thông báo hiện: TK XXXX8698, +¥… cũng biết là chuyện gì. An Ca mím môi, coi thường. Mấy phút sau hắn lại nhận được thêm tin nhắn chuyển tiền, An Ca không nhịn được nữa, “Cố Sâm!” “Ừ.” Cố Sâm lập tức ngồi thẳng, dò xét ánh mắt của An Ca. An Ca nói, “Đừng chuyển nữa.” “Em hết giận rồi?” Cố Sâm dè dặt hỏi. “Anh còn chuyển nữa là tôi giận thật đấy.” Cố Sâm: … Lúc trước mỗi lần hắn chuyển tiền qua, tiểu thiếu gia sẽ rất vui vẻ, mắt sáng lên, sao lần này lại chữa tốt thành xấu rồi? Thật là khó dỗ, làm sao đây? Trên sân khấu, tiết mục khiêu vũ đã kết thúc, các vị khách làm bạn nhảy cũng trở về chỗ ngồi. Mọi người vẫn chưa thỏa mãn, bỗng nhiên tiết tấu âm nhạc thay đổi, tiếng trống trở nên mạnh và dồn dập, vang vọng khắp hội trường. An Ca cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn. Một tiết mục mới bắt đầu, một nhóm thiếu niên đầy sức sống chạy lên sân khấu. Nhóm thiếu niên trẻ tuổi mặc quần cụt bằng lá cây, không mặc áo, lộ ra cơ thể khỏe mạnh do thường xuyên luyện tập và màu da lúa mì. Cổ tay và cổ chân đeo trang sức làm bằng vỏ sò, trong tay mỗi người cầm một thứ giống như vỏ dừa, bên trong đốt lửa. Bọn họ biểu diễn vũ điệu mạnh mẽ, tay linh hoạt kiểm soát cầu lửa, mỗi một quả cầu giống như một mặt trời đang cháy sáng trên sân khấu. Tiếng nhạc mạnh mẽ cộng thêm mấy đứa bé trai biểu diễn đầy sức sống, bầu không khí lại được nâng lên cao trào, ngay cả An Ca cũng bị hút theo, không xem điện thoại nữa. Hình như mỗi một tiết mục kết thúc, là sẽ có hoạt động giao lưu với khán giả. Lần này bé trai nhảy xuống sân khấu, vừa khiêu vũ đi qua từng bàn dưới tiếng nhạc, vừa tặng trang sức trên người mình cho khán giả xem như là quà. Phần lớn đều tặng cho phái nữ. Nhưng mà có một thiếu niên dừng lại trước bàn của bọn họ. Mục tiêu chính là Cố Sâm. Cậu bé đứng trước mặt Cố Sâm, cười tươi tháo dây chuyền, vòng tay, vòng chân, để ở trước mặt Cố Sâm, sau đó bỏ chạy. Còn có một cậu bé to gan hơn, sau khi tháo dây chuyền ra còn muốn đeo vào cổ cho Cố Sâm. Cố Sâm giơ tay ra ngăn lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu bé cảnh cáo một phen. Thiếu niên ngẩn ra, lập tức buông vòng bỏ chạy. An Ca: … Trên sân khấu, MC dùng giọng nói rõ ràng giải thích, “Trang sức đeo trên người thiếu niên của chúng tôi đều đã được thần biển chúc phúc, có thể tiêu trừ bệnh tật, tai nạn, mang đến may mắn cho các vị cả đời. Mỗi một vị khán giả được tặng ngày hôm nay, đều là ngày may mắn nhất của các vị.” An Ca: … jongwookislove.wordpress.com Cái gì mà ngày may mắn nhất, rõ ràng mấy thiếu niên này là chọn nhan sắc để tặng mà. Bàn của bọn họ, chất mười mấy món trước mặt Cố Sâm. Mà hắn và Đới Chí Hào thì không nhận được cái nào. An Ca lần đầu tiên ý thực được rõ ràng, Cố Sâm rất xuất sắc, từ nhan sắc, khí chất, hay năng lực. Dù cho Cố Sâm ngồi yên không nhúc nhích, cũng có thể trở thành tiêu điểm của mọi người, khiến ai đi ngang cũng phải liếc nhìn một cái. Nam nữ trẻ tuổi, đều là những sinh vật bậc cao đang trong thời kỳ sinh trưởng, để thích nghi với quy luật sinh tồn của tự nhiên, sẽ theo bản năng đi tìm bạn đồng hành mạnh hơn cũng ưu tú hơn. Mà Cố Sâm, chính là đối tượng mà bọn họ xem xét. Giống như một vật quý giá trong tay mình đang bị người ta tranh đoạt, An Ca đột nhiên có cảm giác bị người ta theo dõi, cùng với nguy cơ bị mất đi. Đây là nguyên nhân phiền não không rõ của hắn. Khi bữa tiệc tiếp đãi kết thúc thì trời cũng đã khuya, mọi người trở về du thuyền, chuẩn bị về nhà. Trong phòng ngủ, An Ca sử dụng phòng tắm mà mấy ngày trước hắn và Cố Sâm thay phiên nhau sử dùng, sau khi tắm rửa xong, hắn mặc quấn áo thoải mái mở laptop kiểm tra thị trường. Chẳng qua hắn không bình tĩnh, dư quang luôn để ý tìm bóng dáng của Cố Sâm. Thấy Cố Sâm đi ra khỏi phòng tắm, xoay lưng về phía hắn thay quần áo ngủ, thấy Cố Sâm ngồi lên giường, dựa lưng vào đầu giường xem tạp chí. Không có tín hiệu mở miệng nói chuyện. Trong phòng ngủ vô cùng yên tĩnh. An Ca lại bắt đầu phiền não. Tại sao Cố Sâm không nói chuyện? Tại sao không dỗ mình? Chẳng lẽ cho là mình không giận nữa thật? Sau khi bữa tiệc kết thúc, An Ca bị nghẹn một hồi, không nói chuyện với ai, nhất là Cố Sâm. Cả đường đi, Cố Sâm có thử nói chuyện mấy câu với hắn, nhưng hắn cũng chỉ đáp lại không nóng không lạnh. Chẳng lẽ vì thái độ của mình nên làm Cố Sâm nổi giận rồi? Cố Sâm đang giận? An Ca bị suy nghĩ này quấy nhiễu. An Ca nhìn màn hình, nặng nề gõ bàn phím, đánh ra một hàng chữ mà mình đọc cũng không hiểu. Sau khi phản ứng lại, hắn xóa đi hết. Đối mặt với chuyện mình thích làm, nhưng không cách nào đưa vào đầu được. Thời gian từng phút trôi qua, đến hai giờ sáng, An Ca không ngồi nổi nữa. Hắn nhắm mắt thở ra một hơi, gập máy lại đứng lên, đi tới giường, vòng qua bên kia, leo lên vị trí của mình nằm xuống. Hắn không nhìn Cố Sâm, nhưng dư quang thì thấy đối phương đang nhìn mình. An Ca hé môi không nói tiếng nào, kéo chăn che kín đầu, gương mặt giấu trong chăn liền trở nên không vui, hai mắt mở to, lắng nghe âm thanh bên ngoài. Hắn nghe tiếng Cố Sâm để tạp chí xuống, nghe được tiếng tắt đèn, cảm giác vị trí bên cạnh hơi lún xuống vì có người nằm lên. Cố Sâm cứ đi ngủ như thế. Trong phòng tối om, làm không khí càng trở nên yên tĩnh hơn. An Ca phiền não càng nhiều, cảm thấy chuyện này không thể cứ cho qua như vậy được, giống như giữa hai người có một cái ổ gà, phải vượt qua cho bằng được. Nhưng mà ai sẽ là người chủ động vượt qua trước? An Ca chờ, chờ Cố Sâm hỏi mình có giận không, hắn muốn Cố Sâm dỗ mình, coi như chuyện này qua đi. Chờ một hồi, không biết chờ bao lâu, hắn chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều mà thôi. An Ca đột nhiên lật chăn ra, xoay người về phía Cố Sâm. Cố Sâm nằm ngang, chăn cũng chỉ đắp tới ngực. Khi An Ca xoay người sang, đập vào mắt hắn là cánh tay và bả vai dưới áo ngủ của Cố Sâm. An Ca không hề nghĩ ngợi, đưa tay kéo áo của Cố Sâm ra, sau đó dưới sự kinh ngạc của đối phương, nhoài người sang cắn lên bả vai người ta một cái. Cố Sâm: !!!