Để Cố Sâm giúp mình tắm?
Kiểu nam chính tổng tài này sẽ giúp người khác tắm?
An Ca: Bỏ đi.
Mới lụm về được cái mạng cũng không muốn tổn thọ nữa.
Trên đường về phòng, An Ca lặng lẽ nói với Cố Sâm, “Mẹ tôi không biết quan hệ giữa chúng ta, anh đừng để ý tới.
Chỉ cần không đụng nước là được, tôi có thể tự làm.”
Nói xong An Ca giơ cổ tay bị băng bó lên, mơ hồ có thể thấy vết máu.
Cố Sâm nhìn một cái, thấp giọng nói, “Người lớn bảo tôi chăm sóc cậu, nếu tôi để vết thương của cậu dính nước rồi viêm nhiễm.
Cậu nghĩ chú An và dì Tĩnh sẽ nhìn tôi như thế nào?”
An Ca: … Ờ…
“Với lại.” Cố Sâm nâng tầm mắt nhìn lên trên, chỉ chỉ mái tóc bẩn thỉu và máu dính trên mặt An Ca.
Vẻ mặt trông không thích lắm, “Chính cậu cũng không thể rửa sạch được.”
An Ca ngửi ngửi mình một cái… Hôi quá.
Hơn nữa trên tóc không biết dính máu của ai, dính dính trên da đầu rất khó chịu.
Hắn suy nghĩ một chút, nói, “Vậy, vậy anh giúp tôi gội đầu được rồi.
Còn người… tôi có thể né không làm vết thương bị dính nước.”
Cố Sâm “Ừ.” một tiếng trầm thấp, không nghe ra có tâm trạng gì.
An Ca lại cười nói, “Để cám ơn Cố tổng gội đầu cho, lần sau… tôi mời anh ăn cơm.
Được không?”
Hắn vốn định nói là lần sau gội đầu lại cho Cố Sâm, nhưng nghĩ tới nam thần lạnh lùng sạch sẽ sao có thể để người khác đụng vào tóc mình, nên vội vàng sửa lại.
Cố Sâm nhìn về phía trước, lại ồm ồm “Ừ” một tiếng.
Vẫn không nghe ra tâm trạng gì.
Kết quả, sau khi An Ca đẩy cửa phòng vào, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là poster người mẫu cường tráng dán trên tường — Triệu Mặc.
Triệu Mặc trong tấm poster khẽ nhếch cằm, mắt cười đẹp trai nhìn hai người.
An Ca: … jongwookislove.wordpress.com
“Haha, mẹ tôi sao còn không dọn đi giùm haha.”
Hắn vội vàng chạy tới tháo xuống.
Vẻ mặt không chút tâm trạng của Cố Sâm khi nhìn thấy poster của Triệu Mặc, cuối cùng cũng có một chút cảm xúc, lạnh lùng hừ một tiếng nói, “Lần trước ở trong bữa tiệc, hắn là kiểu người gì cậu cũng đã nhìn thấy.
Nịnh hót, bán rẻ mình, không có một chút chừng mực.
Kiểu người như thế đáng để cậu treo poster trong phòng à?”
An Ca vội vàng gấp poster của Triệu Mặc lại, nhét vào trong giá sách, “Biết rồi, biết rồi, tôi cũng đã nói không đu idol nữa rồi.”
Kết quả nhỡ tay làm rơi một cuốn sách, nói chính xác hơn là một quyển tuyển tập bìa cứng — Tuyển tập người mẫu nam.
Cuốn tạp chí dày cộm rơi xuống thảm văng tới chỗ Cố Sâm.
Cuốn tạp chí mở ra, tấm ảnh đặc tả người mẫu Âu Mỹ lọt vào mắt hai người.
Gương mặt người mẫu tuấn tú, môi cong cong thành nụ cười xấu xa, trong ánh mắt mang theo ý tán tỉnh.
Đường cong cơ bắp hoàn hảo, mà từ trên xuống dưới chỉ mặc đúng một chiếc quần lót tam giác, gần như không gói được hết con thú bên trong.
An Ca: …
Không phải! Cái này không phải của tôi!
Chớp mắt một cái đã nhìn thấy ánh mắt ác liệt của Cố Sâm.
Hắn nhặt cuốn tạp chí lên nhét lại vào kệ, lúng túng giải thích, “Hahahaha, ai cũng có thú vui nhỏ, nhỏ của mình mà hahaha”
Sau đó lặng lẽ liếc nhìn Cố Sâm.
Cố Sâm vẫn giữ vẻ trầm lặng lạnh lùng ngày thường, mắt nhìn lên kệ sách, chậm rãi mở miệng nói, “Đi tắm.”
An Ca: “Tắm? Không cần, anh giúp tôi gội đầu là được rồi.”
“Đi qua đây.”
Cố Sâm làm như không nghe, duỗi tay nắm áo sơmi An Ca kéo hắn vào phòng tắm, đóng cửa lại, cầm vòi sen bắt đầu pha nước ấm.
An Ca chỉ vào bồn rửa mặt, “Tôi cúi đầu gội ở đây cũng được rồi.”
Cố Sâm lạnh lùng nói, “Dì Tĩnh đã phân phó, cậu không phối hợp thì tôi rất khó ăn nói với người lớn.”
Còn hơi hất cằm ý bảo An Ca cởi quần áo, “Nhanh lên đi, trễ lắm rồi, còn đi ngủ sáng mai đi làm.”
Thái độ cương quyết, không cho ai đường lui.
Mấy phút sau An Ca cởi bỏ quần áo bẩn trên người, giống như người mẫu trong cuốn tạp chí khi nãy, chỉ mặc đúng chiếc quần lót.
Nhưng cũng không mãnh mẽ tỏa đầy sự nam tính như người ta.
Vì cổ tay bị thương không được chạm nước, An Ca chỉ có thể giơ tay chống lên thành tường của phòng tắm.
Cố Sâm đứng sau lưng cầm vòi sen gội đầu cho hắn, đại khái vị tổng tài trẻ tuổi này lần đầu tiên gội đầu cho người khác, động tác tuy có hơi thô, nhưng vẫn cố gắng nhẹ tay nhất có thể.
Hơn nữa kỹ năng gội cũng rất chu đáo, mười ngón tay nhẹ nhàng cào tóc An Ca, An Ca nhắm chặt mắt, tai nghe thấy tiếng cào cào tóc của Cố Sâm.
Còn rất thoải mái — An Ca nghĩ trong đầu.
Sau đó hỏi, “Được lắm chứ? So với tôi tự gội có vẻ còn sạch hơn.”
“Ừ.” Giọng nói của Cố Sâm vang lên sau lưng, “Nhắm mắt lại, tôi xả nước cho cậu.”
Giọng nói trầm ổn, nhưng rất có sức xuyên thấu.
Giống như đang dùng tai nghe chất lượng cao vậy, trong phòng tắm còn vang vang, nghe vào thấy lòng hơi ngưa ngứa.
Nhưng giọng nói lạnh nhạt ngắn gọn, ghép vào gương mặt mạnh mẽ cùng thiết lập của nam chính tổng tài, sẽ làm người nghe theo bản năng thuận theo.
An Ca nhắm chặt mắt, “Được.”
Trước mắt không thấy gì, bên tai là tiếng nước chảy vang vọng trong không gian kín.
Hai người im lặng không ai nói gì, thời gian có vẻ trôi qua rất chậm rất dài.
Cố Sâm tắt vòi sen, đã gội đầu xong.
An Ca không tự chủ thở ra một hơi.
Vốn tưởng Cố Sâm sẽ ra ngoài, kết quả thấy đối phương cầm chai sữa tắm, định tắm cho hắn thật.
An Ca: “… Không cần, để tôi tự tắm.”
Cố Sâm nói, “Chồm người về trước, đừng lộn xộn.”
An Ca: ??? jongwookislove.wordpress.com
Câu này nghe sao cứ thấy kì kì?
Cố Sâm: “Trên gáy với bả vai còn dính chút máu, cậu không chà tới đâu.”
An Ca chần chừ, “Nhưng mà…”
Lúc trước hắn cũng ra ngoài tiệm gội đầu, nên cảm thấy chuyện đó không sao.
Nhưng mà tắm thì…
Hắn đưa lưng về phía Cố Sâm, không nhìn thấy vẻ mặt của đối phương, cũng không biết người ta sẽ tắm cho mình ở chỗ nào đầu tiên.
Thần kinh không tự chủ trở nên căng thẳng.
Hắn nghe thấy tiếng Cố Sâm bóp sữa tắm ra, chà chà lên bông tắm tạo bọt.
Sau đó bất thình lình chà lên lưng hắn, An Ca theo bản năng căng cứng cơ thể.
“Không sao, thả lỏng một chút.” Giọng nói của Cố Sâm chầm chậm vang lên sau lưng, nghe có hơi khàn khàn.
An Ca cảm thấy mình không có tiền đồ, người ta giúp mình tắm thôi mà, có gì căng thẳng dữ vậy?!
Với lại Cố Sâm từ đầu tới cuối cũng chỉ dùng bông tắm, không đụng một ngón tay vào người mình.
Hành động rất thân sĩ.
Nhưng mà cảm giác để người ta dùng bông tắm chà cho mình, cũng không giống như mình tự làm.
Nhột nhột, ngưa ngứa giống như bị điện giật vậy.
Cảm giác khác thường không biết đây là gì.
Cũng may Cố Sâm tắm cho An Ca rất nhanh, chưa tới hai phút là xong.
Sau khi chà sạch sẽ, Cố Sâm đưa bông tắm cho An Ca, “Chỗ khác cậu tự tắm, cẩn thận đừng để vết thương dính nước.”
Những chỗ khác ý là chỗ quần lót của An Ca.
Mới vừa rồi An Ca đã vứt bỏ sự xấu hổ mà cởi ra — Chủ yếu là sợ mất mặt đàn ông.
“Cám ơn… Cố tổng…”
An Ca cuối cùng cũng hạ hai tay xuống, xoay người nhìn gương mặt nghiêm túc của Cố Sâm.
Tròng mắt vẫn u ám trầm tĩnh như ngày thường, hắn đưa cho An Ca một cái khăn tắm, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Không hề có một sự thân thiết gần gũi nào với người mình vừa tắm cho, giống như chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà Tề Tĩnh giao cho hắn thôi.
An Ca cũng không dám nói câu bông đùa, “Lần sau tôi tắm cho anh.” Ra khỏi miệng.
Dầu gội, sữa tắm của nguyên chủ đều là mùi đào.
Sau khi ra khỏi phòng tắm ẩm ướt, mùi hương này liền có cơ hội bộc phát, bay quanh quẩn khắp phòng ngủ.
Nhất là cơ thể bẩn thỉu sau khi được tắm rửa sạch sẽ, đối với mùi hương này càng nhạy cảm hơn.
An Ca mặc bộ quần áo ngủ mềm mại, ngửi mình một cái, xúc động, “Tôi thơm ghê.”
Tiếng nói vừa dứt, hắn thấy Cố Sâm ngồi ở sô pha đưa lưng về hắn, hình như thân thể có hơi cứng lại.
Sau đó Cố Sâm đột nhiên đứng lên, cầm khăn tắm và quần áo qua đêm Tề Tĩnh chuẩn bị cho hắn, đi ngang qua An Ca, vọt vào phòng tắm, “Tôi đi tắm, cậu ngủ trước đi.”
Cả quá trình không nhìn An Ca lấy một cái.
An Ca: “Được, anh…”
Còn chưa nói xong đã nghe cửa phòng tắm đóng “Rầm” một tiếng, cùng với tiếng “Cạch” khóa cửa.
An Ca: …
Giống như hai bữa trước ở nhà ba mẹ của Cố Sâm, lần nào đi tắm cũng khóa trái cửa y như sợ ai đánh lén mình vậy.
Bây giờ đã hơn ba giờ sáng.
Cơ thể mệt mỏi của An Ca cuối cùng cũng được thả lỏng, hắn nằm xuống giường, gần như liền chìm vào giấc ngủ sau mấy giây.
Hắn không hề biết, tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm đã vang lên rất lâu.
Nước từ vòi sen giống như mưa rơi đổ xuống mặt Cố Sâm.
Hắn một tay chống lên tường gạch, nước bắn lên làn da màu mật, từ từ nhỏ xuống theo đường cơ bắp.
Cằm hơi nhếch lên, mi nhíu chặt, môi mím lại, hô hấp có vẻ ngừng lại khá lâu.
Trông vẻ mặt như đang cố gắng khắc chế, trong đầu thì toàn là hình ảnh cơ thể của An Ca.
Da mềm, trắng trẻo, bờ vai gầy, xương sống hiện rõ sau lưng, cùng một cái eo có thể bấu chặt chỉ bằng một tay…
…
An Thừa Lâm cũng không ngủ, ông đang ở trong thư phòng chờ tin tức của cảnh sát.
Mấy tiếng sau, chân tướng cũng rõ ràng, quả nhiên là do ba đứa con của Duẫn Đông Minh bỏ ra hai trăm triệu, mua mạng của Duẫn Nam.
Mấy tên bắt cóc kia đã theo sát Duẫn Nam khi hắn tới An thị, sau khi nghe Duẫn Nam nói muốn tới Tiểu Lan Hương, lập tức chia nhau ra tới Tiểu Lan Hương trước để chuẩn bị.
Mấy tên bắt cóc này vốn là người trong băng đảng, có mạng lưới giao thiệp rộng rãi.
Mấy tên bảo vệ ở Tiểu Lan Hương là đồng bọn của họ.
Bọn họ thông qua đồng bọn bảo vệ chui vào, giả làm thân phận dọn dẹp vệ sinh canh ở sau phòng mà An Thừa Lâm đã đặt.
Sau đó một tên bảo vệ nhiệt tình làm thay công việc của phục vụ bưng trà, thuận lợi bỏ lượng thuốc mê lớn vào trong trà.
Chuyện kế tiếp chính là sự việc đã xảy ra với An Ca.
Theo lời khai, bọn họ muốn giết Duẫn Nam, An Ca hoàn toàn là bị vô tình cuốn vào, thiếu chút nữa bị ném xuống biển lạnh, cả thi thể cũng chưa chắc tìm được.
An Thừa Lâm nghĩ tới mà đổ mồ hôi lạnh.
Ông nhớ tới cảnh An Ca chật vật trở về, cho dù thế nào ông cũng sẽ không bỏ qua cho mấy tên bắt cóc cùng ba anh em nhà họ Duẫn đứng sau chỉ đạo.
Điện thoại để trên bàn reo lên, là vị cha già cũng giống như ông khuya rồi vẫn chưa thể ngủ — Duẫn Đông Minh.
Sắc mặt An Thừa Lâm chìm xuống, “Duẫn lão tiên sinh.”
Duẫn Đông Minh thở dài bất đắc dĩ, trong giọng nói già nua mang theo sự áy náy và chân thành, “An đổng, tôi cũng không nghĩ tối nay lại có chuyện như thế xảy ra, liên lụy tới tiểu thiếu gia nhà ông, trong lòng tôi cũng rất áy náy.”
An Thừa Lâm đã đoán được ý của ông, lạnh nhạt trả lời, “Chuyện này không liên quan đến ngài, ngài không cần phải áy náy.
Những kẻ phải bị trừng trị chính là mấy tên bắt cóc và những kẻ đứng sau lưng mua mạng.”
Bỏ tiền ra mua mạng người chính là ba đứa con trai của Duẫn Đông Minh.
Duẫn Đông Minh tiếp tục than thở, “An đổng à, ngài cũng biết chuyện này cuối cùng vẫn là chuyện gia đình tôi.
Làm lớn chuyện thì mặt mũi ông già tôi biết để ở đâu chứ, đúng không? Tôi già rồi, bây giờ không quan tâm gì hết, chỉ muốn bọn nhỏ sống tốt thôi.
Những thứ này đều là tại tôi phạm sai lầm khi còn trẻ, là do tôi tạo nghiệp.
An đổng giao chuyện này lại cho tôi xử lý đi, tôi nhất định sẽ cho An đổng và An thiếu gia một lời ăn nói đàng hoàng.”
Không muốn làm lớn chuyện, chỉ muốn con cái sống tốt.
Quả nhiên Duẫn Đông Minh sẽ chẳng giải quyết được gì.
“Giao cho ông xử lý?” An Thừa Lâm cười nhạt, “Tối nay nếu Cố Sâm không tới kịp, Tiểu Ca nhà tôi đã sớm chết dưới biển rồi.
Liên quan đến mạng sống của con tôi, ông bảo tôi khoanh tay làm ngơ? Sao tôi có thể làm được!”
Duẫn Đông Minh vội vàng nói, “An đổng, ngài bớt giận, nghe tôi nói đã.”
An Thừa Lâm cắt ngang lời ông, “Ông không cần nói gì hết, chuyện nhà ông tôi không quan tâm tới.
Tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho con trai tôi.
Xem giao tình của chúng ta, tôi nhắc nhở ông một câu, Duẫn lão tiên sinh, chuyện như tối hôm nay đã xảy ra với Duẫn Nam bao nhiêu lần rồi? Duẫn Nam bị những người con khác của ông lần lượt hãm hại, có lần nào giải quyết được không? Ông muốn bảo toàn tính mạng cho tất cả con mình, có nghĩ tới Duẫn Nam không? Nó thật sự là đứa con ông coi trọng nhất? Hay ông cố ý biến nó thành đối tượng để mấy đứa con khác của ông công kích?”
Một chuỗi câu hỏi vặn lại khiến Duẫn Đông Minh trầm mặc.
An Thừa Lâm cúp điện thoại.
Không biết Tề Tĩnh đi vào phòng từ lúc nào, nhẹ giọng hỏi ông, “Duẫn Đông Minh lại muốn bao che cho mấy đứa con kia?”
Bà than thở, “Nghĩ như vậy thấy Duẫn Nam thật đáng thương.”
“Đáng thương.” Ánh mắt của An Thừa Lâm lóe lên chút tàn độc, “Thì nó cũng không được lợi dụng Tiểu Ca nhà chúng ta!”
Tề Tĩnh không hiểu.
“Tôi cũng chỉ suy đoán thôi.” An Thừa Lâm giải thích, “Duẫn Nam mấy năm nay bị những người con kia của Duẫn Đông Minh ám hại không ít lần, đã sớm cảnh giác mười phần.
Chiều nay trên đường tới An thị cũng đã đoán ra người nhà họ Duẫn sẽ ra tay.
Cho nên nó cố tình để lộ địa điểm ăn tối với Tiểu Ca, để người ám hại nó có thời gian chuẩn bị.
Nó và Tiểu Ca ở chung một chỗ, đám người kia bắt nó sao có thể bỏ qua cho Tiểu Ca.”
“Người nhà họ Duẫn mua chuộc tên bắt cóc hãm hại Duẫn Nam, Duẫn Đông Minh vẫn sẽ như trước không giải quyết được gì.
Nhưng hại Tiểu Ca, Duẫn Nam biết, chúng ta chắc chắn sẽ không ngồi yên.” An Thừa Lâm tức giận, ngực thở phập phồng, “Mục đích của Duẫn Nam là cố ý để Tiểu Ca gặp nạn, rồi để chúng ta giúp nó đối phó với mấy tên hãm hại nó!”
An Ca trải qua một màn nguy hiểm tính mạng, bây giờ ông còn phải đối phó người nhà họ Duẫn thay Duẫn Nam.
Tề Tĩnh cũng kích động theo, “Mấy người này không có ai tốt, Tiểu Ca đáng thương của chúng ta phải trải qua một chuyện đáng sợ như vậy, còn bị thương nữa.”
An Thừa Lâm nén xuống cơn giận trong lòng, đỡ Tề Tĩnh về phòng ngủ, “Cũng may Tiểu Ca không sao, bà cũng đừng nghĩ nhiều, về phòng nghỉ ngơi đi, ngày mai rồi giải quyết.”
… jongwookislove.wordpress.com
Sáng hôm sau An Ca bị đồng hồ đánh thức.
Hắn mơ màng xoay người định tìm một tư thế thoải mái ngủ thêm một lúc.
Kết quả vừa nhúc nhích một cái, bị cánh tay ôm bên hông chặn lại, không xoay người được.
An Ca: ?
Hắn mở mắt ra, ngay trước mắt chính là sườn mặt và cằm của Cố Sâm.
Mà hắn đang vùi đầu vào hõm cổ người ta, gò má dán chặt lên áo ngủ của Cố Sâm, trên áo còn dính chút nước miếng.
… Là chảy từ trong miệng hắn ra.
An Ca: !!!
Tinh thần lập tức tỉnh táo.
Lại nhìn một cái, hắn nằm nghiêng người, một tay đặt lên ngực Cố Sâm, chân gác lên hông đối phương.
Hắn xem Cố Sâm là cái gối ôm!
An Ca sợ hết hồn, thấy Cố Sâm vẫn nhắm mắt không có dấu hiệu tỉnh giấc.
An Ca lặng lẽ nhích ra, muốn rời xa cái ôm ấm áp này mà không để Cố Sâm biết.
Kết quả chân quẹt một cái, đụng trúng một thứ.
Ờm… Xin lỗi, thất lễ rồi.
Truyện khác cùng thể loại
36 chương
19 chương
13 chương