Sau khi nam phụ phá sản

Chương 32 : ăn mừng

Sau khi anh buông hết câu, nhất thời không ai lên tiếng. Thời điểm lần nữa có lại tiếng vang, là Trần Trản đến đây. Lọ thuốc nhỏ đặt tại trong túi, không nhìn kỹ sẽ không phát hiện dấu vết. Lúc trông thấy Ân Vinh Lan, trêu đùa nói: "Tôi ở ngoài tìm hết một vòng, còn tưởng anh đã lâm trận bỏ chạy." Ân Vinh Lan bất đắc dĩ cười cười, giúp cậu kéo ghế ra. Lâm Trì Ngang cắt ngang cuộc giao lưu của bọn họ, lần lượt giới thiệu những nhà đầu tư. Trần Trản có khả năng quan sát rất nhạy, chú ý thấy tầm mắt thiếu niên cứ thấp thoáng lia đến mình, lầm la lấm lét nhìn trộm làm cậu không khỏi hơi hơi nhíu mày. Thiếu niên như có tật giật mình, cảm thấy nếu bây giờ dời mắt đi ngay thì hơi quá lộ liễu, đơn giản xoã mình nhập vai, nháy mắt với cậu một cái. Người lớn tuổi răn dạy: "Đàng hoàng một chút." Lúc thiếu niên bĩu môi, Trần Trản đã ngồi xuống. Thái độ của cậu rất chuẩn mực, châm trà rồi nhẹ nhàng xoay đĩa quay trên bàn, đưa đến trước mặt mỗi người. Lâm Trì Ngang bình thản nói: "Nếu đã muốn đầu tư làm phim, không bằng làm một lần cho đáng." Người lớn tuổi nói tiếp: "Làm hẳn một bộ phim lớn cũng không phải không thể. Nhưng mà phải đợi tới nửa cuối năm mới được, ra rạp cũng vừa đúng dịp phim Tết năm sau." "Ý kiến hay," Người đàn ông trung niên ngồi bên kia cũng cười nói: "Không chừng còn nổi được một hồi." Thiếu niên ở bên cạnh nghe mà hơi sửng sốt, tận mắt thấy được thế nào là tuỳ cơ ứng biến nói dối không chớp mắt thật sự. Trần Trản thì lại khẽ cau mày, không bị mê muội bởi bức tranh tương lai đẹp đẽ. Bây giờ chỉ mới đầu năm, tình cảnh cuối năm không ai có thể cam đoan chính xác, giai đoạn giữa còn trộn thêm không ít biến số. Lâm Trì Ngang lấy ra kịch bản đây qua: "Trong thời gian từ giờ đến đó anh cũng có thể thử viết một phần kịch bản, rồi chọn ra cái hay nhất." Trần Trản luôn cố gắng phát triển nghề tay trái trên mọi lĩnh vực, khi nghe đến làm biên kịch quả nhiên ánh mắt hơi nhúc nhích, có cân nhắc đôi điều. Nhưng cũng chỉ nhìn tựa một lần, rồi Trần Trản đặt kịch bản trước mặt Ân Vinh Lan, cho y tự quyết định. Ân Vinh Lan cúi đầu xem mà lưng vẫn thẳng tắp, trông càng giống như đang xét duyệt, đến khi y lật xong trang cuối cùng, Trần Trản ngồi bên cạnh đột nhiên hỏi: "Thấy vừa ý không?" Bàn tay vừa mới cầm ly lên thả xuống, ánh mắt Ân Vinh Lan vô cùng phức tạp. Thiếu niên ngồi bên khác không nhịn được xoa xoa mũi, câu nói vừa nãy, dường như rất hay nghe trong phim thần tượng. Ân Vinh Lan cuối cùng lựa chọn gật đầu. Trước thời gian quay phim ở cuối năm, phải mau chóng tìm cơ hội thẳng thắng với nhau. Khi nhân viên phục vụ đưa món ăn lên đều nhẹ nhàng lặng tiếng, trong suốt bữa cơm đã hiếm có người nói chuyện, chớ nói chi nâng cốc chạm ly, thuốc giải rượu Trần Trản chuẩn bị sẵn đương nhiên cũng không cần dùng đến. Cứ giữ trạng thái như thế, dưới bầu không khí kỳ quặc mà kết thúc bữa ăn. Bản thân Lâm Trì Ngang vốn không dây dưa dài dòng, khi anh đứng dậy tính tiền, mấy người khác cũng lục tục đi ra ngoài. Mọi người dừng ở cổng khách sạn nói mấy câu mang tính hình thức, để lại thông tin liên lạc, rồi từng người nói câu tạm biệt xong tản đi. Trần Trản đi chung một đường với Ân Vinh Lan, chậm rãi dạo bước về hướng trạm xe buýt: "Một khi chưa chính thức quyết định, rất dễ đêm dài lắm mộng, có muốn thử liên lạc thêm người khác không?" Biểu cảm Ân Vinh Lan dưới ánh đèn nê ông tối tăm không rõ, lúc y hơi nghiêng mặt sang bên, sắc mặt vẫn ôn hoà không đổi: "Một bộ phim này là đủ rồi." Trần Trản lý giải lời y là cần chừa lại đường lui, nghe vậy cười nói: "Xem trọng đến vậy?" Ân Vinh Lan nghiêm túc đáp lại: "Đầu tư lớn mà." Sợ bị hỏi nhà mình ở đâu, nên chủ động mở miệng nói: "Tôi về chung với cậu, tiện thể dẫn con chó kia đi." Trần Trản nhíu mày: "Cụ ông ngày nào cũng than thở nó sắp ăn đến sạt nghiệp." Đúng như cậu miêu tả, ông lão cửa đối diện vừa nhìn thấy Ân Vinh Lan, sầm mặt lại: "Con dạy chó giỏi quá." Ân Vinh Lan tự biết đuối lý, vẫy vẫy tay với nó. Con chó ương bướng thấy được người có thể cho mình ăn no, vui mừng vẫy đuôi chạy tới. Hai người đứng hàn huyên với ông lão một lát. Xem giờ giấc xong, ông lão mở miệng trước: "Đi đêm không an toàn, hay là hôm nay con cứ ở lại đây đi?" Ân Vinh Lan đang định từ chối, đã nghe Trần Trản nói: "Bây giờ mà đi thì không chắc đuổi kịp chuyến cuối, bắt taxi lại quá phí tiền." Cảm thấy được nửa câu sau mới là trọng điểm, để không phá vỡ tính cách nhân vật, Ân Vinh Lan vẫn gật đầu. Bộ ghế ở nhà ông cụ toàn làm bằng gỗ, sofa nhỏ Trần Trản mang qua cũng không đủ nằm, cuối cùng Ân Vinh Lan tá túc tại nhà Trần Trản. "Anh ngủ giường, tôi ngủ sofa." Trần Trản khá thẳng thắn dứt khoát, tắm xong tìm cho y một chiếc bàn chải đánh răng, rồi trực tiếp lên sofa nằm, nhắm mắt thiếp đi. Ân Vinh Lan chỉ có thể nhìn cảnh này bật cười, lắc đầu một cái, nằm xuống dần dần ngủ. Ngày hôm sau giữa cơn mông lung nghe có tiếng lách cách, đi tới phòng khách đã thấy Trần Trản chẳng biết dậy từ khi nào, đang ngồi gõ chữ. Theo tiềm chất lộ ra từ một số thói quen thường nhật, có thể thấy được thật ra cậu là một người tham công tiếc việc. 【 Hệ thống: Có người tới. 】 Trần Trản ngẩng đầu lên, khi ánh mắt giao nhau nói chào buổi sáng: "Trên bàn ăn có trừng gà và bánh mì." Ân Vinh Lan quét mắt, trứng gà đã rán xong, một bên khác còn có một chiếc đĩa trống, hiển nhiên đối phương đã ăn sáng xong rồi. Cảnh tượng như vậy làm lòng y dâng lên một cảm xúc lạ kỳ, lẳng lặng đứng nhìn bàn ăn. Trần Trản cách một khoảng thời gian sẽ đứng lên duỗi chân duỗi tay đi lại, dáng dấp trông rất buồn cười. Hôm nay là thứ bảy, Ân Vinh Lan ngẫm nghĩ một chút quyết định từ bỏ ý tưởng đến công ty tăng ca, nhìn cậu hoàn thành động tác như người lớn tuổi tập dưỡng sinh, nói: "Gần đây cậu rất chăm chỉ viết truyện." "Chuẩn bị bắt đầu bộ thứ hai." Ân Vinh Lan ăn điểm tâm xong rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Trần Trản quay đầu lại cười cười: "Giúp tôi chú ý lỗi chính tả một chút." Ân Vinh Lan gật đầu. Theo sắc trời dần dần sáng lên, chim chóc ngoài cửa sổ như thể đồng loạt bừng tỉnh, giữa mùa giá rét vẫn không quên líu ra líu ríu. Trần Trản đứng dậy đóng lại cửa sổ, ngăn cách âm thanh xong hết mực tập trung đánh chữ -- Dù đã cố lờ đi, nhưng thế giới này vẫn không hề muốn buông tha cho tôi. Báo chí truyền thông thậm chí người đi trên phố, đâu đâu cũng đang thảo luận tin tức tổng giám đốc Lâm thị đã cầu hôn thành công. Tôi bắt đầu ghét phải ra ngoài hơn, mong rằng nhờ vào đó có thể chắn bớt những âm thanh khó nghe kia. Ảnh hậu và tổng giám đốc, hai người mang hai thân phận này đến với nhau, làm từng tiếng từng câu của dư luận đều ngập tràn màu hồng mơ mộng. Lần đầu tiên gặp gỡ của tên đó và nữ thần, là tại một cuộc thi hát do Lâm thị tham gia đầu tư, lúc đó tôi là khản giả ở hiện trường, giơ băng rôn điên cuồng hò hét vì idol. Trong đó có một phân đoạn chương trình, khách mời đặc biệt là tổng giám đốc Lâm thị sẽ đeo vòng hoa cho thí sinh mình yêu thích nhất. Làm một fan có đủ tư cách, phải chớp lấy mọi cơ hội để người khác đem lại lợi ích cho idol mình. Trước khi tên đó vào trường quay, tôi đã lần theo một đường, nghĩ cách để nữ thần được chú ý mà không để lại vết tích. Trong lúc tên đó lần lượt nhận bốn cuộc gọi đến, chương trình vẫn còn chưa bắt đầu quay, đã có thể từ trong mắt người trong cuộc nhìn thấy sự thiếu kiên nhẫn. "Trước mắt cậu cứ tìm người chủ trì hội nghị, nửa giờ sau tôi lập tức tới." Ngay sau khi nhận thêm một cuộc gọi nữa, sự không kiên nhẫn đã sắp lên đến đỉnh điểm. Người này đang không có thời gian. Sau khi rút ra được kết luận tôi vội vàng ra sau cánh gà. Đáng tiếc bị nhân viên công tác ở cửa chặn lại, người phụ trách khi nhìn thấy tôi mặt mày khó coi: "Đừng được voi đòi tiên." Người đó là bạn thời đại học của tôi, vì để được suất làm khán giả hiện trường mà bị tôi quấn riết hồi lâu. "Bốn mươi vạn." Tôi kéo người đó nhỏ giọng nói một câu: "Chỉ một yêu cầu thôi, khi khách mời đặc biệt lên sân khấu, cho Khương Dĩnh đứng chính giữa." Việc này rất dễ làm, chỉ cần điều chỉnh thứ tự thí sinh lên sân khấu một chút là được. Một vị trí mà thôi, người phụ trách cuối cũng cũng chịu gật đầu. Rốt cuộc đợi đến phân đoạn khách mời tặng hoa, tất cả mọi người đều đang sốt sắng, căng thẳng chờ sự lựa chọn của tổng giám đốc Lâm thị. Theo đúng chương trình khi tổng giám đốc bước lên sẽ phải phát biểu vài câu, tên đó đứng ở giữa sân khấu, một loạt thí sinh phía sau đều đứng cách nhau một khoảng, thần thái trang nhã. Trong số đó chỉ có nữ thần đứng gần tên này hơn cả. Đường thẳng chính là khoảng cách ngắn nhất. Vì không có thời gian, tên này nhất định sẽ chọn nữ thần. Đúng như dự đoán, gần như không cần phải suy nghĩ, tên đó tặng vòng hoa cho nữ thần xong lập tức vội vã rời đi. Đánh xong một chữ cuối cùng, Trần Trản nhẹ nhàng thở phào một hơi, hưởng thụ cảm giác thoải mái sau khi kết thúc công việc một chút. Ân Vinh Lan biểu cảm có chút kỳ quái: "Chân tướng đúng thật là như thế này?" Về Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh, từng là đề tài được quần chúng nhân dân toàn quốc thảo luận, dù không hứng thú với showbiz, Ân Vinh Lan tình cờ cũng nghe được nhân viên trong công ty bàn tán ở nhà ăn hoặc phòng trà nước. Có một khoảng thời gian, rất nhiều người đều ước ao lần gặp gỡ được giới truyền thông miêu tả là tiếng sét ái tình của họ. Trần Trản gật đầu: "Đương nhiên." Chương mới đăng lên không lâu, quả nhiên dẫn đến một chủ đề được thảo luận sôi sùng sục: "Holy shiet đường thẳng là khoảng cách ngắn nhất!" "Đáng sợ ở chỗ lúc đầu thì thấy buồn cười vớ vẩn, mà nghĩ lại một chút, thế nhưng rất hợp logic." "Đã tìm được video chương trình lúc đó, sân khấu rất lớn, chỉ cần không đi lệch, nhất định sẽ chọn ảnh hậu." "Chỉ có mình tôi tội nghiệp Trần Trản à? Bỏ ra bốn mươi vạn làm mai cho nữ thần." "Tiếp tục chèo thuyền Trần Trản và Lâm Trì Ngang, đừng hỏi mị vì sao." Sau khi bị tag tên điên cuồng, Lâm Trì Ngang vẫn chậm chạp chưa hiện thân đáp lại, giờ khắc này anh đang ở nhà, hơi thấy may mắn vì hôm nay Khương Dĩnh có lịch làm việc. Sinh hoạt về hưu của mẹ Lâm gần như chỉ có chăm sóc hoa cỏ, thông báo tin tức trên di động nổi lên một tiêu đề giật gân. Quét mắt xong, không lên tiếng, qua hồi lâu sau mới nói: "Là thật, đúng không?" Lâm Trì Ngang gật đầu. Không thể phủ nhận, ở điểm này Trần Trản phân tích rất chính xác. Mẹ Lâm thở dài: "Đi mua ít quà, chủ động xin lỗi." Khoảng cách đến giờ Khương Dĩnh về nhà còn hai tiếng, miễn cưỡng chạy kịp, Lâm Trì Ngang lái xe đến khu thương mại gần nhà. Trung tâm thương mại vào cuối tuần đông hơn hẳn bình thường, may mà nơi bán trang sức đa số người chỉ ngắm chứ không mua, cô nhân viên vừa nhìn thấy anh lập tức nhiệt tình tới giới thiệu. Lâm Trì Ngang vừa mắt một chiếc vòng cổ, Khương Dĩnh da trắng, đeo lên rất hợp. Phía sau có hai học sinh cấp ba đi ngang có lẽ không nhận ra anh, còn đang vừa đi vừa tám chuyện. "Có lên Weibo không? Trần Trản nói đây là chương "Sám Hối Lục" cuối cùng." "Haizzz. Sau này lấy đâu drama để hít?" "Đừng lo, ông ý có dẫn link truyện kế tiếp, hình như là "Những năm tháng tôi một lòng hãm hại ảnh hậu", nghe nói hai ngày nữa sẽ mở màn." Lâm Trì Ngang hơi giật giật thính tai, mở điện thoại xác nhận một chút, xem có thật là có chuyện này không. Trên dung nhan lạnh lẽo không khỏi nhuốm chút vui sướng. Cô nhân viên thấy anh hơi thất thần, nhịn không được hỏi thăm: "Tiên sinh, ngài muốn lấy chiếc này ra xem thêm không?" "Không cần." Lâm Trì Ngang cất điện thoại, hỏi: "Cô có biết chỗ nào bán pháo hoa không?" Chỉ đường đến cửa hàng bán pháo gần đây nhất, tâm trạng cô nhân viên vô cùng khó hiểu... Còn chưa tới Tết, ăn mừng cái gì? --- Lời tác giả: Lâm Trì Ngang: Tết Tết Tết Tết đến rồi! Lời Không Cánh: Anh ơi anh có quên ai không :)