----SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ---- 🌻🌻🌻🌻🌻 CHƯƠNG 43. Người Dịch: Lan Thảo Hương. Lại đến tết Trung thu mỗi năm một lần, nhưng không phải gia đình nào cũng có thể đoàn tụ. Nghe mùi hoa quế ngào ngạt khắp đất trời, ăn bánh nếp ngó sen và bánh khiếm thực Lý Quế Mai làm, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân lại nghĩ đến Ninh Hương. Trên thực tế, từ sau khi chạy từ thành phố Tô trở về, Giang Nguyên đã muốn đi tìm Ninh Hương nhưng bị Giang Ngạn ngăn lại. Ging Ngạn không phải đồ hèn nhát, không biết xấu hổ, không biết thẹn giống như Giang Nguyên, sau khi bị Ninh Hương làm mất mặt ở nơi công cộng vài lần, cậu đã thấy rõ thái độ của Ninh Hương đối với bọn họ. Cậu không phải loại người mặt dày mày dạn, sẽ không tiếp tục đi tìm cô nữa để khỏi bị cô âm dương quái khí. Mặc dù, thật ra cậu là người hối hận nhất vì lúc trước đã bắt nạt Ninh Hương. Nếu lúc trước cậu không dẫn theo Giang Nguyên cùng Giang Hân bắt nạt Ninh Hương, thậm chí khiến cô bị đập đầu, Ninh Hương cũng sẽ không tức giận bỏ về nhà ngoại, sau đó ly hôn với ba chúng. Như vậy, ba chúng sẽ không phải cưới Lưu Oánh và nhà của chúng sẽ không biến thành như bây giờ. Có đôi khi ra bờ sông nằm hóng mát, ngắm sao với Giang Nguyên, nhìn bầu trời đầy sao lấp lóe, cậu đặc biệt muốn thời gian có thể quay ngược lại. Quay trở lại hai năm trước, cậu nhất định sẽ dẫn theo em trai em gái nghe lời Ninh Hương, không bao giờ chọc cô tức giận nữa. Bởi vì Giang Nguyên nói đúng, Ninh Hương rất tốt, các phương diện đều tốt và đối xử với chúng cũng rất tốt. Nghĩ đến nửa năm Ninh Hương ở nhà chúng, cuộc sống của bà nội là ngày tháng thế nào, và cuộc sống của chúng lại là kiểu gì. So sánh với cuộc sống hai năm này trải qua, hầu như ngày nào cũng ngâm mình trong nước đắng, không có một tí ngọt nào. Nếu nói Ninh Hương có điểm gì không tốt, đó chính là cô quá tốt, tính cách quá dịu dàng, quá dễ bị ức hiếp. *** Cuộc sống của nhà họ Giang bây giờ biến thành dáng vẻ gì, đó là bốn chữ-- Vỡ thành mảnh nhỏ. Từ khi Giang Ngạn dẫn Giang Nguyên cùng Giang Hân trộm sạch tiền trong nhà và chạy về quê, cả ba không quay lại thành phố Tô nữa. Tất nhiên Giang Kiến Hải có tự mình trở về đón chúng, nhưng Giang Nguyên và Giang Hân chỉ nghe lời Giang Ngạn, hoàn toàn không nghe anh. Ba đứa nhỏ bện thành một sợi dây thừng chống đối lại anh đến cùng, bắt anh hoặc là đánh chết chúng hoặc là tự mình biến đi. Cũng bởi vậy, Giang Kiến Hải mới ý thức được vai trò "người cha" ở trong gia đình của anh thất bại cỡ nào. Anh cùng ba đứa nhỏ không có bao nhiêu tình cảm, bình thường cũng không nhiều giao tiếp nên cả ba đứa đều không nghe lời anh và cơ bản là câu thông không được. Lưu Oánh lại càng không trông cậy được, vì sau lần trước đánh nhau với bọn trẻ thì cô và Giang Kiến Hải cũng rơi vào chiến tranh lạnh. Lúc chiến tranh lạnh họ sẽ chia phòng ngủ, cho nên lúc Giang Kiến Hải trở về đón các con, cô lại không trở về. Ba đứa nhỏ dù chết cũng không chịu quay về thành phố, anh vô kế khả thi chỉ có thể nín một bụng lửa giận và thỏa hiệp, sau đó đi nói với bí thư đội một tiếng muốn cho Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân quay về quê học. Sau này anh và Lưu Oánh sẽ ở lại thành phố, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân ở lại quê với Lý Quế Mai. Mỗi lần nghĩ đến cảnh anh và Lưu Oánh sống thoải mái ở thành phố, bỏ lại mẹ và ba đứa con ở quê mà sống nhơ nhuốc, đặc biệt là mẹ của anh sắp hết thọ thì anh lại cảm thấy áy náy vô cùng. Thế là hàng tháng anh gửi tiền và phiếu về nhà nhiều hơn trước để mẹ già và các con có tiền xài. Vì cảm giác áy náy trong lòng, Giang Kiến Hải càng phiền chán, chán ghét Lưu Oánh hơn, đối xử với cô càng lãnh đạm hơn. Và anh cực ghét khi nhìn thấy cô ở nhà rảnh rỗi, nếu đã không chịu nấu cơm không chịu làm việc nhà, vậy anh sẽ nghĩ biện pháp tìm cho cô một công việc đi làm. Từ sau khi Lưu Oánh kết hôn với anh, ngoại trừ cho anh ngột ngạt thì cô không giúp ích gì được cho cuộc đời của anh cả. Hầu hạ mẹ anh thì hầu hạ không đến nơi, chỉ biết dồn bà vào tức chết. Chăm nom ba đứa con cũng chăm không nổi, bức ép chúng đến mức phải quay về quê sống. Trong khi chính cô lại nhàn nhã, sung sướng, hàng tháng ngoại trừ tìm anh đòi tiền, đòi phiếu để sống phóng túng thì chả làm được cái mẹ gì. Nếu anh không chịu đưa tiền, Lưu Oánh sẽ nhảy dựng lên làm loạn. Bản sự khác thì cô ta không giỏi, nhưng làm quỷ làm yêu thì lại rất hay, có thể khiến một người tức đến thổ huyết hoặc là muốn chết. Giang Kiến Hải chết vì sĩ diện nên không đấu lại cô, chỉ đành nhận mệnh đưa tiền. Giang Kiến Hải đã hoàn toàn thấy rõ, chính mình đâu phải lấy vợ về nhà, rõ ràng là cưới phải cái tổ tông sống. Không đúng, nói tổ tông cũng là cất nhắc cô ta, cô ta chính là yêu quái chỉ muốn hút máu không muốn nỗ lực, ích kỷ! Anh thực sự không muốn nuôi cô ta nữa, cho nên muốn tìm cho cô ta một công việc. Nhờ quan hệ mới biết có một vị trí công nhân nữ đang trống do người ta muốn nghỉ việc ở xưởng dệt len, thế là anh dứt khoát dùng tiền mua lại công việc đó để cho Lưu Oánh đi làm. Vì hộ khẩu của anh và Lưu Oánh đều ở thành phố Tô nên việc này xử lý không mấy phiền phức. Khi Lưu Oánh nghe nói muốn để cô đến xưởng dệt len làm việc, cô lập tức lộ ra sắc mặt không vui và dè bỉu. Trước đây cô từng làm việc trong nhà xưởng kiểu này, nên cô biết rõ môi trường trong xưởng rất tệ, nó quả thực là muốn mạng người. Xưởng làm việc ồn ào, nhiệt độ cao, độ ẩm cao, bụi bặm, cường độ lao động cũng rất lớn. Làm việc cả ngày lẫn đêm đến đau lưng chuột rút, nhưng mỗi tháng chỉ cầm được hai mươi tám tệ. Loại công việc như này, cô thà rằng ở nhà nằm ngủ còn hơn. Mặc dù địa vị của công nhân ở thời đại này cao, nhưng cô không phải người của thời đại này và từ đáy lòng cô rất bài xích các công nhân đứng ở tầng chót ấy. Trong cái nhìn của cô, đi làm nữ công nhân nhà máy dệt chính là dùng mạng để đổi lấy tiền! Trên đời này có rất nhiều cách để kiếm tiền, tại sao phải dùng mạng để kiếm? Vì vậy, sau một tháng đi làm, cô thực sự ăn không nổi khổ nên đã tìm người bán phứt công việc này đi. Thời đại này có thể kiếm được công việc trong thành phố là rất giỏi, có rất nhiều người chen đến vỡ đầu cũng không chiếm được chỉ đành ở lại nông thôn hoặc nông trường làm nông. Thế nên, khi nghe có người muốn bán, cơ bản chỉ sau vài phút sau đã bị người ta mua mất. Ngồi đếm tiền nhờ bán công việc, cô cảm thấy kiếm tiền kiểu này mới có thú vị. Giang Kiến Hải sau khi biết cô bán công việc đã tức đến mức suýt thổ huyết tại chỗ. Hai người cũng vì vậy lại dắt cao cuống họng cãi vã, không ai chịu phục ai, chỉ đơn thuần là muốn phát tiết, sau đó lại rơi vào chiến tranh lạnh và chia phòng ngủ. Sau khi chiến tranh lạnh kết thúc, vẫn là Giang Kiến Hải nhận mệnh trước. Anh thấy Lưu Oánh thật sự không muốn đi làm nên thương lượng với cô, muốn cô học nấu cơm và quán xuyến tốt nhà cửa để cho anh có một ngôi nhà thoải mái và có thể ngủ ngon mỗi khi về nhà. Kết quả, Lưu Oánh chống tay lên tay vịn sô pha, nhìn anh nói: "Căng tin có sẵn cơm, muốn ăn gì mà không có, sao phải bắt tôi tốn sức đi nấu? Nhà này là hai người chúng ta cùng ở, không phải một mình tôi, việc nhà phải cùng nhau gánh vác". Giang Kiến Hải tức giận suýt nữa cắn nát răng già, sau đó kìm xuống tính tình mà hỏi cô: "Vậy cô muốn làm gì? Mỗi ngày ngủ đến trưa, cơm nước xong thì ngồi xem tivi, xem tivi xong lại ra ngoài dạo chơi, cô muốn sống cái kiểu đó phải không?". Lưu Oánh cười lên: "Rất tốt mà. Không thì tôi sinh cho anh một đứa con nhé?". Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân không dựa vào được nữa, hay là cô cũng tự sinh một đứa để trói chặt Giang Kiến Hải nhi. Giang Kiến Hải cười lạnh: "Tôi thà sinh với chó cũng không muốn sinh với cô!". Lưu Oánh nói: "Giỏi thế à, vậy anh sinh thử một đứa với chó cho tôi xem nào". Giang Kiến Hải: "......" *** Bỗng một ngày, Giang Kiến Hải hiểu ra những gì người phụ nữ anh chê cả đời ở kiếp trước đã nỗ lực ra sao cho gia đình của anh. Người phụ nữ ấy không than một tiếng, thiêu đốt cuộc đời của mình để thành toàn cho hạnh phúc của nhà họ Giang của anh. Anh cảm thấy cuộc đời này của mình bị hủy rồi, và trước mắt anh không có quyết đoán để ly hôn và cưới thêm lần nữa. Với lại, Lưu Oánh không phải dạng dễ bị vứt đi được và anh sợ ảnh hưởng quá lớn. Ba đứa con của anh đều không nghe lời anh, trong khi anh còn phải kiếm tiền nuôi gia đình nên không còn thời gian để quản vợ quản con. Thậm chí bây giờ anh đã nhìn ra rõ ràng, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đã lạc khỏi quỹ đạo của cuộc sống kiếp trước. Anh cực kỳ bức thiết muốn thay đổi tất cả những điều này, nhưng sâu sắc cảm thấy lực bất tòng tâm, anh không thể không phân thân nổi và cũng không có biện pháp, anh rất mệt mỏi. Ở kiếp trước, anh không cần quan tâm đến những việc này, anh ở kiếp trước chỉ cần yên tâm đi làm kiếm tiền nuôi gia đình là được, chỉ cần quản lý tốt nhà máy thì mọi chuyện trong nhà tự nhiên sẽ tốt. Anh luôn cảm thấy rằng cái nhà này là do chính anh chống lên, và dù có đổi Ninh Hương thành bất kỳ ai khác cũng không có gì khác biệt. Nhưng trải qua hai năm giày vò, bây giờ cuối cùng anh cũng hiểu. Đằng sau những tháng ngày hài hòa, tốt đẹp, ấm áp và êm ả kia là người phụ nữ tên Ninh Hương vẫn luôn khom lưng bận trước bận sau và yên lặng nỗ lực. Cô ở quê giúp anh chăm sóc mẹ, chăm đến khi mẹ anh nhắm mắt qua đời. Cô giúp anh trông nom ba đứa con, sau khi chuyển lên thành phố sống đứa nào đứa nấy đều có tiền đồ, thành tích học tập càng ngày càng tốt và hoàn toàn không cần anh phải tốn một chút tâm tư nào. Anh không những không cần quan tâm bất kỳ chuyện vụn vặt gì trong nhà, mà lúc về nhà còn có người hỏi anh có mệt hay không, làm cho anh cả một bàn thức ăn thơm phức. Đến quả táo cũng được gọt vỏ trước rồi mới đưa anh ăn, và anh không phải lo lắng chuyện mặc gì vào ngày mai. Một người phụ nữ như vậy, thế mà anh đã chê cô cả đời. Ai cho anh tự tin chê cô cả đời? *** Sau bữa cơm tối đêm trung thu, Giang Kiến Hải không ngủ được nên ngồi ngoài trời ngắm trăng cả đêm. Vì chút mặt mũi còn sót lại không nhiều, anh vẫn quyết định dẫn Lưu Oánh về quê. Trước lúc đi còn dặn trước Lưu Oánh bảo cô sau khi về nhà tận lực đừng nói chuyện, miễn cho lại cùng Lý Quế Mai và ba đứa nhỏ cãi nhau để cho người ta chê cười. Lưu Oánh không nói nhiều, đêm nay quả nhiên rất yên bình. Nhưng Giang Kiến Hải nằm trên giường không ngủ được nên anh ra ngoài ngồi ngắm trăng. Nhìn trăng sáng trên cao, anh tự nghĩ, bây giờ anh tỉnh ngộ liệu còn kịp không? Nếu như anh đến tìm Ninh Hương xin lỗi và sám hối nhận sai, liệu cô có tha thứ cho anh không? Anh thực sự biết sai rồi, cũng hiểu chính mình trước kia đã khốn nạn và ngu ngốc như thế nào. Nếu anh đừng cưới Lưu Oánh thì tốt biết mấy, nếu như Ninh Hương có thể trở lại bên anh thì tốt biết mấy. Anh chắc chắn sẽ không ghét bỏ cô, chán cô giống như kiếp trước, cũng sẽ không để cô lại khổ cực giống như kiếp trước. Anh sẽ học yêu cô, đối xử với cô thật tốt. Anh sẽ hỏi cô muốn cái gì, muốn làm gì, sẽ quan tâm đến cô, sẽ mua cho cô những món quà, những bộ quần áo đẹp nhất, những mỹ phẩm dưỡng da và đồ trang điểm đắt tiền nhất, và anh sẽ cổ vũ cô đi làm chuyện cô muốn làm. Về đến nhà, anh sẽ không nằm dài như một ông lớn mà chờ đợi cô hầu hạ, sẽ giúp cô làm việc nhà, sẽ cùng cô nhìn bọn nhỏ làm bài tập và anh còn có thể phụ đạo. Anh sẽ giảm bớt xã giao, đặc biệt là cuối tuần để cả nhà đi chơi cùng nhau. Cô có tính cách tốt như vậy, dịu dàng như vậy, là một người có nghị lực, tại sao kiếp trước anh lại mù thế chứ! Anh đã mù một đời, để bây giờ cô chỉ có oán và phẫn nộ với anh. Nghĩ đến đây, Giang Kiến Hải cúi đầu bụm mặt, đột nhiên không kìm được mà bật khóc, chốc lát sau còn thấp giọng khóc thành tiếng. Không uống rượu không có say cũng không mượn rượu làm càn, cứ vậy khóc một cách tỉnh táo. *** Chiếc bút chì để lại những vòng tròn trên lịch. Trong thời gian những vòng tròn này xuất hiện, thật ra tin tức muốn khôi phục thi đại học đã lộ ra tiếng gió, chỉ là chưa có tin tức chính thức chắc chắn. Một số người có khứu giác nhạy bén ngửi được động tĩnh này đã bắt đầu tìm kiếm tài liệu ôn tập từ tháng tám, tháng chín. Lâm Kiến Đông sau khi biết được tin tức cũng hưng phấn đến một đêm không ngủ, sau đó anh và các bạn cùng lớp có ý muốn thi vào đại học bắt đầu tìm kiếm tài liệu ôn tập khắp nơi, gần như có thời gian là ra ngoài tìm. Sau khi tìm được tài liệu, anh cũng cầm tới cho Ninh Hương xem. Bộ sách "Tự học Toán-Lý-Hóa" kia, bọn họ cũng đã xem gần hết, còn lại chính là cùng nhau thảo luận, cùng nhau đào sâu một số điểm kiến thức khó hiểu và chuyên sâu hơn. Anh nói với Ninh Hương: "Anh nghe nói rằng lần đầu tiên tuyển sinh sau khi khôi phục thi đại học có điều kiện rất thoải mái. Ở trên cuộc họp cũng nói rằng có hai việc chính cần tập trung, một là chính bản thân có biểu hiện tốt, hai là tuyển chọn những người ưu tú trúng tuyển. Ngay cả gia đình có thành phần không tốt cũng có thể báo danh". Ninh Hương đã biết chuyện này từ lâu, nhưng khi nghe Lâm Kiến Đông hưng phấn thông báo, cô vẫn lộ ra vẻ ngạc nhiên và vui mừng thích hợp. Sau đó cô cũng hỏi một câu xuất phát từ nội tâm: "Vậy em có thể đi thi không?". Lâm Kiến Đông đã từng nghĩ đến vấn đề này khi đưa tài liệu ôn tập cho cô, và anh rất vui mừng khi thấy Ninh Hương cũng muốn thi. Anh lập tức động viên Ninh Hương: "Điều kiện lần này thoải mái lắm, chắc là được thôi". Ngay cả gia đình thành phần còn không hạn chế, vậy tại sao lại hạn chế người khác quá nhiều? Đất nước bây giờ đang cần một số lượng lớn nhân tài, càng chọn được nhiều người thì càng tốt, dù sao cuối cùng người được chọn đều là người trúng tuyển, đây chỉ có lợi không có tổn thất. Trong lòng Ninh Hương vẫn là thấp thỏm, mà những người đang lén lút ôn tập thấy tháng mười đã đến mà tin tức vẫn chưa hạ xuống chính thức, trong lòng cũng là không yên tâm lắm. Bọn họ sợ chuyện này cuối cùng không được thực hiện. Thời gian từng ngày trôi qua, rất nhiều người đều đang thấp thỏm chờ đợi. Sau đó, vào ngày hai mươi mốt tháng mười, tin tức về việc khôi phục thi đại học rốt cuộc đã được đưa lên các tạp chí lớn, trở thành tin tức chính thức. Lúc đó Ninh Hương đang ở xưởng thêu làm việc, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Hứa Diệu Sơn phát ra từ loa phát thanh treo ở văn phòng đại đội cách đó không xa, ông nói chuyện sau hai tiếng tút: "Thông báo khẩn cấp, mọi người hãy tạm dừng tất cả công việc trong tay lại. Thực hiện chỉ thị của cấp trên do xã chuyển đến, trung Y đã tổ chức hội nghị chuyên đề về khoa học và giáo dục, cuộc họp quyết định thay đổi phương thức tuyển sinh hiện tại và khôi phục thi đại học từ năm nay!". Khi tiếng loa vang lên, kim thêu trong tay Ninh Hương đã ngừng lại. Và khi nghe Hứa Diệu Sơn nói ra mấy chữ cuối cùng, mặc dù biết một ngày như vậy sẽ đến nhưng trong vô thức cô vẫn có chút khẩn trương. Nhóm thợ thêu nghe xong thì lẩm bẩm: "Cái gì? Khôi phục thi đại học á?". Hứa Diệu Sơn trên loa vẫn tiếp tục nói: "Ngày mười hai tháng mười, Quốc vụ viện đã thông qua "Ý kiến của bộ giáo dục về việc tuyển sinh đại học và cao đẳng năm 1977". Trong văn kiện quy định, công nhân, nông dân, thanh niên trí thức xuống nông thôn và về thành, bộ đội xuất ngũ và học sinh mới tốt nghiệp đều đủ điều kiện thi và có thể đăng ký ghi danh......". "Không còn hạn chế tư cách thí sinh dựa trên thành tích chính trị và thành phần gia đình.......". Chờ sau khi tất cả thông báo được đọc xong, cảm giác như toàn bộ thôn đều bị chấn động. Các thợ thêu xúm lại cùng nhau bàn luận, chỉ nói: "Có nghĩa là chỉ cần sau này đạt điểm cao là có thể vào đại học đúng không?". Trước đây, các đại học đều là dựa trên tiến cử, sau đó thẩm tra chính trị. Riêng đại học công nông binh lại không nhìn xem thành tích cá nhân, mà là biểu hiện và lập công của người đó mới có tư cách được tiến cử. Nếu ai đó có thành phần gia đình không tốt, người đó còn không được đi học tiểu học và trung học chứ càng đừng nói đến đại học. Mười năm trở lại đây, nói giáo dục quốc gia hoàn toàn buông thả cũng không phải câu nói đùa. Trong khi các thợ thêu nghị luận ầm ĩ, và Ninh Hương đang siết kim thêu với trái tim đập bùm bùm, Lâm Kiến Đông đột nhiên xuất hiện bên ngoài cửa xưởng thêu. Hơi thở gấp gáp, anh đứng ở cửa nhìn Ninh Hương, nói: "Đã xác định khôi phục thi đại học rồi!". Nhóm thợ thêu thấy anh kích động như vậy thì sững sờ, tất cả đều cười rộ lên, nói anh: "Có ai mà không nghe thấy?". Lâm Kiến Đông ngượng ngùng thu lại cảm xúc, sau khi bình tĩnh lại, anh nói với Ninh Hương: "Chúng ta cùng đi tìm thư ký Hứa ghi danh đi". Nghe anh nói thế, tất cả thợ thêu đều quay đầu nhìn về phía Ninh Hương: "A Hương cũng muốn đăng ký à?". Ninh Hương khẽ cười, tháo khung thêu trên tấm vải xuống và thu dọn đồ bỏ vào trong bọc: "Thử xem mà thôi". Hồng Đào bất khả tư nghị nhìn cô: "Chị nhớ em chưa từng đọc sách mà". Ninh Hương vẫn mỉm cười: "Đã tự mình học hai năm rồi ạ". Thu dọn xong đồ thêu, Ninh Hương cùng Lâm Kiến Đông đến văn phòng đại đội. Mấy người Hồng Đào thực sự rất tò mò nên cũng dứt khoát tạm gác lại công việc, đứng dậy khóa cửa rồi đi theo Ninh Hương và Lâm Kiến Đông đến văn phòng đại đội xem náo nhiệt. Sau khi ở phòng phát thanh đọc xong thông báo, Hứa Diệu Sơn quay trở về văn phòng của mình, ông vừa mới ngồi xuống uống một ngụm trà nhuận hầu liền nhìn thấy Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, cùng với một nhóm các thợ theo sau đi về hướng văn phòng. Bọn họ đang làm cái gì vậy, tại sao lượt tới đầu tiên lại là mấy người này. Ông đóng nắp bình trà tráng men, nhìn Lâm Kiến Đông và Ninh Hương bước vào cửa, do dự hỏi: "Có chuyện gì vậy?". Lâm Kiến Đông cười nói: "Không phải chú nói muốn khôi phục thi đại học sao? Là tự nguyện đăng ký nên bọn cháu tới đây để lấy phiếu đăng ký". Hứa Diệu Sơn khó hiểu chỉ vào nhóm thợ thêu phía sau: "Các cô.... cũng tới đăng ký?". Đùa gì thế? Có con cũng sắp đến tuổi thi rồi, lại còn chạy đến đây đăng ký? Hồng Đào mỉm cười: "Thư ký Hứa, bọn cháu không đăng ký, là A Hương muốn đăng ký nên bọn cháu tới xem thôi". Nói đến A Hương, Hứa Diệu Sơn đưa mắt nhìn về phía Ninh Hương, nói chuyện cũng khách sáo, ông suy nghĩ một chút rồi nói: "A Hương, chú nhớ hình như cháu chưa từng đi học mà. Cháu không biết chữ, vậy sao đăng ký được?". Ninh Hương nhìn Hứa Diệu Sơn, giải thích: "Thư ký Hứa, cháu có đi học, đã từng học đến lớp hai rồi ạ. Hơn nữa, lúc cháu đến thành phố Tô vào đầu năm cũng từng nói chú nghe rồi. Bây giờ cháu có biết chữ và cũng đã đọc rất nhiều sách". Hứa Diệu Sơn suy nghĩ một hồi, sau đó cầm "Nhân dân nhật báo" lên nhìn, rồi liếc mắt nói: "Nhưng kỳ thi này cũng có điều kiện đăng ký, còn có yêu cầu về trình độ học vấn, cái này cháu có thể tự học được sao?". Ninh Hương còn chưa lên tiếng, Lâm Kiến Đông đang đứng bên cạnh đã nói: "Thư ký Hứa, có thể cho cháu mượn tờ báo xem không?". Hứa Diệu Sơn liếc anh một cái, duỗi tay đưa cho anh tờ báo. Lâm Kiến Đông cầm tờ báo đọc kỹ một lúc, sau đó chỉ vào một dòng chữ trên tờ báo đưa cho Hứa Diệu Sơn xem, anh nói: "Có thể ạ. Chỗ này viết rất rõ ràng, thí sinh phải tốt nghiệp cấp ba hoặc có trình độ văn hóa tương đương. Chỉ cần có trình độ văn hóa tương đương là được, điều kiện này rất rộng. Trên báo cũng ghi rõ, kỳ thi tuyển sinh này tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chí mười hai chữ: Tự nguyện ghi danh, thi cử nghiêm ngặt, kiểm tra, chọn người trúng tuyển. Và các điều kiện ghi danh khác đều không có gì quá khắt khe". Hứa Diệu Sơn nhận lại tờ báo từ trong tay Lâm Kiến Đông, cúi đầu nhìn kỹ một hồi, sau đó chậm rãi gật đầu: "Hình như thật đúng là có ý như vậy, tuổi tác cũng thả rất rộng......". Nhìn thấy Hứa Diệu Sơn giày vò khốn khổ như thế, Hồng Đào nhịn không được mở miệng nói: "Ôi dào thư ký Hứa, chú cứ để Ninh Hương đăng ký đi. Mấy người bọn cháu đều có thể làm chứng, bây giờ em ấy đã biết chữ, còn nói được rất nhiều câu mà bọn cháu không nghe hiểu". Các thợ thêu khác cũng hùa vào: "Đúng đúng đúng, A Hương thông minh như vậy, chắc chắn có văn hóa cấp ba, A Hương có thể thi được". Ninh Hương nghe vậy không nhịn được cười, khóe miệng cong lên, thầm nghĩ quả không có phí công bình thường hay đến xưởng thêu dạy bọn họ thêu thùa. Hứa Diệu Sơn nhìn nhóm thợ thêu mồm năm miệng mười, cười nói: "Rồi, tôi biết rồi, các cô là đến đây chống lưng phải không. Nếu tôi không cho A Hương đăng ký, các cô hôm nay cũng không cho tôi về nhà ăn cơm có phải không?". Hồng Đào mỉm cười: "Cái đó thì không dám". Hứa Diệu Sơn lười nói các cô ấy, một đám quá líu ríu ồn ào. Ông trực tiếp lấy ra hai bản đăng ký từ trong ngăn kéo đưa cho Lâm Kiến Đông và Ninh Hương, nói với họ: "Cầm về điền xong thì mang tới đây nộp. Nếu đã đăng ký thì chớ có đùa giỡn với tôi đấy, trở về nhớ ôn tập cho tốt. Nếu quả thật thi đậu, chú sẽ đến tận cửa đốt pháo và đưa giấy thông báo". Ninh Hương vốn đang khẩn trương, nhưng khi Hứa Diệu Sơn lấy ra tờ đơn đăng ký và nói ra lời ấy, nội tâm của cô bỗng dưng thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá lớn trong lòng rơi xuống, cô không tự chủ cong lên khóe miệng và trả lời: "Thư ký Hứa, cháu sẽ cố gắng ạ!". Lâm Kiến Đông đứng bên cạnh phụ họa: "Cháu cũng vậy!". ---- HẾT CHƯƠNG 43 ----