Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại

Chương 35 : Chương 34.

--- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ --- 🌻🌻🌻🌻🌻 CHƯƠNG 34. Người Dịch: Lan Thảo Hương. Ninh Hương tới xưởng thêu thêm vài ngày nữa, vừa hướng dẫn các thợ thêu thêu thùa vừa không bịt tai nghe họ buôn dưa lê từ trong ra ngoài thôn. Đến khi tất cả thợ thêu đều đã quen tay, cô không còn tới xưởng thêu nữa mà mỗi ngày đều cầm đồ thêu đi tới nhà Vương Lệ Trân, vừa trò chuyện vừa đi qua hết ngày cùng bà. Tất nhiên, đây chỉ là ý nghĩ trong lòng Vương Lệ Trân. Ninh Hương biết rõ, năm nay ngoài thủ tướng qua đời vào tháng giêng, sẽ còn có hai vị vĩ nhân khác rời khỏi mọi người và bang bốn người sẽ rơi đài vào tháng mười năm nay. Một năm này phải nói là năm không bình thường nhất trong lịch sử và là bước ngoặt của thời đại. Tất cả những chuyện này cô không hề nói cho bất kỳ ai, mà chỉ chăm chỉ hơn mỗi ngày để lắng đọng bản thân, nâng cao kỹ năng thêu thùa, ôn tập và củng cố lại toàn bộ kiến thức cấp hai, cấp ba, học thuộc thơ văn, luyện chữ và tự viết văn khi không có gì để làm. Cô muốn chuẩn bị tốt mọi thứ cho chính mình, đủ bình tĩnh để bắt kịp mọi biến ảo khó lường của xã hội qua những biến đổi lớn và sống theo cách mình muốn. Từ sau khi Ninh Hương không đến xưởng thêu nữa, các thợ thêu đều cảm thấy không quen, vì lúc họ quay đầu gọi Ninh Hương thì không còn nghe thấy tiếng đáp lại của cô. Không những không quen, mà họ còn đạt thành một ăn ý ngầm chung---- Không nói chuyện phiếm về Ninh Hương ở sau lưng cô nữa. Sở dĩ các thợ thêu hay thích xúm lại buôn chuyện hoặc nói xấu người khác, đơn giản chỉ là ôm thái độ hóng hớt ăn dưa. Họ cũng không có bao nhiêu ác ý chủ quan, chỉ là dựa vào cái nhìn của mình để nói ra ít chuyện cho đỡ buồn. Phụ nữ trong thôn đều là như vậy, nếu hôm nay cô A không ở đây thì sẽ nói về cô A, sang ngày mai cô B không có ở đây thì sẽ nói về cô B. Dù sao nhà ai mà chả có một số việc không thể nói ra ngoài, vì vậy mỗi người đều bị nói một câu và đối xử như nhau. Họ không nói về Ninh Hương nữa, vì sợ lần sau nếu muốn nhờ Ninh Hương giúp đỡ, lỡ như cô không giúp thì phải làm sao đây. Có ít người không thích động não lúc làm việc nên khi gặp chuyện khó mà không có người giúp mình giải đáp, liền quay sang nói với Hồng Đào: "Không thì chị gọi A Hương về đây đi. Em ấy rất biết cách dạy, nói cái gì là hiểu ngay liền". Hồng Đào nói: "Chị cũng muốn, nhưng mỗi lần người ta tới thường không thể buôn chuyện với chúng ta, suy nghĩ cũng khác với chúng ta. Đã không thể nói chuyện vậy em ấy chắc chắn sẽ không muốn đến, em nói có đúng không?". Thợ thêu kia nghe xong thì thở dài: "Đúng thật, em hoàn toàn không nghe hiểu những gì em ấy nói, nghe câu nào cũng thấy quái quái. Người khác làm gì có ai lại muốn đi gần với Vương Lệ Trân đâu, nhưng em ấy lại mỗi ngày đều ở chung với Vương Lệ Trân. Thành phần gia đình của Vương Lệ Trân không tốt, đi gần nói không chừng có ngày sẽ bị liên lụy, bị hoài nghi về lập trường giai cấp ấy chứ, vậy mà em ấy lại không thèm để ý". Trong những năm qua, cuộc đấu tranh giai cấp vẫn đang diễn ra và điều mà những người bình thường lo sợ nhất đó là bị nghi ngờ là có vấn đề với lập trường giai cấp. Hồng Đào nhìn thợ thêu kia: "Đừng nói nữa, Vương Lệ Trân đối nhân xử thế đã đủ cụp đuôi rồi, nên lập trường giai cấp của bà ấy không có vấn đề gì. Còn gia đình của A Hương là thành phần bần nông, nên càng không có vấn đề, đừng có nói linh tinh". Hồng Đào vừa nói vậy, thợ thêu kia lập tức im lặng. Những thợ thêu khác cũng rất ăn ý không mở miệng nói về Ninh Hương nữa, chỉ thảo luận xem có nên mời Ninh Hương quay lại đây nữa hay không, hoặc lần sau nếu cần cô ấy giúp, hay là góp trứng gà đi mời tiếp đi. Còn Ninh Hương sau khi không tới xưởng thêu nữa, cả ngày cô đều ở chung với Vương Lệ Trân nên đương nhiên không thể nghe được nhiều chuyện bát quái liên quan đến nhà họ Giang. Tất nhiên, cô không quan trọng lắm, vì đời này của cô không phải dùng để nhìn chằm chằm xem nhà họ Giang có xảy ra chuyện gì không. Như mọi ngày, cô làm tốt công chuyện của mình, dự định khi tiền dành dụm trong tay dư dả thì cô sẽ rút ra chút thời gian đi lên thành phố Tô để mua bộ sách tài liệu ôn tập tại nhà sách Tân Hoa. Ngày thường, cô cũng không chi tiêu gì nhiều, nên có thể nói đây là một khoản chi tiêu tương đối lớn. * * * Thời tiết sau tết xuân ngày một ấm lên, vào đầu tháng ba, Ninh Hương tới phòng chăn nuôi tìm Lâm Kiến Đông và trả cho anh năm tháng tiền thuê nhà. Vẫn là đồng mười tệ đại đoàn kết, nhân tiện đưa cho anh một ít bánh nếp lá ngải* (*) 青团子 - bánh nếp lá ngải hay còn được gọi là bánh thanh minh: là loại bánh phổ biến ở khu vực Giang Nam, phía nam hạ lưu sông Trường Giang, trong dịp tết Thanh minh. Bánh được làm từ gạo nếp trộn với nước ép lá ngải - một loại thảo mộc tự nhiên giúp ngăn chặn côn trùng độc hại cắn. Từ sau khi Lâm Kiến Đông giúp cô giải quyết chuyện nhà thuyền, còn cho cô mượn sách giáo khoa cấp hai, cấp ba thì họ đã không còn gặp mặt nhau nhiều lắm. Lúc anh nhận lấy tiền và bánh thanh minh cô đưa, anh còn hỏi: "Có chỗ nào không hiểu không?". Ninh Hương mỉm cười: "Đương nhiên là có, đã tích thành đống rồi. Nếu có cơ hội, em sẽ cầm tới đây hỏi anh". Nghĩ đến tài liệu ôn tập, cô lại nói tiếp: "Qua mấy tháng nữa em sẽ tích đủ tiền, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời anh đến thành phố Tô. Nói miệng suông cũng chỉ là lời bốc phét, cái gì cũng phải thực hiện được thì mới tính". Lâm Kiến Đông mỉm cười không khách sáo với cô: "Được, vậy anh sẽ đợi". Ninh Hương đứng lại hàn huyên thêm mấy câu với anh rồi ôm cái rổ rỗng quay về nhà thuyền. * * * Tháng ba ăn bánh thanh minh, Ninh Hương làm một nồi bánh nếp lá ngải cùng với Vương Lệ Trân, sau đó cầm một ít đưa qua cho Lâm Kiến Đông. Nhưng đến cuối tháng lại muốn ăn thêm, thế là hai người cùng nhau đi cắt lá ngải tính toán làm thêm một nồi nữa. Vương Lệ Trân và Ninh Hương ở chung với nhau rất ít khi kể xấu chuyện nhà người khác, nhưng lúc hai người ôm rổ đi cắt lá ngải thì có nhắc đến Lâm Kiến Đông, Vương Lệ Trân tò mò hỏi nhỏ: "Tuổi của Kiến Đông cũng không nhỏ nữa, sao còn chưa kết hôn vậy?". Ninh Hương không chú ý lắm, cô lắc đầu nói: "Cháu cũng không biết". Lâm Kiến Đông hơn cô hai tuổi, năm nay đã hai mươi hai, ở nông thôn thì đúng là không còn nhỏ nữa. Vương Lệ Trân vẫn đang khó hiểu: "Tuy nhà thằng bé có hơi nghèo, nhưng Kiến Đông vừa có dáng dấp vừa có văn hóa, lại có bản lĩnh và khả năng làm việc. Nói sao thằng bé cũng là đội trưởng đội sản xuất mà, già trẻ trong đội này có ai mà không phục thằng bé, hẳn không đến mức không tìm được vợ mới đúng chứ?". Ninh Hương suy nghĩ một chút: "Có lẽ anh ấy không muốn kết hôn". Vương Lệ Trân kinh ngạc: "Thế thì càng lạ đấy, có đàn ông nào lại không muốn cưới vợ chứ?". Ninh Hương cúi người nở nụ cười: "Đúng nhỉ, làm gì đàn ông nào lại không muốn cưới vợ? Trên đời này không có mua bán nào hời hơn là cưới vợ, mời bảo mẫu còn phải mất tiền hàng tháng, nhưng cưới vợ có thể nói là một lần vất vả cả đời an nhàn". Ninh Hương không biết Lâm Kiến Đông rốt cuộc nghĩ thế nào và càng không quan tâm đến chuyện của người khác, cô chỉ tùy ý nói mấy câu chuyện phiếm với Vương Lệ Trân nên cũng không nói nhiều về chuyện của anh. Hai người đi ra bãi cỏ hoang tìm cắt lá ngải, cắt được một nắm thì bỏ vào rổ. Vương Lệ Trân lớn tuổi, đi bộ nhiều sẽ dễ mệt nên cứ đi một hồi là bà lại ngồi xuống nghỉ ngơi. Ninh Hương thấy vậy liền bảo bà cứ ngồi nghỉ đi, không cần cắt nữa, rồi tự mình đi về phía trước tiếp tục tìm lá ngải. Đi chưa được mấy bước, Vương Lệ Trân hét lên sau lưng cô: "A Hương, bà nghỉ đủ rồi". Ninh Hương quay đầu lại nói với bà: "Bà chờ cháu một lát, cháu về ngay đây. Tuy nhiên, một tiếng "A Hương" vang lên đã lướt qua đống đất truyền sang bên kia sông, truyền vào tai một người. Người này vốn đang giận đùng đùng cắt cỏ dại bên kia bờ sông, khi nghe thấy một tiếng gọi này, cô ta vô thức quay đầu nhìn lại và thấy cách bờ sông không xa, một cô gái mặc áo khoác sọc đang cầm một cây liềm trong tay. Cô gái kia có gương mặt như hoa đào đầu xuân, ngón tay cầm liềm trắng nõn, thon dài, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo, hai bím tóc đen rủ xuống trước ngực tựa như người phụ nữ Giang Nam bước ra từ trong tranh. Cô nhìn chằm chằm cô gái kia một hồi lâu, trong lòng thầm nghĩ-- Đây chính là A Hương? *** Ninh Hương tìm thấy một ít lá ngải, cô ngồi xổm xuống cắt và bỏ vào rổ. Vừa mới cắt được mấy cây, một đôi giày vải đen đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt rủ xuống của cô. Miệng giày vuông, mũi giày không thêu hoa và tất bên trong màu trắng tuyết. Ánh mắt từ đôi giày vải nhìn lên, Ninh Hương nhìn thấy một cô gái với khuôn mặt xa lạ đang đứng trước mặt mình. Cô gái này trông lớn tuổi hơn so với cô, dáng người cao và khí thế có chút mạnh mẽ. Đứng ở trước mặt Ninh Hương, cô gái kia nhướng mày, cúi đầu nhìn Ninh Hương, cất tiếng hỏi: "A Hương? Ninh Hương?". Ninh Hương cầm liềm chậm rãi đứng lên, nhìn cô gái đứng trước mặt mình, cô nhanh chóng lục tung tất cả ký ức trong đầu và cuối cùng xác định bản thân không hề quen biết cô gái này. Cô nhìn đối phương, mở miệng hỏi: "Chị là....". Cô gái kia cười nhẹ: "Vợ của Giang Kiến Hải". À, là cái cô Lưu Oánh kia..... Ninh Hương lập tức mất hứng thú với cô ấy, chỉ khách sáo nở nụ cười lịch sự rồi xoay người rời đi. Lưu Oánh đứng tại chỗ, thấy Ninh Hương xoay người thì lập tức có chút khó chịu. Vừa rồi khi nhìn thấy Ninh Hương từ xa, nội tâm cô đã cảm thấy hơi khó chịu rồi, vì cô không ngờ Ninh Hương lại xinh đẹp đến vậy. Trước khi gặp Ninh Hương, cô vốn không thèm để ý việc này, vì Giang Kiến Hải không hề thích Ninh Hương cho nên cô chưa từng nghĩ hay để ý xem Ninh Hương trông như thế nào. Nhưng bây giờ, sau khi nhìn thấy Ninh Hương, cô vô thức cảm thấy khó chịu. Nhất là mỗi khi cô và Giang Kiến Hải cãi nhau, anh ta gần như lần nào cũng so sánh cô với Ninh Hương. Đem cô ra so không bằng một đầu ngón tay của Ninh Hương, mở miệng là nói Ninh Hương tốt chỗ này, giỏi chỗ kia. Bây giờ khi nhìn thấy Ninh Hương, cô ấy đúng thật là nhìn điểm nào cũng thấy tốt, ha hả. Vì là quan hệ giữa tiền nhiệm và đương nhiệm, nên trời sinh sẽ bị lấy ra để so sánh. Nước chua trong lòng Lưu Oánh bỗng sôi lên ùng ục không kiềm chế được, cô nhìn bóng lưng của Ninh Hương và nói: "Thế nào? Giang Kiến Hải ly hôn với cô để cưới tôi, nên cô nhìn thấy tôi thì không vui à?". Đơn thuần là tìm cảm giác tồn tại, ý chính là---- Nhìn đi, cô xinh đẹp thì thế nào, hiền lành thì thế nào, còn không phải thua tôi à. Giang Kiến Hải không thuộc hội chỉ nhìn ngoại hình, mà anh ấy có mục tiêu để theo đuổi. Người ta chỉ thích những cô gái có gia đình học thức và có nội hàm thôi. Cô cảm thấy Ninh Hương chắc chắn cũng rất ghen tị, bởi vì người chồng xưởng trưởng của cô ấy đã bị cô đoạt đi, cho nên cô ấy mới có phản ứng như vậy khi nhìn thấy cô. Cô đứng đây vừa chanh chua vừa rất là đắc ý, dù sao cô bây giờ chính là đương nhiệm, là người thắng. Ninh Hương nghe vậy thì dừng lại, bỏ liềm vào trong rổ rồi xoay người trở lại. Cô nhìn thẳng vào Lưu Oánh và hỏi: "Cô rất đắc ý nhỉ?". Lưu Oánh không nói chuyện, chỉ nhìn Ninh Hương với biểu tình rất rõ ràng. Ninh Hương cười khẩy, có chút nói không nên lời: "Giang Kiến Hải không nói cho cô biết sao, là tôi xách ra chuyện ly hôn trước, ở ngay trong xưởng thêu của đội chúng tôi và lúc đó có rất nhiều thợ thêu ở đó chứng kiến. Anh ta chính là rác rưởi, tôi không muốn thì vứt, thế nhưng cô nhất định phải nhặt về, lại còn cảm thấy bản thân đã cướp được bảo bối rồi chạy đến trước mặt tôi tìm cảm giác tồn tại, não cô có bình thường không thế?". Lưu Oánh bị cô nói đến sắc mặt lúc trắng lúc xanh, mím môi khó thở, ngón tay siết chặt cây lưỡi liềm. Ninh Hương nhìn cô nói tiếp: "Sao? Anh ta ném cô ở lại nông thôn một mình để quay về thành phố sống sung sướng, cô còn chưa phát hiện ra anh ta là đồ rác rưởi à? Tôi nói anh ta là rác mà người khác không tin, vậy cô hẳn hiểu sâu hơn về nó chứ nhỉ? Cô không có việc gì khác tốt hơn để làm sao, sao lại dành thời gian và tâm tư đi cướp đàn ông? Cô biết không, chính vì loại phụ nữ như cô nên loại đàn ông như Giang Kiến Hải mới cảm thấy bản thân là bánh trái thơm ngon, là trung tâm của thế giới đấy. Thay vì cô chạy vội tới để giúp anh ta nâng giá trị bản thân, thì sao không dùng nhiều thêm chút thời gian để nâng giá trị của chính mình đi?". Lưu Oánh giận không nói được thành lời, nghe xong lời Ninh Hương nói, cô gượng kéo khóe miệng mỉm cười và nói: "Anh ấy đương nhiên là bảo bối rồi. Công việc của anh ấy dễ kiếm được nhiều tiền và có tiền cho tôi tiêu, sao không phải là bảo bối? Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân cũng thông minh lắm, sau này chắc chắn sẽ có triển vọng lớn, cuộc sống của tôi sẽ tốt hơn và giá trị của tôi đương nhiên sẽ cao lên. Nhưng còn cô thì sao, cô chỉ được cái cứng miệng thôi, còn gì khác không?". Giang Ngạn, Giang Nguyên, Giang Hân? Ninh Hương nhìn thật sâu về phía Lưu Oánh, trong chốc lát liền thuận nước đẩy thuyền thử thăm dò: "Tôi chỉ là người nhà quê nên không mường tượng ra được, sau này chúng lớn lên có thể làm ra được bao nhiêu tiền đồ để cho cô được hưởng cuộc sống tốt đẹp". Lưu Oánh cười nói: "Cô không mường tượng ra là đúng rồi, cô biết được bao nhiêu kiến thức cơ chứ? Một chữ cũng không biết, vậy có thể biết được tin tức của quốc gia à? Năm nay sẽ có rất nhiều sự kiện lớn, bầu trời này sắp thay đổi rồi và còn rất nhiều điều mà cô không tưởng tượng ra được đâu". Năm nay? Đổi trời? Ánh mắt Ninh Hương nhìn Lưu Oánh càng thêm thâm thúy, nếu như suy đoán của cô hợp tình hợp lý, vậy cô gái này hẳn không phải người tầm thường. Cô ấy biết xã hội sắp tới sẽ thay đổi, cũng biết Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân sau này sẽ có tiền đồ rất lớn khi chúng lớn lên. Bởi vì điều này, cho nên mới nhất quyết kết hôn với Giang Kiến Hải? Nếu là thật, vậy cô ấy thật sự không đáng được ai thông cảm hết, mà hãy nhốt chung với gia đình của Giang Kiến Hải rồi tra tấn nhau cả đời luôn đi. Gặp phải người mẹ kế chỉ có lòng ham muốn công danh lợi lộc, người ba thích làm chưởng quỹ phủi tay mặc kệ chuyện trong gia đình như Giang Kiến Hải, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân đời này liệu còn có tiền đồ lớn như vậy hay không, chờ nhìn sẽ biết. Kiếp trước, Ninh Hương đã bỏ ra rất nhiều công sức và nỗ lực ở trên người Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân. Trẻ con vốn đã rất khó trông, huống hồ là những đứa trẻ không có máu mủ gì với cô, tính tình lại còn rất khó chiều. Ban đầu chúng không hề tiếp nhận cô, cực kỳ ác cảm với cô và thường xuyên xúm lại bắt nạt cô. Nhưng cô chỉ coi chúng là trẻ con, cho chúng đủ kiên nhẫn, chân thành và bao dung những điều xấu của chúng, hễ có cơ hội là sẽ nói rất nhiều đạo lý làm người cho chúng nghe và lợi ích của việc nghiêm túc học tập. Cô thương lũ nhỏ mất mẹ không có mẹ ruột dạy dỗ, ba ruột thì hất tay mặc kệ mọi thứ. Cô làm đồ ăn ngon cho lũ nhỏ mỗi ngày, để lũ nhỏ trông thật sạch sẽ, tươm tất chứ không để chúng ra đường nhìn như kẻ ăn xin. Tới sau này, Giang Ngạn, Giang Nguyên và Giang Hân có lẽ đã cảm nhận được sự chân thành và ý tốt của cô, cộng thêm không có xúi giục tẩy não của Lý Quế Mai nên giọng điệu khi nói chuyện với cô của lũ trẻ đã thay đổi từ thô lỗ sang mất kiên nhẫn, chúng thường nói---- "Biết rồi, cháu học cháu học được chưa?". "Biết rồi, biết rồi, sau này sẽ cố gắng ít gây rắc rối". "Này, Ninh A Hương, sao dì nói nhiều thế, tai tôi đều bị dì nói đến mọc kén rồi". "Tôi phục dì thật đấy, dì không thấy phiền à". "Thật hết chịu nổi với dì mà, cháu đi viết ngay đây đã được chưa? Đúng là dông dài mà". "Trời ơi, lại nữa, biết rồi, làm vậy là không đúng, về sau sẽ không thế nữa". ........ Dưới sự giám sát và đốc xúc của cô, tính cách của bọn nhỏ dần dần thay đổi, việc học cũng dần trở nên nghiêm túc, đồng thời cũng tiếp nhận cô là người nhà và đổi cách gọi thành dì Hương. Sau này, khi lũ trẻ đã có bằng cấp có kiến thức, trở thành người có tiền đồ lớn thì người mẹ kế mù chữ như cô đây liền đến nửa câu cũng không được nói, cho dù là một câu khó chịu hoặc không hài lòng. Khi chúng không cần đến cô nữa, sự tồn tại của cô ở trong gia đình dần trở nên trong suốt, hoặc nên nói dần trở thành trong suốt ở trên thế giới này. Chỉ còn mỗi ông bố già Giang Kiến Hải đang cần cô hầu hạ, và câu cửa miệng của anh ta luôn là: "Mau lên". Nghĩ đến những chuyện này, Ninh Hương nhìn Lưu Oánh mỉm cười: "Vậy chúc cô toại nguyện như ý". Thật sự hái được ba quả đào lớn một cách dễ dàng. --- HẾT CHƯƠNG 34 ---