Edit: Packha03
Chương 15.2 - Gặp trộm
Tề Duyệt dựa theo lời Thẩm Mục Thâm nói, đi tới nơi có ánh sáng, bật nhạc đến mức lớn nhất.
Quả nhiên một lúc sau có người mắng chửi.
“CMN có bệnh à.
Đã trễ thế này còn bật nhạc lớn như vậy.
Ngay mai những đứa nhỏ còn phải đến trường!.”
Vốn dĩ khu chung cư u ám yên tĩnh giống như có hơi thở con người.
Nguyên bản Tề Duyệt khẩn trương sợ hãi cũng dịu đi rất nhiều.
Hai phút sau, xe Thẩm Mục Thâm xuất hiện trước mặt Tề Duyệt.
Tề Duyệt triệt để thở dài nhẹ nhõm.
Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt đứng ở một nơi không một bóng người, dáng vẻ cô độc bất lực.
Tháng mười một, thời tiết tuy rằng không phải rất lạnh, nhưng đến buổi tối nhiệt độ sẽ vô cùng thấp.
Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt đứng ở dưới ánh đèn, vẫn còn mặc áo lông hôm nay, ôm cánh tay mình run run, dường như vì sợ hãi, lại giống như bị lạnh đến phát run.
Thẩm Mục Thâm rất nhanh xuống xe, đi tới trước mặt Tề Duyệt, nhìn sắc mặt tái nhợt của Tề Duyệt, liền đem tây trang bên ngoài cởi ra khoắc cho cô.
“Cảm ơn.” Tề Duyệt kéo quần áo trên người, dường như tinh thần vẫn chưa ổn định, giọng nói run run.
“Không có việc gì.
Cô đã làm rất tốt, không làm kinh động đến kẻ bên trong.”
Tề Duyệt lộ ra nụ cười có chút miễn cưỡng, “Bây giờ tôi có nên cảm tạ lời khích lệ của anh?”
“Vẫn còn có thể đùa được, chứng minh tinh thần cô vẫn còn ‘cứng’ lắm.”
… … …
[Truyện được đăng tại duy nhất tại truyenwiki1.com @packha03.
Những trang đăng tải khác đều là ăn cắp.]
Có lẽ do Tề Duyệt vừa mở tiếng nhạc khá lớn.
Sau khi Thẩm Mục Thâm đến đây cô cũng quên chưa tắt đi.
Người dân ở đấy cảm thấy phiền, bèn gọi điện thoại cho nhân viên bảo vệ tuần tra gần đấy.
Cho nên, Thẩm Mục Thâm vừa tới không bao lâu, nhân viên bảo vệ cũng tới.
Sau khi bảo vệ đến, Thẩm Mục Thâm giải thích tình huống cho bọn họ, sau đó người nhân viên đó liên hệ cho cảnh sát.
Lát sau, có hai nhân viên bảo vệ lên căn phòng Tề Duyệt thuê, vài phút sau một trong hai nhân viên bảo vệ đó đi xuống, sắc mặt có chút nặng nề.
Nhân viên bảo vệ nhìn về phía Thẩm Mục Thâm, hỏi: “Hai người vừa nãy có ai vào nhà không?”
Tề Duyệt lắc đầu: “Tôi đứng ở cửa một lát.”
Thẩm Mục Thâm lắc đầu: “Tôi không có đi lên.”
Nghe vậy, người bảo vệ kia mới thở dài nhẹ nhõm, nói: “May mắn bạn gái của anh vừa nãy không có đi vào.
Chúng tôi nhìn thoáng qua, trước cửa cháo bắn tung tóe, giống như là có người từ trong phòng đi ra đá vào.
Sau đó cháo còn dính ở trên hành lang, dấu vết đứt quãng đến cầu thang.”
Nghe lời bảo vệ nói làm cho Tề Duyệt sợ hãi, Tề Duyệt nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình.
Thẩm Mục Thâm nhíu mày, nhớ lại lời nói hôm nay giáo sư giảng dạy.
Bà nói cái gì, kỳ thật Thẩm Mục Thâm cũng không có chú ý lắng nghe, nhưng có một câu làm hắn nhớ rõ ‘Phải nhẫn nhại làm bạn với cô ấy, an ủi cô ấy’.
Đối với công việc, nhẫn nãi trên thương trường đối với hắn có thừa.
Nhưng nhẫn nãi đối với người khác, thật có lỗi, hắn không có …Nhưng an ủi hắn vẫn có thể làm được.
Vỗ nhẹ lưng Tề Duyệt, nói: “Cô vẫn còn may mắn lắm.”
Tuy rằng Thẩm Mục Thâm chưa bao giờ tin tưởng cái gọi là “may mắn”.
Cảm nhận được độ ấm sau lưng, tuy không muốn thừa nhận nhưng thật sự là Tề Duyệt đã an tâm không ít.
“Cảm ơn anh.”
Thẩm Mục Thâm gật đầu, sau đó dường như nhớ tới cái gì, hỏi Tề Duyệt: “Vừa rồi đứng ở chỗ này, cô có nhìn thấy người khả nghi nào đi ra không?”
Tề Duyệt lắc đầu.
Lập tức Thẩm Mục Thâm nhắc nhở nhân viên bảo vệ: “Nếu hắn chờ Tề Duyệt đi rồi mới ra khỏi căn phòng.
Tề Duyệt cũng không nhìn thấy có người khả nghi nào đi ra, khả năng lớn nhất là hắn vẫn còn có mặt trong tòa chung cư này.”
Mười phút sau cảnh sát tới, cũng đơn giản hỏi Tề Duyệt mấy câu về nghi phạm, sau đó lên tầng kiểm tra.
Sau đó phân chia mỗi người một tầng đi điều tra, đồng thời cũng lập tức lập hồ sơ theo dõi nghi phạm.
Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt nhìn theo.
Theo lời khai của Tề Duyệt, sáu giờ cô ra khỏi nhà, lúc đi qua hành lang có một kẻ đội mũ lưỡi trai đen, đeo khẩu trang đi thoáng qua Tề Duyệt.
Khi Tề Duyệt đi được vài phút, tên đội mũ lưỡi trai đen nhìn nhìn xung quanh, phát hiện không có ai, sau đó đi tới trước căn phòng của Tề Duyệt.
Tề Duyệt chắc chắn rằng bản thân cô đã khóa trái cửa.
Cô vừa rồi không nghĩ ra hắn làm thế nào để mở cửa, nhưng sau khi nghĩ lại phát hiện ra có chỗ không đúng.
Chỉ thấy trong camera theo dõi, gã đàn ông lôi ra chìa khóa, vặn chốt trực tiếp đi vào.
“Hắn làm sao có thể có chìa khóa được.”
Viên cảnh sát dừng lại đoạn video nói: “Có lẽ do phòng cho thuê, cho nên nơi này không đổi khóa thường xuyên.
Kẻ khả nghi nhất chính lã kẻ đã thuê căn phòng trước đây.”
[Đọc truyện ở trang chính chủ chính là tôn trọng công sức của dịch giả]
Đoạn video tua nhanh, qua hai giờ kẻ trộm kia đã rời đi một lần.
Nhưng sau đó lại trở lại, giống như hắn đã quên cầm đồ gì đó.
Mà kẻ trộm quay lại không lâu, cũng là lúc Tề Duyệt về đến nhà.
Tề Duyệt nghĩ lại mà thấy sợ, vạn nhất đầu óc lúc đó lên cơn lại đi vào, hậu quả thế nào cô không dám nghĩ đến.
Màn hình theo dõi lại hiện lên trong ống kính, Tề Duyệt chạy đi không lâu, người kia cũng đi ra.
Nguyên bản hắn đã đi tới cửa, không biết vì sao lại đột nhiên quay đầu, chạy mất.
Tề Duyệt đoán, có lẽ hắn nghe được tiếng nhạc, chột dạ không dám đuổi theo cô.
Cả chung cư đã bị phong tỏa, nhưng tên trộm cũng chưa bắt được.
Thẩm Mục Thâm nhìn thời gian, cũng đã gần mười một giờ, bèn nói với viên cảnh sát: “Vợ tôi hiện tại đang mang thai, cảm xúc cũng không ổn định.
Tôi đưa cô ấy về nhà trước, ngày mai dẫn cô ấy đến cục cảnh sát lấy lời khai.”
Viên cảnh sát gật đầu: “Anh cũng động viên vợ mình đừng có lo lắng quá, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng bắt được tên trộm.”
Thẩm Mục Thâm gật đầu, mang theo Tề Duyệt đi ra ngoài.
Sau khi Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt rời đi, viên cảnh sát lộ ra biểu cảm nghi hoặc, thì thào tự hỏi: “Chẳng lẽ đây không phải nhà của hai người họ sao? Đều đã mang thai, còn gọi vợ chồng, nhưng lại ở riêng?”
Ra khỏi tòa nhà chính, lên xe, lần này Tề Duyệt không còn ngồi ghế đằng sau nữa, mà là ngồi xuống chỗ phó lái.
Thẩm Mục Thâm cố ý nhìn cô, nhưng cũng không nói gì cả, có lẽ hắn biết hiện tại Tề Duyệt cần nhất chính là cảm giác an toàn.
Tề Duyệt còn chưa kịp nói gì, Thẩm Mục Thâm đã khởi động xe.
Sau đó Tề Duyệt hỏi: “Giờ chúng ta đi đâu?”
Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Lần này tôi đặc biệt đưa người vô gia cư như cô đi ‘viện phúc lợi’.”
Tề Duyệt: “…….”
Một lúc sau Tề Duyệt mới phản ứng lại được ‘viện phúc lợi’ mà Thẩm Mục Thâm nói –đó chính là nhà của hắn!!!
…
Packha: Đoạn sau tác giả có viết một đoạn ngắn nhỏ về hai nhân vật Hải Lan và Lăng Việt.
Nếu các bạn muốn coi hãy để lại bình luận cho mình biết với nha
Truyện khác cùng thể loại
47 chương
73 chương
62 chương
12 chương