Sau khi ly hôn cùng giản tổng
Chương 47 : nghe mà nực cười làm sao
Chiếc xe lao vùn vụt trên đường, Giản Diệc Thận ngồi ở băng ghế sau, mắt chăm chú nhìn vào một điểm không xác định ngoài cửa sổ.
Cảnh đêm dường như là một bộ phim sắp kết thúc, từng khung hình lóe lên trước mắt anh, nhưng không thể lọt vào mắt anh.
Lời Đàm Phi nói thỉnh thoảng lại vang lên ở bên tai, giúp anh khôi phục hết cảnh này đến cảnh khác.
“Đúng vậy, ngày đó tôi thấy Tô tiểu thư vô cùng thương tâm.”
“Lúc ấy... cô ấy khóc rất nhiều, tôi chưa bao giờ thấy Tô tiểu thư như vậy.”
“Sợi dây chuyền? Hình như có một chiếc rơi ra khỏi túi xách của Tô tiểu thư, Tô tiểu thư tặng nó cho một nhân viên phục vụ.”
“Xin lỗi Giản tổng, tôi lúc ấy cũng không muốn nhiều lời, tôi cảm thấy ngài đã không thích Tô tiểu thư như thế, vẫn để Tô tiểu thư triệt để thanh tỉnh cùng ngài tách ra, đối với Tô tiểu thư là chuyện tốt.”
...
Nghe mà nực cười làm sao.
Đến cả thuộc hạ anh tín nhiệm nhất, cũng cảm thấy Tô Tân và anh ở chung một chỗ quá khổ, vẫn nên rời khỏi anh mới tốt.
Không biết mất bao lâu, đến Lâm Giang Các, lúc xuống xe, Giản Diệc Thận một hồi mới đứng vững.
Nhà hàng này được xây dựng ven sông với phong cảnh đẹp, là một trong những nhà hàng cao cấp hàng đầu ở thành phố An Châu, trước kia có rất nhiều lần anh bàn công việc ở đây, nửa năm qua, Giản Diệc Thận đã loại bỏ hoàn toàn khách sạn này khỏi hoạt động chiêu đãi đối tác.
Anh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ trở lại nơi này, đến nơi anh lại nghĩ đến việc mình vì tham gia buổi hòa nhạc của Bạch Thiến Ngữ làm Tô Tân tổn thương.
Trong lòng của anh biết rõ, Tô Tân sẽ ly hôn với anh vì sự hờ hững, coi nhẹ cô suốt ba năm qua, nhưng chính đêm đó lại đè sập cọng rơm cuối cùng của cô, khiến cô hoàn toàn hết hi vọng, bỏ đi không hề quay đầu lại.
Nhà hàng đã đóng cửa, chỉ có mấy người phục vụ đang thu xếp bàn ghế, anh ngồi xuống rồi hỏi han vài câu.
“Tháng sáu có một số chuyện xảy ra, có ai còn nhớ không?”
“Ngại quá, chúng ta phục vụ ở khu sân thượng này đều không phải cố định, thật không biết ngày đó là ai.”
...
Nhân viên phục vụ không biết anh là ai, trả lời lấy lệ, cuối cùng vẫn là Giản Diệc Thận yêu cầu Đàm Phi gọi chủ nhà hàng, sau đó người quản lý lên lịch làm việc của năm ngoái và tìm thấy một người phục vụ tên là Tiểu Triệu.
“Tôi thật sự không nhớ, chuyện qua cũng quá lâu rồi.” Tiểu Triệu đứng trên sân thượng, ánh mắt có chút né tránh.
Giản Diệc Thận nhìn chằm chằm cậu, một lúc sau mới nói: “Cậu không cần hoảng sợ, chủ nhân sợi dây chuyền kia sẽ không tới tìm cậu đòi lại, cậu nói chuyện này với tôi, tôi sẽ cho cậu thù lao.”
Tiểu Triệu nửa tin nửa ngờ: “Thật hay giả?”
Giản Diệc Thận lấy trong ví ra một xấp tiền, đặt lên bàn ăn.
Tiểu Triệu lúc này mới yên lòng, bắt đầu lảm nhảm: “Sợi dây chuyền đó do vị khách nữ đưa cho tôi, rất đẹp, từ một nhãn hiệu rất đắt tiền, phía trên có kim cương trên sừng trâu, tôi đã tìm người giám định, là thật.”
“Cậu mang nó đi bán rồi sao?” Giản Diệc Thận nín hơi hỏi.
“Lúc đầu bán không được, sợi dây chuyền bên trong khắc chữ J, có người đến hỏi vẫn luôn nghi là hàng giả, sau này trước Tết cuối cùng có người tới mua.”
“Để tôi xem qua thông tin giao dịch đi.”
Tiểu Triệu nhìn tiền trên bàn, không nói hai lời mở điện thoại ra, điều ra tài khoản giao dịch.
Nhấp vào hình đại diện đã mua, là người mới, giao diện không có bất kỳ thông tin hợp lệ nào ngoại trừ hệ thống tự động tạo.
Giản Diệc Thận tâm lạnh đi, một hồi lâu nói không ra lời.
“Sao lâu như vậy anh mới tới hỏi? Người phụ nữ đó là ai?” Tiểu Triệu tò mò nhìn anh “Thật ra, cô gái thật khổ sở, đợi rất lâu cũng không có người tới. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra. Tay cô ấy lên, gần như ngã sấp xuống đất, khi đưa sợi dây chuyền cho tôi, tôi cảm thấy một giây sau cô ấy sẽ ngất đi, nói tôi đem nó ném vào thùng rác, hay làm gì cũng được. Tôi cảm thấy cô ấy nhất định gặp phải một tên đàn ông cặn bã, một người xinh đẹp như vậy, ai, quá đáng thương...”
Cuối cùng cậu chỉ chỉ vị trí ở giữa trong sân thượng “Hôm đó, cô ấy ngồi ở chỗ này, ngồi hơn một giờ đồng hồ.”
Giản Diệc Thận ra hiệu cậu có thể đi.
Trên sân thượng trống trải, gió lạnh thổi qua, con đường ở hai bên bờ sông đèn đã tắt hơn phân nửa, bóng tối giống như dã thú khổng lồ, dần dần nuốt chửng con người.
Anh đứng ngây người ở đó một lúc, bước mấy đến chỗ ngồi kia.
Tô Tân như đang ngồi đó mỉm cười với anh, lúm đồng tiền trên má như ẩn như hiện, mềm mại ngọt ngào như mây giữa trời hè.
“Giản Diệc Thận, em rất thích anh, anh đồng ý làm bạn trai em không?” Cô hất tay áo anh, ánh mắt trìu mến.
“Được...” Giản Diệc Thận đáp lại trong vô thức, cố gắng vuốt mái tóc mềm mại của cô.
Sau đó gương mặt tươi cười của Tô Tân biến mất, sự dịu dàng trong mắt anh dần trở nên lạnh lùng và chuyển thành thù hận.
“Giản Diệc Thận, tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi không nên tới trêu chọc anh, không nên kết hôn với anh, không nên mơ tưởng về anh, tôi hối hận rồi, anh buông tha cho tôi được không?”
...
Ngón tay lạnh buốt để trên ghế dựa, những cái gai nhọn đâm vào lòng bàn tay anh.
Nếu như nhiều năm trước thời điểm Tô Tân tỏ tình với anh, anh có thể gạt bỏ định kiến cố hữu và nghiêm túc nhìn thấy vẻ đẹp của cô gái này, liệu hai người có kết cục khác nhau?
Trong khách sạn Hương Duyệt, mỗi năm một lần đều tổ chức một buổi lễ tình nhân và mọi chuyện kết thúc rất mỹ mãn.
Dù là ăn uống hay vui chơi, khách sạn Hương Duyệt đều sắp xếp vô cùng hoàn mỹ, Điền Chỉ Lam cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức xin nghỉ phép một năm với ông chủ, sẵn sàng nghỉ ngơi.
Hoắc Chí Từ vui vẻ chấp thuận, còn nhiệt tình đề xuất muốn đưa hai người đẹp về nhà.
Nhà Điền Chỉ Lam tương đối gần, trước khi xuống xe, Hoắc Chí Từ còn cố ý lộ ra cửa xe căn dặn: “Quản lý Điền, đừng truy tinh nữa, tiểu thịt tươi mặc dù tốt, nhưng nên chú ý làm việc và nghỉ ngơi.”
Điền Chỉ Lam tức giận đến xanh mét, đáp lại bằng một từ “Lăn”, khí thế hung hăng bỏ đi.
Mặc dù đối thoại giữa hai người nghe ăn miếng trả miếng, nhưng luôn có cảm giác vui sướng khó hiểu, Tô Tân không nhịn được bật cười: “Hoắc Chí Từ, anh kiềm chế một chút, nếu Chỉ Lam từ chức, anh không thể tìm được người làm tốt như vậy đâu.”
Hoắc Chí Từ cười tự tin: “Tô Tân, không phải anh khoe khoang. Đãi ngộ ở khách sạn anh đối đãi với nhân viên tốt nhất trong ngành. Nếu cô ấy từ chức, có lẽ sẽ không bao giờ tìm được công việc tốt như vậy.”
Tô Tân im lặng, nửa ngày sau mới nói: “Được rồi anh cao vui vẻ là được.”
Xe rất nhanh liền đến chung cư Kim Thành, Tô Tân cảm ơn, mở cửa xuống xe.
Hoắc Chí Từ không hề rời đi, ngược lại cũng đi theo: “Tô Tân, anh có vài lời muốn nói chuyện với em.”
Tô Tân sửng sốt: “Hai chúng ta có thể nói chuyện gì?”
Hoắc Chí Từ trong lòng cân nhắc một chút từ ngữ, tự nhận không có gì không to tát, lúc này mới trịnh trọng nói: “Là như vậy, em và Diệc Thận đã ly hôn hơn nửa năm, Diệc Thận trước kia đối với em có chút quá đáng, bất quá bây giờ cậu ấy có lòng muốn vãn hồi, em cho cậu ấy chút giáo huấn, chỉ cần hòa giải, mọi người đều nhìn thấy cậu ấy rất chân thành, nếu hòa hảo thì mọi người đều sẽ rất vui vẻ, điều này không phải rất tốt sao?”
Tô Tân trầm mặc một lát, nhẹ giọng nói: “Em hiểu rồi, anh đang muốn thuyết phục người làm hòa.”
“Đúng đúng ” Hoắc Chí Từ vắt óc tìm mưu kế nghĩ đến các câu tục nữa mà các vị trưởng bối nói với mình trước kia “Vợ chồng sao có thể có mối thù qua một đêm? Đó là duyên phận năm trăm năm hai người mới có thể kết hôn. Em thích cậu ấy như vậy, hiện tại Diệc Thận cũng thích em, nếu chẳng phải những nỗ lực trước đây đều không uổng phí sao?”
Tô Tân nhẹ gật đầu: “Em biết, các anh đều thầm chờ đợi xem emcó thể vượt qua được bao lâu, đều cảm thấy em ly hôn chẳng qua là làm bộ làm tịch, chỉ cần Giản Diệc Thận mở miệng, em lập tức sẽ ngoan ngoãn theo anh ấy trở về, đúng không?”
“Cái này cũng không thể nói như vậy ” Hoắc Chí Từ xấu hổ cười “Thích cậu ấy cũng không phải chuyện mất mặt gì, ai bảo tiểu tử này ưu tú chứ?”
Tô Tân yên lặng nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên một cái.
Không hiểu sao, Hoắc Chí Từ bị cô làm cho sợ hãi trong lòng, cười ngượng ngùng hai tiếng: “Anh nói sai chỗ nào sao?”
“Đương nhiên ” Tô Tân lạnh lùng nói “Mỗi một chữ đều sai, Hoắc Chí Từ em và Diệc Thận ly hôn, không có ý định phục hôn, cả hai không có khả năng lại cùng ở một chỗ. Bỏ bộ mặt muốn xem náo nhiệt của các anh đi, đừng tưởng rằng các anh ở sau lưng thầm cười em, em không hay biết, trước kia chỉ nhớ các anh là bạn bè của Giản Diệc Thận, không muốn cùng vạch mặt, hiện tại em cũng không phải chịu đựng nữa!”
Nhìn bóng lưng Tô Tân nghênh ngang rời đi, Hoắc Chí Từ sửng sốt một hồi lâu mới tỉnh táo lại, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.
Tô Tân nói đúng, kỳ thật hắn cùng đám bạn phía sau không ít lần cười nhạo Tô Tân, cũng nhiều lần đánh cược, xem lần này Tô Tân ly hôn bao lâu, khi nào thì chủ động đi cầu Giản Diệc Thận phục hôn.
Hôm nay hắn mới hiểu ra, Tô Tân đã không còn là Tô Tân trước kia, người phụ nữ lúc nào cũng lấy Giản Diệc Thận làm trung tâm, đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một người phụ nữ ngôn từ sắc bén, khí thế ép người, trong mắt cô đã không còn ái mộ nhìn Giản Diệc Thận và không muốn xa rời.
Chẳng trách hai người đã ly hôn lâu như vậy, Giản Diệc Thận vẫn không có biện pháp làm Tô Tân hồi tâm chuyển ý, chỉ sợ không phải Giản Diệc Thận không có đi nói tốt, mà là những điều tốt đẹp cũng vô ích.
Hắn hôm nay làm chuyện này, có phải xử lý sai chuyện hay không?
—
Khác biệt với tâm trạng thấp thỏm của Hoắc Chí Từ, Tô Tântrở về nhà với tâm trạng thoải mái.
Cô nhẫn nhịn những người bạn này của Giản Diệc Thận rất lâu, hôm nay cuối cùng cũng trút được nỗi đau khổ. Cũng chính Hoắc Chí Từ ép cô vào họng súng, êm đẹp đến thay Giản Diệc Thận làm chủ, còn xem chuyện hai người phục hôn là điều hiển nhiên.
Sau một đêm ngon giấc, Tô Tân trở về núi Thượng An, cùng người nhà trải qua hai ngày nghỉ.
Tô Hà ở trong phòng cho cô xem những tấm hình chụp được, Tô Tân xem vài lần, trong đó có một ảnh cực quang chụp đặc biệt đẹp. Trên những ngọn núi phủ tuyết trắng rộng lớn, một ánh sáng màu xanh lục chia cắt màn đêm từ đường chân trời, khiến bầu trời đầy sao và ánh trăng trông thật thấp kém.
“Anh, kỹ thuật của anh coi như không tệ ” Tô Tân hơi kinh ngạc “Bố cục và màu sắc rất tốt, em không hiểu kỹ thuật, nhưng mà cảnh đêm chụp rất đẹp, rất chuyên nghiệp a?”
“Học được nhiều năm rồi” Tô Hà sững sờ nhìn bức ảnh “Trước đây anh đã hứa với một người, sẽ chụp cảnh cực quang cho cô ấy xem.”
“Bạn gái?” Tô Tân ngập ngừng hỏi.
Tô Hà lắc đầu: “Không phải, qua mấy ngày chân anh tốt một chút, dẫn em đi gặp cô ấy.”
Tô Tân có chút khó hiểu, cô chỉ biết Tô Hà có một cái mối tình đầu, chia tay xong liền không quen ai nữa, những năm qua bởi vì Tinh Hà làm mệt mỏi, thời gian yêu đương đều không có.
Ai có thể khiến anh đồng ý chụp ảnh cực quang, đã vậy còn muốn mang Tô Tân đi gặp mặt?
Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt ngày nghỉ Tết đã hết. Ngày mồng 9 Tết, giải trí Tinh Hà chính thức khởi công, nghênh đón một năm mới đến.
« Vô Địch Thiên Hạ » đã được phát sóng trong phần lớn thời lượng và mức độ phổ biến vẫn không hề giảm sút mà còn đạt được thành tích tốt trong kỳ nghỉ Tết, Ngoài rating vẫn ở mức 1,6, số lượng webcast đã tăng mạnh, đạt gần 3 tỷ, dự kiến sẽ phá vỡ mốc 5 tỷ vào cuối.
Hai bộ phim truyền hình khác đã sắp xếp ngăn kỳ, một bộ Thích Xem Video truyền bá, một bộ thì ở truyền hình Bắc Châu chiếu trên truyền hình vệ tinh, mà công ty mới ký hợp đồng với một số người mới cũng đem tham gia các tiết mục tuyển tú, tất cả các bộ phận đều nhanh chóng vào trạng thái làm việc.
« Ác Mộng » một nhóm chuẩn bị được thành lập, nhà sản xuất do Trần Khuông Minh chịu trách nhiệm điều phối mọi mặt công việc.
Ban đầu chọn ra được hai người đạo diễn, Trần Khuông Minh đã đến liên hệ một chút, hắn đối với Trịnh Bách Vinh tương đối nhiệt tình, tự mình đến văn phòng Tô Tân, cùng nhau hàn huyên một chút về cảnh phim tâm đắc, còn cùng Trần Khuông Minh xem một số mẫu sơ bộ về diễn viên; mà người Tô Tân để ý là Tần Văn Uyên thì lãnh đạm nhiều, sau khi đọc kịch bản, anh ta đưa ra một rổ ý kiến và nói “Cô không có kinh nghiệm làm loại phim giả tưởng thương mại này, vì vậy nên dừng nó càng sớm càng tốt, không cẩn thận nó có thể trực tiếp để khiến công ty phá sản.”
Trần Khuông Minh và Tô Tân vẫn còn khó chịu khi nói về điều này: “Tô tổng, cô xem người này xúi quẩy không chứ? Thảo nào ở nhà không có phim quay, cái miệng này ai chịu nổi?”
Hai người đang nói chuyện, chị Diêu gõ cửa: “Tô tổng, Phi Nam tìm cô.”
Tô Tân nhìn Cố Phi Nam mặc một chiếc áo len sweater giản dị, soái như bước ra từ trong tranh, đang mỉm cười với cô.
Cố Phi Nam hiện đang rất nổi tiếng, được rất nhiều thương hiệu chào đón, năm tới sẽ quay hai quảng cáo và một chương trình tạp kỹ, sau đó là một bộ phim thần tượng diễn nhân vật nam chính, thù lao tương đương khả quan, lập tức liền ký hợp đồng, tháng ba khởi quay, có thể nói sự nghiệp một mảnh tốt đẹp, cũng không biết thế nào, Cố Phi Nam hôm nay hứng thú không quá cao, khi nói và trả lời dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
“Có chuyện gì vậy?” Tô Tân bối rối hỏi “Có phải hôm nay có chuyện gì muốn nói với chị không?”
Cố Phi Nam giống như hạ quyết tâm, nhìn thẳng vào mắt Tô Tân: ” Chị Tân, chị Trịnh Vân đưa em đi thử vai trong « Ác Mộng », sơ tuyển không được tuyển chọn, bởi vì hình tượng của em không phù hợp diễn sao?”
*Giản tổng: Bị đồng đội heo đâm một dao Giản tổng quá phiền lòng.
Truyện khác cùng thể loại
147 chương
80 chương
22 chương
1078 chương
9 chương
60 chương