Sau khi làm vô thường bán thời gian thì tui “hot”
Chương 64 : nhưng chẳng ở đâu có chuyện minh hôn trùng cả!
Tống Phù Đàn đứng phắt dậy, mặt đanh lại, bọn Ứng Thiều đồng loạt nhìn về phía hắn.
Hắn thốt bằng giọng nghiêm túc: "Cụ thể là ở nghĩa trang nào? Hành vi này liên quan đến xâm phạm quyền chân dung và quyền danh dự của người khác. Người chế tác, người bán và người mua đều phải chịu trách nhiệm pháp luật."
Trần Tinh Dương: "Cơ, cơ mà... Thầy Huyền Quang phân biệt đối xử nhé, ban nãy tôi kể tôi kết hôn nhiều lần mà có thấy anh phản ứng gì đâu."
Giờ tự dưng bàn đến pháp luật, có biết là anh phân liệt lắm không anh giai?
Tống Phù Đàn: "Ừ."
Trần Tinh Dương: Ừ nghĩa là sao???
"Ha ha, đúng là phải tố cáo kẻ bán giấy hôn thú, như vậy là không tôn trọng người khác." Lan Hà nói, "Nhưng em không mơ thấy giấc mơ đó, hay là do anh độc thân quá lâu?"
Anh vừa bịa chuyện vừa đưa mắt nhìn Hồ Bảy Chín, đừng bảo là có ra tay với anh nhưng bị cô nàng xử lý nhé.
Song, Hồ Bảy Chín đang ngủ say sưa trong lầu thần tài, Bạch Ngũ thì khỏi bàn, làm gì có chuyện ló đầu ra.
Trần Tinh Dương hết biết nói gì: "Anh độc thân lâu nhưng có cặn bã đâu, lần nào mơ cũng khác nhau. Thôi, cậu đừng nói nữa, cậu xê ra coi. Cậu không hiểu đâu, để anh trao đổi với Ứng tiên sinh."
"Vâng vâng." Lan Hà đi hai bước thật.
Ứng Thiều muốn nói lại thôi: "..."
"Thú thực là lúc đó tôi có liên hệ với người đại diện, sau đó mới biết được. Thật ra không chỉ mỗi nghĩa trang và tay buôn kia bán giấy hôn thú âm phủ này, mà chúng còn xuất hiện ở rất nhiều nơi, trên giấy đóng dấu cơ quan đăng ký, ngày tháng năm, năm mươi tệ một tấm, người nổi tiếng trên mạng, ngôi sao trong và ngoài nước đều có tất, người ta bán cái này để kiếm chác như bán sách lậu và poster lậu vậy. Việc này xuất hiện được một thời gian ngắn rồi... Chỉ là lúc tôi nằm mơ đều mơ thấy cùng một nghĩa trang."
Trần Tinh Dương giải thích, "Thế nhưng Lan Hà đứng đầu bảng mà lại không mơ thấy, hay là mình tôi bị nhằm vào? Có người muốn ép tôi... đáp thi cốt?"
Nghi thức minh hôn ở Bắc Kinh được gọi là đáp thi cốt, hai nhà thông gia là thi cốt thân.
Đến nay minh hôn vẫn còn tồn tại, chia thành nhiều tình huống. Có đôi khi còn sống có hôn ước, có đôi sau khi chết gia đình mới cho đính hôn, có đôi là chết cả rồi, cũng có đôi là chỉ nhà trai chết, hoặc chỉ nhà gái chết. "Nữ ôm bài vị thành thân, nam cưới quỷ quy táng". Bởi vậy mà sinh ra nghề bà mối ma.
Nhưng chẳng ở đâu có chuyện minh hôn trùng cả!
"Tôi thấy hơi lạ. Anh chỉ mơ được một nửa, anh toàn mơ làm lễ chứ không động phòng, lại còn là thành thân lặp đi lặp lại. Dưới âm phủ không cho trùng hôn, cho dù ở thời cổ đại cũng chỉ một chồng một vợ nhiều thiếp." Ứng Thiều ra chiều băn khoăn, "Vả lại, âm hôn cũng là một kiểu kết hôn nghiêm túc, bao gồm quá trình trao lễ vật đính hôn các thứ, chưa kể còn phải đối chiếu ngày sinh tháng đẻ của đôi bên nữa. Kiểu của anh làm tôi có cảm giác... anh trở thành sen, dạng như người ta đi thuê đạo cụ ấy..." Như vậy không cần đến ngày sinh tháng đẻ, chỉ cần tìm được Trần Tinh Dương là xong.
Trần Tinh Dương: "..."
Trần Tinh Dương: "... Chỉ năm mươi tệ một lần!"
Vãi, giống sen thật!
Lần nào anh ta cũng mệt rã rời, nhưng đó còn chả được tính là thành thân thật mà chỉ làm sen chụp ảnh cưới với người ta, không có tiền lên sàn, năm mươi tệ mua giấy hôn thú còn chả về tay.
Anh ta la lên: "Giờ tôi nên làm gì hả ngài, tôi không biết rốt cuộc ngọn nguồn là gì, có liên quan đến kẻ bán giấy hôn thú không? Tôi sẽ đi tố cáo ngay."
"Anh đừng vội, chắc chắn sẽ tố. Nếu anh chỉ mơ thấy mỗi một nghĩa trang và họ đi bán sỉ giấy hôn thú thì khó mà nói rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu. Tạm thời đừng rút dây động rừng, để mai tôi xử cho." Dù việc anh ta nằm mơ không dính dáng đến giấy hôn thú, nhưng đây là hành vi vũ nhục người khác và trái pháp luật.
Ứng Thiều lén liếc sang Lan Hà đang vờ im lặng, "Tôi cần suy nghĩ thêm, chiều nay anh qua nhà tôi đi."
"Vâng vâng, cảm ơn Ứng tiên sinh." Trần Tinh Dương chợt nhớ tới cái gì, "Làm phiền ngài xuống dưới kia báo cảnh sát, tôi nghe nói ngài quen âm sai."
Ứng Thiều: "Ừ ừ..."
Trần Tinh Dương cúp máy.
Gã quay phắt đầu sang: "Chào ngài, tôi muốn báo cảnh sát."
Lan Hà mở laptop, nom cũng ra dáng lắm: "Tôi sẽ phái Tiểu Tống – viên cảnh sát hỗ trợ đi bắt. Anh ấy đang nóng lòng bảo vệ chính nghĩa lắm rồi."
Tống Phù Đàn: "..."
Hắn sờ thanh kiếm, đúng là không kiềm lòng nổi: "Em không gặp giấc mơ đó thật chứ?"
"Không mà." Lan Hà đánh thức Hồ Bảy Chín dậy, hỏi cô ta và Bạch Ngũ có nhận ra dấu vết thực hiện thuật pháp nào không.
Hồ Bảy Chín lơ mơ lắc đầu.
Tống Phù Đàn nói: "Vậy hiện nay chúng ta không biết kẻ gây án là ai, có bao nhiêu người bị hại hay chỉ nhằm vào mình Trần Tinh Dương. Có lẽ chúng ta cần phải thận trọng, đợi bao giờ đối phương lại đi tìm Trần Tinh Dương thì bắt gọn."
Ứng Thiều: Đây mà là thận trọng á? Là gấp rút chấp pháp bằng vũ lực thì có.
"Thế này đi. Em làm người giấy thay thế Trần Tinh Dương xem có chuyện gì." Lan Hà đưa ý kiến. Lại đến giờ thể hiện kĩ năng truyền thống rồi, lấy danh nghĩa Ứng Thiều xin tóc và ngày sinh tháng đẻ của Trần Tinh Dương đi lừa quỷ nữa là được.
...
Trần Thiên Tế mở tiệm cơm, dưới gối chỉ có mỗi một đứa con gái vừa tốt nghiệp đại học thì qua đời ngoài ý muốn vì tai nạn xe cộ. Chú ta và vợ đau buồn khôn cùng, lúc đi thăm con nhân dịp sinh nhật nó thì thấy mấy người bán giấy hôn thú âm phủ tại nghĩa trang hạ táng.
Lúc ấy, vợ chú ta lấy làm lạ, người ta còn đi bán mấy thứ này à, hay là mình cũng mua một tấm đi ông. Hồi con còn sống thích xem bộ phim tên "Truy đuổi" lắm, hình như ở đây có bán mấy ngôi sao đấy.
Trần Thiên Tế thấy nực cười khôn kể, nói ngay trước mặt mấy người bán hàng rong này: "Đốt cái thứ này có ích gì, đáp thi cốt còn hơn. Mà tính con gái bà chả ưa đi xem mặt, có khi đáp thi cốt cũng không muốn."
Mặc dù chú ta mở tiệm cơm nhưng ngày trước ông nội là người ăn cơm âm phủ rất nổi tại Bắc Kinh, chuyên môn rải tiền giấy. Thời ấy khi đưa tang sẽ có người rải tiền giấy phía trước, yêu cầu phải ném thật cao, rải thật xa. Ông nội được xem như tấm gương trong nghề, còn nhận cả đồ đệ, đến nay gia đình vẫn qua lại với một số người ăn cơm âm phủ.
Trong số tay bán này có người nhận ra Trần Thiên Tế, "Anh Trần à, anh đừng nói vậy, anh lại nhìn giấy hôn thú nhà em đây này."
Trần Thiên Tế nhìn sang. Tay buôn này tên là Đan Lương, chú ta biết bố Đan Lương là một tiên sinh xuất mã, sau này qua vai cho anh trai gã. Qua vai đồng nghĩa với sang tên, tức là chuyển duyên xuất mã tiên của bản thân sang một người thuộc gia tộc, bình thường là những ai lớn tuổi về hưu mới qua vai cho con cháu, cũng có qua vai giữa vợ chồng với nhau.
Nói theo một cách khác, Đan Lương là kẻ bại trận trong cuộc cạnh tranh, không được bậc cha chú và tiên gia coi trọng.
Kể ra cũng tiếc, tuy anh trai Đan Lương sở hữu tà cốt – nghĩa là có đặc thù dễ chiêu âm, nhưng bản thân anh ta không thích cái nghề này, chả khác nào không trâu bắt chó đi cày. Đan Lương rất thích mà chẳng được làm tiên sinh, sau khi trở mặt với anh mình xong thì bán mấy thứ ở nghĩa trang, cũng coi như ăn cơm của người chết.
Bởi vậy Đan Lương khác hẳn các tay buôn khác, dù gã không được truyền thụ thì gia đình gã vẫn là người trong nghề, cho nên Trần Thiên Tế vẫn sẵn lòng xem thử, "Sao, đồ nhà chú có gì đặc biệt?"
Chú ta ngắm nghía, chả khác gì mấy người khác mà.
Đan Lương: "À, đồ nhà em bán một tấm ba nghìn tám cơ, nhưng khác hẳn người khác nhé. Anh mua, em đảm bảo con gái anh có thể kết hôn với ngôi sao kia."
Trần Thiên Tế nhìn gã như nhìn một tên ngu.
Gã cười khà: "Em biết anh không tin mà, anh cứ hỏi Đại Lưu làm tà mộc hành ấy."
Tà mộc hành nghĩa là bán quan tài, Trần Thiên Tế cũng quen biết Đại Lưu mà gã nhắc tới. Đó là đồ tôn của ông nội chú ta, sau này chuyển nghề đi bán quan tài. Chú ta thấy Đan Lương nói chắc như đinh đóng cột bèn gọi cho Đại Lưu.
Đại Lưu vừa nghe hỏi là đáp ngay: "Đúng đó anh, em mua một tấm kết hôn với sao nữ cho ông cậu nhà em. Sau đó em với vài người họ hàng bên em đều mơ thấy ông ấy kết hôn với sao nữ, ông ấy còn báo mộng cảm ơn em vì làm ông nở mày nở mặt dưới ấy."
Trần Thiên Tế: "..."
Đan Lương hỏi: "Sao nào? Em bảo anh rồi, ba nghìn tám không chỉ để mua mỗi tờ giấy mà còn gồm cả phí tổ chức lễ kết hôn nữa. Mai sau anh có việc gì cứ tìm đến em."
Trần Thiên Tế nhìn gã với ánh mắt lạ: "Chú biết xem bói?"
"Sao không." Gã dửng dưng đáp, "Em cũng có cơ duyên của bản thân mà."
"Khoan đã, chị thấy không đúng lắm." Vợ Trần Thiên Tế thắc mắc, "Vậy thành ra chả phải chú bán một tấm nhiều lần hay sao?"
Trần Thiên Tế lắc đầu, tuy chú ta không biết làm sao gã làm được nhưng vẫn hiểu logic.
Quả nhiên gã giãy nảy liền: "Chị dâu à, ba nghìn tám mà chị muốn kết hôn với ngôi sao thật á? Đương nhiên chỉ là một lễ giải mộng thôi! Em nhận ba nghìn tám mà dám nói giúp bọn chị đáp thi cốt thì chả khác nào em bịp bợm cả!"
Vợ Trần Thiên Tế: "..."
Chị ta hết biết đáp lại.
Trần Thiên Tế tò mò lắm. Chú ta chắc chắn Đại Lưu không lừa mình, cũng không phải kết hôn thật, vậy con gái có nhận được không? Ba nghìn tám chỉ là một món tiền nhỏ đối với họ, còn chả đắt bằng vé vào cửa concert con gái mua. Trần Thiên Tế nói: "Vậy cho anh tấm của Lan Hà đi."
"Lan Hà thì không được." Gã chối ngay.
"Sao không, chả phải cậu ta bán chạy lắm à. Người ta bán được, tại sao chú không bán được?" Vợ Trần Thiên Tế nói: "Con gái chị thích bộ Truy đuổi cậu ta đóng."
"Thích Truy đuổi thì chị mua Trần Tinh Dương ấy, dạo này cũng bán chạy phết, chưa kể Trần Tinh Dương mới là diễn viên chính, em chả thu thêm một cắc nào từ chị đâu." Gã nói. Nếu người đầu bảng là Lan Hà thì Trần Tinh Dương cũng thuộc top 2 top 3.
Đối với vợ chồng Trần Thiên Tế, ai cũng là sao nam, chả khác gì nhau, thôi cứ mua đi. Thế nên họ mua một tờ giấy hôn thú, hóa vàng như lời Đan Lương dặn, đưa ngày sinh tháng đẻ của con gái cho gã.
"Đúng rồi, tại sao không được mua cậu Lan Hà này?" Trần Thiên Tế hỏi.
"Vẫn chưa móc nối dịch vụ được, hiện tại chưa thể, chắc sau này sẽ có thể." Đan Lương cười. Chậc, đùa nhau à, Lan Hà sống cạnh Ứng Thiều, còn là đại sứ quảng bá du lịch của núi Diệu Cảm, chẳng tiện xuống tay. Gã muốn làm lắm chứ, nhưng vẫn phải chờ lúc Ứng Thiều không ở nhà cơ.
Có một số ngôi sao tự bản thân họ hết lòng tin tiên phật, thờ tượng thần trong nhà hoặc dương khí mạnh, thí dụ như các ngôi sao võ thuật... thì không thể chấm mút được gì.
.
Trần Tinh Dương đến nhà Ứng Thiều như đã hẹn, đưa cho gã sợi tóc và ngày sinh tháng đẻ của mình, gã cũng lấy một người giấy nhỏ và một cái mũ cho anh ta, "Tối đi ngủ đừng ngủ ở phòng chính, đặt người giấy lên giường còn mình sang phòng khác ngủ. Khi ngủ đội mũ, dù có nghe bất cứ âm thanh nào cũng đừng để ý."
Mũ này chính là mũ quan của Lan Hà, sau khi đội, Trần Tinh Dương sẽ gần như tàng hình.
Do làm trong thời gian ngắn nên người giấy không thể bằng được loại Đậu Xuân Đình dùng lần trước. Nó thô ráp hơn, chỉ dán cho xong nhưng để dùng cũng đủ.
Sau khi về, Trần Tinh Dương làm theo lời Ứng Thiều: Đặt người giấy lên chỗ ngủ, sau đó đi sang phòng khách ngủ.
Mấy ngày trước toàn nằm mơ. Anh ta thấy rợn gáy nhất là khi phát hiện sự thật giống y đúc giấc mơ, tuy nhiên vẫn chưa trông thấy quỷ lúc tỉnh táo. Hiện giờ anh ta vừa hồi hộp vừa phấn chấn, nằm trằn trọc, đêm nay có xảy ra chuyện gì không?
Anh ta nằm im trên giường đến tận khuya, đương lúc mệt rũ rượi thì nghe một tiếng bịch truyền tới từ ngoài cửa sổ, nghe như thứ gì đụng phải kính, thế nhưng nhà anh ta ở tầng sáu.
Đến rồi, đến thật rồi!!
Có quỷ thật rồi.
Trần Tinh Dương nhớ lời Ứng Thiều dặn, song vẫn lé mắt nhìn thấy gặp một cái bóng chập chờn giữa kẽ rèm.
Nhoáng cái, cả người anh ta như rơi xuống hầm băng, mồ hôi lạnh túa ra.
Chân anh ta nhũn như chi chi, người cứng còng, mắt nhắm nghiền. Chúng không thấy mình, không thấy mình, không thấy mình... Ứng tiên sinh nói rồi, dù có nghe bất cứ tiếng động nào cũng đừng để ý tới, mình sẽ không mở mắt nữa!
Rõ ràng cửa sổ cách âm sẽ chẳng nghe được tiếng bên ngoài, ấy vậy mà anh ta vẫn loáng thoáng nghe được tiếng thì thầm quỷ dị.
Ở ngoài cửa sổ.
Lan Hà: "Hồ Tập Nhân, cô cẩn thận cái."
Chưa gì đã tông kính tới bến thế?
Hồ Bảy Chín, "Đừng để ý đến tiểu tiết. Trần Tinh Dương ngủ say rồi, chúng ta vào thôi."
Ứng Thiều đứng dưới nhà trông coi, họ thì đi vào, trốn dưới gầm giường và tủ quần áo.
Thật ra không phải ngày nào anh ta cũng bị kéo đi kết hôn, chưa chắc hôm nay đã chờ được. Dù sao Lan Hà cũng chui xuống gầm giường rồi, anh dặn Hồ Bảy Chín và Bạch Ngũ: "Hai đứa vào tủ quần áo đi, lát nữa nhìn mặt ta mà làm việc."
Hồ Bảy Chín: "Nhìn kiểu gì?"
Lan Hà: "..."
Quên mất đang đeo khẩu trang, anh tỉnh bơ sửa miệng: "Nhìn mắt ta mà làm việc!"
Đợi một tiếng sau mà vẫn chưa thấy động tĩnh gì, anh đang nghĩ hay đêm nay đi một chuyến uổng công chăng, vừa quay đầu sang, nhìn lướt qua người Tống Phù Đàn thì thấy một đoạn chân ngoài giường, mặc quần lụa đỏ. Anh ngoái đầu, bên còn lại cũng có một làn váy xanh biếc, gót chân hơi xa mặt đất, nhìn là biết không phải người.
"Hỡi tân lang, đi thôi, lại đi kết hôn nữa nào." Một giọng nói mơ hồ cất lên.
Nhìn từ góc của hai con quỷ, người nằm trên giường là Trần Tinh Dương, trông hơi cứng ngắc, nhưng có một số người hồn rời khỏi xác sẽ dại ra, tiện cho họ thành thân.
Hai quỷ một trái một phải dìu "Trần Tinh Dương" dậy, Hồ Bảy Chín hồ hởi muốn ra tay, mở cửa tủ ra một tí, Lan Hà cũng chuẩn bị quẳng xích lên chân chúng thì nghe hai con quỷ này cà khịa ông chủ tưng bừng y hệt những con sen xã hội:
"Mệt vãi, chúng ta còn phải làm bao lâu nữa đây. Sống làm lễ cưới hỏi, chết rồi vẫn phải làm, làm xong chỉ được chia tí tiền ít ỏi."
"Chịu thôi, anh đại bảo phóng dây câu dài, bắt con cá lớn, cứ kiếm tiền kết hôn cái đã, sau mở rộng thị trường sẽ khá khẩm hơn. Có khi mai sau còn kiếm chác được từ mấy ngôi sao này nữa là. Đợi sau sống khá giả lên rồi, chúng mình sẽ đi ăn thịt. Cơ mà tao thấy lão như đang lừa mình..."
"Ờ đấy, dòm lão keo kiệt lắm, nghe bảo quan tài của tao làm từ gỗ sam mà cứ tị nạnh với tao hoài."
Lan Hà hạ tay xuống, ý bảo mọi người đừng nhúc nhích. Mấy ngôi sao kia? Nghe như là một nhóm người, công ty tổ chức lễ âm hôn sao? Lại còn không chỉ mỗi Trần Tinh Dương.
Anh vốn muốn bắt tại trận, giờ ngẫm lại đó chỉ là người giấy, chi bằng bám theo xem thử, có khi bắt gọn một mẻ luôn.
Hai con quỷ kia nâng người giấy đi ra ngoài, bọn Lan Hà đợi một lúc rồi mới ra. Cả bọn bám theo từ đằng xa thì thấy chúng ăn bận cực kì chỉn chu, nâng người giấy bước lên một cái xe ngựa giấy. Chúng ngồi đằng trước đánh xe, người giấy ngồi phía sau.
Nom chúng yên tâm lắm, đi không quay đầu lại.
Cả đám bám gót từ xa tít, "Đi theo như vậy cũng mệt, hay là mình đánh chúng, bắt chúng khai và dẫn bọn mình đi luôn?"
Hồ Bảy Chín: "Chưa chắc diễn xuất của chúng đã qua vòng gửi xe, đến lúc đó chả biết sẽ như nào, lỡ có cá lọt lưới thì nguy."
Lan Hà: "..."
Anh có cảm giác mình bị khịa ngầm, thế nhưng lời cô ta cũng nhắc nhở anh, nếu là một nhóm thì phải bắt hết.
Lan Hà: "Giờ ta đốt thư gửi lão Bạch ngay, bảo y bao vây bất cứ lúc nào."
Văn hóa công ty âm ty là, dù bạn có mạnh đến cỡ nào cũng chẳng thích đánh một mình, kết nhóm chán lắm, đánh hội đồng mới vui.
Hồ Bảy Chín cười khanh khách: "Người gan dạ chết vì no, kẻ nhát gan chết vì đói, bọn quỷ kia làm chuyện này tại Bắc Kinh cũng phải có phó bản đấy."
Cô ta vừa thốt xong thì thấy xe hai con quỷ kia ngồi chợt hóa thành một cỗ quan tài. Cô nàng sửng sốt, "Quả nhiên có bản lĩnh, biết ảo thuật."
Cụm "phó bản" cô ta vừa nhắc đến có từ "bản" ý chỉ nắp quan tài, tức là quyết tâm muốn chết cho bằng được, dĩ nhiên không hợp dùng cho quỷ. Có điều sau khi bị Hồ Bảy Chín vô tình nói toạc ra, công lực chúng cũng chả tới đâu nên hiện hình liền.
Giờ nhìn lại, ấy là đám người giấy sặc sỡ ngồi trên quan tài, trông cực kì quái dị trong bóng tối. Minh hôn kết hợp tục cưới hỏi và tục ma chay, người đón dâu mặc đồ đỏ lẫn xanh, trông hồ hởi nhưng nhuốm đầy hơi thở âm u.
"Chúng ta nội ứng ngoại hợp. Bạch Ngũ, cậu thừa cơ nấp vào quan tài đi." Lan Hà phân việc. Nhím náu mình trong thời gian dài, có sở trường ở lĩnh vực ẩn nấp này hơn.
Hồ Bảy Chín: "Ta đi!"
Lan Hà nhớ đến chuyện cô ta đâm sầm vào kính: "Không được, cô hấp ta hấp tấp lắm."
Hồ Bảy Chín ấm ức nhìn tay mình: "Mọc lông thì có gì sai?"
(*Cụm hấp tấp gốc là 毛手毛脚, kiểu tay chân đều có lông á.)
Lan Hà: "..."
Bạch Ngũ còn chen lên tàu điện ngầm được thì quan tài có là gì.
Cậu ta hóa thành nguyên hình, chạy về phía trước với sự nhanh nhẹn khác hẳn nhím thường. Đến được đuôi xe lại thấy khó, cậu ta bám hai chi trước lên bề mặt, hai chân sau nhảy lên. Thân hình tròn vo đung đưa như quả lắc, nom rất cố gắng.
Lan Hà, Tống Phù Đàn: "......"
Lan Hà: "Liệu mình có đang làm khó cậu ấy không anh..."
Đang nói dở thì Bạch Ngũ đạp bàn chân nhỏ xíu mình lên, xoay người vào quan tài, mặc dù chả phải đi mua quýt nhưng nom bóng lưng khổ cực lắm*.
(*Lấy từ truyện "Bóng lưng" của tác giả Chu Tự Thanh, viết vào năm 1925 dưới dạng hồi ký. Nội dung truyện là khi tác giả rời khỏi Nam Kinh đi học đại học tại Bắc Kinh, bố ông tiễn đến ga tàu, săn sóc ông, đi mua quýt cho ông. Hình ảnh làm ông nhớ như in là bóng lưng của bố khi trèo tường đi mua quýt.)
Hồ Bảy Chín thốt: "Trông chúng ngu ngu, hẳn phải kéo tôn gia đi chứ, sao chỉ tìm mỗi Trần Tinh Dương nhỉ."
Cô ta không hay chuyện, anh đáp qua loa: "Đúng đó, chả hiểu sao giấy hôn thú âm phủ của ta được bán nhiều nhất nhưng đến nay vẫn chưa mơ thấy."
Dù vậy, anh và Tống Phù Đàn vẫn phiền lòng lắm.
Hồ Bảy Chín mắt sáng quắc: "Thật hả? Yeahhhh!!!"
Tống Phù Đàn: "..."
Lan Hà: "..."
... Con hồ ly này mắc ung thư đua top thời kì cuối rồi.
Truyện khác cùng thể loại
54 chương
39 chương
12 chương
33 chương