Sau khi làm vô thường bán thời gian thì tui “hot”

Chương 33 : Đâm, đâm chết các ngươi.

Qua Nhị chân nhân và Y Bình đều trợn mắt nhìn Lan Hà: "???" Cái gai này chẳng đâm vào người mình nên không thấy đau, thậm chí còn thấy hài hước. Lan Hà cười sằng sặc xong cũng phản ứng nhanh, che nửa mặt, nói với những người sống cũng đang chẳng hiểu mô tê gì: "Xin lỗi." Mặt phục vụ hơi đỏ, "Ừm... Thưa anh, tôi nghĩ cái này thuộc về cách nhìn của cá nhân, có lẽ có người cho rằng vẻ đẹp tự nhiên mới có giá trị nhất, đúng là có một số đồ chạm khắc gỗ chưa được trau chuốt cho lắm. Thế nhưng chẳng phải điêu khắc thượng thừa chính là đỉnh núi của sự sáng tạo nghệ thuật hay sao?" Cô đinh ninh Lan Hà cũng hiểu về chạm khắc gỗ, tràng cười ban nãy là thể hiện sự phản đối của anh. Ban nãy cô đang say sưa kể bậc thầy điêu khắc này giỏi giang cỡ nào. Lan Hà gật đầu nhẹ: "Cô nói đúng, tôi thất lễ rồi." Qua Nhị chân nhân gãi đầu ra chiều nghi ngờ. Gã và Y Bình đều không phát hiện sơ hở. Biểu cảm hoảng loạn của Bạch Ngũ dần dần, dần dần biến mất... Chắc là trùng hợp thôi. Nhưng chẳng mấy chốc, biểu cảm Bạch Ngũ lại toát lên vẻ sợ hãi, bởi vì Qua Nhị chân nhân bị con nhím này chọc điên lên, tiếp tục nổi quạu quát: "Ngươi dám mỉa ta! Hôm nay ta sẽ cho ngươi nhìn rõ sự tâm huyết của Hoàng Môn ta!" Bạch Ngũ: "Sao cơ, tiền bối là Hoàng Môn? Nhưng tại sao ngươi lại có tên là Qua Nhị cơ chứ?" Cậu ta càng cù lần, Qua Nhị chân nhân càng cảm thấy mình đang bị mỉa, giận ngút trời: "Đồ đáng ghét, ta đánh chết ngươi!" Bạch Ngũ ấm ức: "Tiền bối ơi, ta vô ý thật mà!" Qua Nhị chân nhân sẵng giọng: "Còn dám nói nữa. Ngươi đợi đó cho ta, sẽ có lúc ta trả thù!" Tinh Sương cũng bày bố cục phong thủy, gã bước vào là không làm gì được, muốn ra tay cũng phiền phức. Bị chồn dán mắt vào cũng thảm. Bạch Ngũ mặt cắt không còn giọt máu, thở dài thườn thượt, lẩm bà lẩm bẩm: "Sống chết có số..." Lan Hà: "..." Thực sự là... chả có ý chí chiến đấu tí nào! Đúng lúc này, Dư Hàng Gia và phu nhân Dư xuất hiện. Nom Dư Hàng Gia hồn nhiên không biết hôm nay Qua Nhị chân nhân bám theo mình ra ngoài, "Sao mọi người vẫn chưa vào?" "Đang nghe cô gái xinh đẹp này giảng giải tác phẩm chạm khắc gỗ ấy mà." Liễu Thuần Dương đáp, "Anh đến là tốt, cho anh một cơ hội gọi món đấy." Dư Hàng Gia bật cười: "Nếu cậu bảo tôi gọi thật thì tôi sẽ gọi mấy món thanh đạm thôi, chiều nay có một buổi tiệc rượu, ngấy chết tôi mất." Hắn ta đón tất cả mọi người vào phòng bao riêng. Đương nhiên ban nãy chỉ là nói đùa thôi, hắn ta hỏi từng người có ăn kiêng món nào không, cầm quyển thực đơn dày cộp lướt. Qua Nhị chân nhân cũng đi vào theo, phủi tay áo nhìn chằm chằm quyển thực đơn mà chảy nước miếng. Qua Nhị chân nhân ở trong, Bạch Ngũ nào dám tiến vào, ngồi xổm đầy cô đơn trên thềm đá bên ngoài. Lan Hà cũng cầm thực đơn nhìn đại, nhìn thấy món ngó sen rán bèn bất giác nhớ tới Tống Phù Đàn, anh ấy đã từng chuẩn bị món ngó sen rán ở chùa Giác Tuệ... Đúng rồi, anh ấy còn quen Dư Hàng Gia nữa. Tuy biết là không thể, nhưng Lan Hà bắt đầu tưởng tượng cảnh anh bắt chuyện với Tống Phù Đàn ngoài đời thực thì sẽ như thế nào. Hoặc có thể nói rằng, nếu họ gặp nhau ở dương gian thì sẽ ra sao. "Này này, sao vẫn còn ngẩn ra thế kia?" Trần Tinh Dương ngồi cạnh Lan Hà, "Cậu làm gì đấy?" Lan Hà thất thần, cười tủm tỉm: "Không có gì, tại bạn em cũng từng mời em thử món này rồi." Ngó sen rán mà cũng nhớ đến bạn được à, trừ phi có ý nghĩa đặc biệt nào đó, chứ mà nghĩ như vậy... thì hơn nửa là chưa được ăn cùng rồi. Trần Tinh Dương ngầm hiểu, đoạn hỏi: "Bạn gì, sao không hẹn đi ăn với nhau?" Lan Hà: "Ha ha". Anh do dự một lát, "Là bạn tren mạng." Trần Tinh Dương: "... Không ngờ cậu trông thanh niên nghiêm túc thế kia mà còn chơi ứng dụng kết bạn." Lan Hà: "Chỉ là một người bạn nói chuyện khá nhiều thôi, chưa gặp nhau bao giờ. Anh nghĩ đi đâu thế." Trần Tinh Dương: "Cậu mới nghĩ gì ý, nói chuyện nhiều mà còn chưa gặp mặt." Lan Hà: "..." Trần Tinh Dương thấy Lan Hà dở khóc dở cười, lại nói: "Thôi, anh nói nhảm đó. Thật ra không gặp mặt cũng hay. Cậu xem, bây giờ cậu là một blogger nuôi dạy trẻ nức tiếng, qua internet ai biết người ta có nhân phẩm ra sao. Lỡ gặp rồi đăng ảnh lên mạng, bán thông tin riêng tư của cậu thì sao?" Lan Hà nói ngay: "Không thể có chuyện đó đâu, con người anh ấy tốt lắm." Trần Tinh Dương ngạc nhiên, hiếm lắm mới thấy Lan Hà nói đỡ cho người khác bằng cái giọng chắc như đinh đóng cột thế kia, "Vậy chắc hai đứa nói chuyện với nhau khá lâu rồi nhỉ, muốn gặp mặt cũng được, ai mà chẳng có tí quá khứ đen tối cơ chứ. Cái video xấu hổ ngu si hồi cấp ba anh đàn ghi-ta hát lạc tông tặng bạn gái dưới tòa nhà dạy học vẫn bị fans cười suốt kia kìa." Lan Hà: "... Em nghĩ là sẽ ổn thôi." Trần Tinh Dương: "Ha ha ha ha, anh ủng hộ cậu thật lòng. Anh thấy cậu muốn gặp lắm rồi, chẳng phải sợ bóng sợ gió đâu, cùng lắm thì lần đầu tiên đeo khẩu trang mà gặp." Lan Hà: "..." ... Em đeo suốt. Song, anh phản bác lời của Trần Tinh Dương theo phản xạ là do mấy ngày nay, suy nghĩ anh đã lệch đi. Thực chất lúc Tiểu Tống bảo anh đợi đến bao giờ anh không còn cố kị nữa, thì anh bèn cảm thấy rằng đã đến lúc nói cho Tiểu Tống rồi. Có lẽ lần sau gặp nhau là có thể bộc bạch với Tiểu Tống luôn... Nhưng ngẫm lại, khi gặp lại, chắc chắn Tiểu Tống lại xuất hồn, anh không biết có nên mong đợi hay không nữa. Ừm, vẫn nên thuận theo tự nhiên thôi. Lúc này, Dư Hàng Gia cũng xem hết món, bảo họ đừng buôn chuyện nữa mà hãy ăn bánh trái vừa đưa lên. Bánh trái được làm đa dạng, ở đây có bánh gà, bánh xốp cuốn, bánh táo, bánh sachima, v.v... Món ăn được đưa lên rất nhanh, chẳng mấy chốc, bào ngư tươi hấp nồi, vây cá gạch cua, cá quế bí truyền,... được bưng lên hết. Dư Hàng Gia mạnh vì gạo bạo vì tiền, món nào cũng gọi, giới thiệu xuất xứ món ăn nơi đây. Dư Hàng Gia kể: "... Thật ra những món ăn này ban đầu xuất xứ từ phủ quận vương bên cạnh, đâm ra khi khai trương cũng chọn khai trương ở đây." Bắc Kinh có mấy chục tòa vương phủ, còn có đủ loại phủ trạch cao sang, sau này đều bị sửa sang lại để sử dụng: Nơi làm việc cho chính phủ, trường học, điểm du lịch. Việc này chẳng mấy ngạc nhiên. Nhưng Dư Hàng Gia lại kể tiếp: "Bắc Kinh xưa có bốn khu nhà ma lớn, mọi người biết không?" Nhà Dư Hàng Gia từ thời ông cố đã bám rễ ở Bắc Kinh, hồi ức của ông cố hắn mà ghi chép lại còn có thể xem là tài liệu lịch sử, mấy truyền thuyết dân gian hạ bút là tuôn ra như suối, hắn ta thích lấy ra để khuấy động bầu không khí ở các buổi tiệc nhất. Trần Tinh Dương hỏi: "Ý chú là phiên bản nào?" Từ khi thời đại thay đổi, nhà ma cũng thay đổi theo. Bốn nhà ma ở Bắc Kinh có tận mấy phiên bản đồn đãi, trong đó nơi nổi tiếng nhất còn bị quay lại thành một câu chuyện hẳn hoi. Hơn nữa, nếu hỏi căn nhà ma nào lớn nhất thì đó là Tử Kim Thành, bị đồn có chuyện ma quái suốt. "Ý tôi là cái thời khi cụ cố nhà tôi vẫn còn hát hí, có phiên bản được công nhận nhiều hơn ở Bắc Kinh. Một cái là phủ quận vương nằm sát vách, viện kiểm sát, tổng cục thanh tra cảnh sát, và viện huấn luyện cảnh sát thủ đô. Thật ra, bốn nơi này vốn là nơi công thần quyền quý ở, nhưng rất nhiều người không được chết tử tế nên ma quỷ mới lộng hành." "Lộng hành đến nỗi những quan to vào sống sau đó cũng hoảng loạn, không dám ở những tòa nhà ấy nữa. Cuối cùng, người ta đành phải để cảnh sát nhân dân vào ở, hi vọng họ có thể trấn áp được. Song, chỉ duy phủ quận vương này là đến cả cảnh sát cũng không vào ở nổi. Không một ai, quá hung tà!" Có lẽ đây không phải lần đầu Dư Hàng Gia kể chuyện này, cực kì sành sỏi, "Cụ cố tôi kể, cũng từng có quan to vào ở, nhưng được một thời gian ngắn thì tóc thê thiếp rụng lần lượt, sắp rụng hết sạch. Đầu ông ta trọc lóc, tuy không rụng tóc, nhưng hay gặp ác mộng, ra lệnh tìm một ông thầy đến xem, ông thầy đó còn bảo năng lực mình không đủ, tự chào lui trước, cũng đề nghị chuyển nhà sớm. Ông quan ấy suy nghĩ, vẫn tiếc tòa nhà lớn này bèn đào cái giếng nước lên thì phát hiện trong cái giếng họ vẫn luôn lấy nước uống có hơn mười bộ xương. Một bà vợ bé trong số đó bị dọa phát điên, cả gia đình vội vã chuyển đi." Trần Tinh Ngữ nghe mà run bắn, nhất là khi nghe hắn ta kể đến bộ xương người. Trần Tinh Dương sờ cằm: "Đã tìm ra xương người, lẽ nào họ không cúng bái, hóa giải oán khí, hoặc dứt khoát trấn áp luôn ư?" Dư Hàng Gia như chực chờ anh ta hỏi vậy, bật cười: "Cậu tưởng ông ta không nghĩ tới à? Khi ấy cũng có người đề nghị ném hai quả lựu đạn xuống, có phải quỷ oán hay không, cho nổ cái là xong. Hoặc làm như mấy căn nhà ma khác, tìm cảnh sát vào ở một thời gian, không tin không trấn được. Cơ mà, chỉ có mỗi xương người thôi à? Cả tòa nhà không chỉ có mỗi nơi đó tà tính, họ tìm ông thầy xem sự đó, vừa nói ý tưởng ra thì ông kia bảo, chẳng lẽ ông không phát hiện ra trong phòng vợ cả ông có một đôi giày thêu cũ à?" Trần Tinh Dương: "... Mịa." Anh ta cũng hơi sợ, cầm lòng không đậu túm tay áo Lan Hà. Dư Hàng Gia kể từ từ: "Ông thầy kia sớm đã phát hiện, do tòa nhà bị bỏ hoang suốt một thời gian dài nên có Tứ Đại Môn vào ở, ấy thế mà lúc họ vào ở, số tiên gia sống trong đó chẳng còn nhiều nữa. Đạo hạnh thâm sâu, ông thầy nọ cũng chẳng dám ho he gì. Lúc này, ông quan kia mới hoàn hồn. Đúng là mấy ngày nay tính tình vợ cả của ông ta rất kì quặc, song ông ta suốt ngày ở chỗ vợ bé nên không để ý lắm, vậy là chuyển nhà. Từ đó về sau, cũng có hai ba người không tin tà vào sống, kết cục thê thảm, cho nên vẫn để nguyên xi, mãi đến khi..." Trần Tinh Dương tập trung lắng nghe, mãi đến đi cái gì? Dư Hàng Gia: "Cho mãi đến sau này, nó trở thành điểm du lịch mở bán vé." Trần Tinh Dương: "..." Dư Hàng Gia: "Nhóm khách đầu tiên là học sinh tiểu học, càng khỏi phải nhắc đến một bộ phận sau này đến tu sửa làm trường học nữa. Biết đồng tử kiếp không? Vài đứa trẻ vẫn chưa hiểu sự đời, thích nghịch thú nhỏ, Tứ Đại Môn muốn độ kiếp, thi thoảng sẽ đụng độ đám trẻ này. Chẳng biết có phải tại lí do ấy không mà bẵng đi một thời gian, Tứ Đại Môn cũng bực đến nỗi phải chuyển đi." Hắn ta kể xong, nhấp một hớp trà, Trần Tinh Dương cũng thả lỏng người. Đúng lúc này, phu nhân Dư bổ sung một câu bâng quơ: "Nhưng chỉ là động vật chuyển đi thôi, nơi đây tối đến không cho mở cửa bán vé, thi thoảng có vài đoàn phim đi vào quay phim, nghe nói từng gặp một nha hoàn không có mặt mặc đồ cổ trang đang khóc thút thít." Mém tí là Trần Tinh Dương chẳng ngồi thẳng nổi, "Sếp Dư, sếp Lưu à, hai người cố ý thông đồng với nhau từ trước phải không?" Anh ta vừa thở phào thì câu tiếp theo đã toát mồ hôi hột. Mọi người cười phá lên, Liễu Thuần Dương nói: "Cháu nhát quá đó, nhìn Lan Hà mà xem, mặt có xi nhê gì đâu?" Lại chả, Lan Hà bị anh ta túm tay áo suốt cả buổi vẫn chẳng biến sắc, thậm chí còn đang ăn ngon lành. Thấy mọi người nhìn mình bèn cười ngượng: "Tôi..." "Cậu không tin mấy chuyện này mà!" Ai nấy thi nhau mở lời. Đúng là tâm chí kiên định, chuyện ma không dọa được anh, có lẽ tự mình trải nghiệm cũng sẽ đứng yên tại chỗ. "Ha ha, tôi thấy cái tính này của Tiểu Lan tốt đấy chứ." Phu nhân Dư nói, "Đợi bao giờ phim của Thuần Dương chiếu, chắc chắn mời đóng sẽ nhiều lên. Hàng Gia à, gần đây chúng mình cũng có vài bộ phim nhỉ, anh coi có hợp với Tiểu Lan không?" Trước đó Lan Hà từng được Liễu Thuần Dương giới thiệu đi giúp họ một lần, một ngày đã xong việc, nhưng hiệu quả vẫn hiện hữu. Liễu Thuần Dương đã chứng thực diễn xuất chẳng tồi, việc trả ơn bằng vai nam hai, nam ba, đối với họ chỉ là một câu nói mà thôi. Song, với tính cách của Dư Hàng Gia, bộ phim nào cực kì quan trọng hoặc vai nam chính thì không thể cho đi tùy tiện. Hắn ta quay phim là để kiếm tiền, độ nổi của Lan Hà vẫn chưa đủ, đằng nào cũng phải xét độ nổi lên hàng đầu. Dư Hàng Gia nhìn điện thoại: "Hầy, anh đã đánh tiếng rồi, có phim nào hợp sẽ liên hệ với Tiểu Lan đi thử vai liền. Mọi người không phải lần đầu hợp tác với nhau, hai ngày trước tôi còn xem một đoạn phim Truy đuổi, biểu hiện khá ổn thỏa." Lan Hà vội cảm ơn ông tổng đã cho cơ hội, đương nhiên còn nhờ cả sự giới thiệu của Liễu Thuần Dương nữa, rõ là nể mặt ông. Dư Hàng Gia vẫn nhìn chằm chằm điện thoại, bỗng đứng dậy nói: "Ơ, khéo ghê khéo ghê. Tống Khởi Vân và con trai anh ấy đang ăn ở đây, tôi sang chào anh ấy một tiếng. Mọi người cứ ăn thong thả nhé, cần gì cứ nói với A Tĩnh." Hắn ta dặn một tiếng rồi lật đật ra cửa. Đợi hắn ta đi rồi, phu nhân Dư mới từ tốn nói: "Chậc, chắc kèo là lại muốn tìm Tống Khởi Vân nói chuyện hợp tác rồi. Chỗ Tống Khởi Vân đang có một kịch bản mới cóng, nhưng chẳng biết tại sao mà lần này cứ rề rà chưa gọi đầu tư, thế là anh ấy nổi lòng muốn." Lan Hà chẳng biết tí gì về vụ này, chỉ nghe nói con trai Tống Khởi Vân là biên kịch Huyền Quang, "Là thầy Huyền Quang ấy ạ? Anh ấy kín tiếng lắm, chưa bao giờ lộ mặt." Phu nhân Dư bảo: "Phải, nghe nói sức khỏe cũng không tốt lắm? Chị mới gặp từ xa đúng một lần, trông khỏe mạnh lắm mà nhỉ, cũng chả biết là thật hay giả nữa. Cực kì kín tiếng, không xuất hiện tại các buổi tiệc hay sự kiện. Chị nghĩ cậu ta rất ít khi lên mạng nữa là. Chị nghe người ta kể trước đây có nhà đầu tư muốn đề cử một ngôi sao đang hot rần rần lúc bấy giờ cho họ, Huyền Quang đáp, không quen, diễn quá tệ, không muốn." "Người ta có cái quyền của người ta, em còn bị ruồng rẫy đây này." Trần Tinh Dương cũng buôn dưa cùng. Anh ta từng đóng phim của Tống Khởi Vân, cũng biết mấy chuyện này, "Rất nhiều bộ phim điện ảnh của đạo diễn Tống được đầu tư bởi nhà mẹ đẻ của vợ ông ấy, kịch bản con trai viết, cả một sản nghiệp riêng chất lượng cao luôn đó. Suy ra lần này là vì lí do gì nhỉ, hay là cãi nhau với vợ, bình thường tình cảm của họ tốt lắm mà?" Phu nhân Dư cũng chẳng biết nguyên nhân, cả nhà Tống Khởi Vân rất kín tiếng, lắc đầu đáp: "Đằng nào lão Dư vẫn tí tởn muốn thử coi có chấm mút được tí gì không mà." Liễu Thuần Dương lập tức ôm ngực: "Lẽ nào anh ấy có em rồi mà vẫn chưa đủ?" Phu nhân Dư: "Khả năng kiếm tiền của chú chả bằng khi xưa nữa rồi." Liễu Thuần Dương: "... Bậy nào, số vé bán ra của em vẫn nhiều lắm nhé!" Phu nhân Dư tỏ vẻ vô tội: "Ý chị muốn nói với cậu ban đầu là tư sắc cơ, nhưng ngẫm lại thôi bỏ." "... Hừ, không nói nữa, tí ăn xong em cũng phải đi kính rượu." Liễu Thuần Dương vuốt cằm, "Lần trước đã nhờ Tống Khởi Vân giúp đỡ, muốn tìm dịp cảm ơn mà ông ấy cứ chối em mãi." Về phần tại sao không đi cùng Dư Hàng Gia, người ngồi đây biết tỏng. Mỹ thực ngay trước mặt, làm sao Liễu Thuần Dương dời bước được! ... Chẳng bao lâu sau, Dư Hàng Gia quay lại, nhưng nét mặt có hơi là lạ. "Sao vậy anh?" Phu nhân Dư nhìn là biết không đúng, Dư Hàng Gia về nhanh hơn chị tưởng, cảm giác như mới chớp mắt thôi. Liễu Thuần Dương cũng hỏi: "Hay là đi mất rồi, em còn muốn sang tìm Tống Khởi Vân uống một chén mà." Dư Hàng Gia lắc đầu, "Hầy, không biết nữa, cả nhà Tống Khởi Vân và cậu em vợ của anh ấy đều ở bên đó." Ồ, chuyện này chẳng lạ gì. Phu nhân Dư vừa kể rất nhiều bộ phim điện ảnh của Tống Khởi Vân được bên nhà mẹ đẻ của vợ đầu tư là chủ yếu hoặc tham gia đầu tư. Người ta ở đó thì sao Dư Hàng Gia mặt dày đi đào góc tường được. Mọi người chỉ tưởng hắn ta gặp cản trở, song hắn lại sờ trán, thầm nhủ trong lòng, sao cứ cảm thấy sau khi ra khỏi phòng bao, Tống Khởi Vân gọi tên con trai anh ta nghe rất gấp gáp, nhưng khi mình hỏi thì lại bảo là không sao nhỉ. Dư Hàng Gia chỉ nghĩ chứ không bận tâm. Có lẽ là cãi nhau, không muốn nói. Liễu Thuần Dương nói: "Lát nữa em cũng đi tìm họ, Tinh Dương cũng phải đi. Lan Hà muốn đi không?" Trần Tinh Dương: "Vâng, đi với nhau đi ạ. Hồi trước chị cháu cũng đề cử Lan Hà với đạo diễn Tống, nhưng có thể đến chào lần nữa. Trước lạ sau quen, không chừng lần sau đạo diễn Tống có vai nào hợp sẽ nghĩ đến cậu đó?" Anh ta nghĩ diễn xuất Lan Hà cũng rất tốt, kiểu gì chả giành được vai phụ. Trần Tinh Ngữ cũng mở lời, đại ý là bảo Lan Hà mặt dày mày dạn hơn. Ai cũng nghĩ chị lạnh lùng, hồi đầu lúc muốn giành vai, chị cũng phải tự tiến cử cho Liễu Thuần Dương hết lần này đến lần khác. Lan Hà bật cười: "Được được, nếu thành công, tôi mời mọi người ăn một bữa." Nhưng lỡ uống nhiều quá nên anh hơi buồn đi vệ sinh, bèn nói câu xin lỗi rồi đi ra ngoài. Bạch Ngũ nghĩ là Lan Hà muốn đi nên cũng bám theo. Lan Hà đi về phía nhà vệ sinh thật, nhưng khi anh đi qua một căn phòng, do toàn là nhà cũ nên cách âm không tốt, chưa kể tai anh thính, nghe được âm thanh loáng thoáng từ bên trong: "Du hồn rong chơi, đang ở nơi đâu, có tướng dẫn đường, giúp giữ tỉnh táo, gọi người hồi hồn..." Đây là chú ngữ chiêu hồn mà? Tại sao có người vừa ăn vừa thu hồn nhỉ? Nói theo cách khác, tại sao có người đang ăn thì mất hồn? Phục vụ có giới thiệu cho bọn anh nghe tòa nhà này phong thủy tốt, đặt rất nhiều đồ trấn sát mà? Lan Hà thấy kì, nhưng vẫn không dừng bước, tiếp tục đi về phía trước thì lại nghe giọng nói kia thoắt ẩn thoắt hiện: "Tống Phù Đàn, Tống Phù Đàn, quay lại đi! Sao con vẫn chưa quay lại?" Lan Hà: "......" Suýt nữa là anh thất thố trước mặt Y Bình, Tống Phù Đàn?! Hay là cùng tên? Tim Lan Hà đập thình thịch. Bắc Kinh rộng thế kia, chả có nhẽ hôm nay anh và Tiểu Tống cùng ăn ở Tinh Sương? Cơ mà chắc không nhiều người đang ăn thì xuất hồn đâu nhỉ? Nếu là Tiểu Tống thật thì đây có phải ám chỉ rằng hôm nay là một ngày tiết lộ tuyệt vời? Lan Hà nghĩ ngợi, ngấm ngầm ôm tâm trạng khá là kích động đi vào buồng vệ sinh, Bạch Ngũ tiếp tục ngồi xổm bên ngoài. Lan Hà đứng trong buồng một lát, ló đầu thấy Y Bình không chú ý bèn rón ra rón rén nhanh chân chạy đi. Anh không thể mang theo cả Y Bình được, tiện tay lấy khẩu trang khỏi túi ra che mặt. Không biết người xuất hồn kia có phải Tiểu Tống không nữa, mà nếu là Tiểu Tống thật, yêu ma bắt anh ấy ra khỏi Tinh Sương bày bố cục phong thủy vẫn còn đó, cũng không thể lộ mặt trước nó được. Nếu không, khỏi cần phải nói nữa. Dọc đường, anh vừa nhìn ngó vừa nghe ngóng. Tinh Sương không có bóng dáng Tống Phù Đàn hay du hồn khác, thế là anh đi một mạch ra ngoài. Con đường ngoài kia vắng tanh vắng ngắt, chẳng mấy ai đi đường, thời tiết hôm nay chả tốt cho lắm, mà màn đêm cũng buông xuống rồi. Phục vụ tưởng anh muốn về bèn hỏi anh có lái xe tới không. "Không sao, tôi đi bộ thôi." Lan Hà nói xong bèn thấy một lão quỷ đeo băng cờ đỏ đứng ở con phố trước mặt hô lên: "Này này, sao các người không mua vé!" Lan Hà nảy một ý, đi thẳng đến, nơi đó đúng là phủ quận vương cách vách đã lấy làm điểm du lịch. Lúc bấy giờ đã không còn cho khách du lịch vào nữa, phòng bảo vệ hãy còn người ở, đang thu dọn đồ đạc. Lan Hà đắn đo, ngồi xuống vọt vào. Lão quỷ vẫn đang gào: "Trốn vé! Lại có kẻ trốn vé!" Tiếc là bảo vệ chẳng chú ý tới làm lão quỷ tức giậm chân, cắn răng đuổi theo. Phủ quận vương rường cột chạm trổ, lắp ngói lưu ly xanh ngát, tường gạch trơn, cột đỏ chót, ở giữa còn có mấy đồ vật hiện đại như thùng rác, xe tham quan,... nhưng đều được trang trí theo phong cách phục cổ, không quá mất cảm giác hài hòa. Ngặt nỗi, nơi đây vào đêm quá im ắng. Lan Hà đi ở giữa, tạm thời vẫn chưa thấy bóng dáng Tống Phù Đàn đã đành, lão quỷ kia còn đuổi theo nữa. Mấy chục năm trước, ông ta là bảo vệ cổng ở đây, ghét bọn trốn vé. Lan Hà định tìm một nơi để xuất hồn, lùng tìm để hành động tiện hơn. Chắc chắn không thể táy máy gì ở Tinh Sương, sợ phục vụ phát hiện, nhưng ở đây vẫn không tiện, lão quỷ cứ bám suốt. Anh đang nghĩ làm sao để cắt đuôi thì lão quỷ này im re, lùi mấy bước quay người đi, miệng còn lầu bầu: "Mày sẽ lãnh hậu quả ngay thôi..." Lan Hà nhíu mày, vừa xoay người lại bèn thấy một đôi giày thêu nằm cách anh chưa tới 10 cm đang rung rung, làn gió nhẹ thổi đến ấn đường anh. "..." Lan Hà bình tĩnh ba giây, giữ vững cho mắt không nhìn ra phía trước, quay người đi về hướng khác. Nhưng, anh đi được vài bước lại cảm thấy áo bị kéo mạnh lại. Anh ngoái đầu nhìn, chẳng biết góc áo đã bị kẹp trong khe cửa đóng chặt tự bao giờ, cứ như bên trong có kẻ đang kéo. Anh thì thầm: "Sao cứ vướng víu thế này..." Sau đó anh lấy sức tránh ra, rút góc áo ra, tiếp tục đi về phía trước. Đằng sau có tiếng kẽo kẹt của cửa gỗ, tiếp đó là tiếng bước chân. Một đôi chân, hai đôi chân, ba đôi chân, số lượng càng lúc càng nhiều... Dư Hàng Gia không dọa người ta, đúng là ở đây nhiều quỷ thật, song không phải quỷ chết dưới giếng mà là chết do treo cổ. Bình thường oán khí của quỷ treo cổ khá nặng. Lan Hà vẫn bình tĩnh, thậm chí còn nghĩ, đằng nào anh cũng đeo khẩu trang rồi, có cần bắt đại một quỷ nữ nào đó rồi gặng hỏi xem có nhìn thấy Tống Phù Đàn không, các ả sẽ chỉ tưởng anh là một kẻ ăn cơm âm phủ thôi. Anh vẫn dạm bước, mấy con quỷ nữ này bèn bay ra trước mặt anh, lấy cái dây treo cổ của mình ra. Nút thắt đã có sẵn, là dây thừng năm xưa các ả treo cổ. Các ả thòng chúng trước mặt tên người sống này, chỉ cần người đó đi tiếp thì đầu sẽ tròng vào. Nhìn người sống ngày càng đến gần, gương mặt các ả toát lên vẻ hưng phấn. Lan Hà nghiêng đầu, chân cũng rẽ chếch đi, né khỏi đám dây thừng sát người. Quỷ nữ: "?" Trùng hợp phỏng? Đám quỷ nữ suy nghĩ, vai sóng vai chặn trước mặt, thả dây treo cổ xuống, một hai phải thắt cổ anh cho bằng được. Lâu lắm rồi không có ai vào đây một mình giữa đêm hôm. Lan Hà nhìn một loạt dây treo cổ trước mặt, dừng bước. Ờm, hình như cái thế trận này hơi nhiều, trừ phi bây giờ cúi người mà đi, hoặc để lộ luôn bộ mặt thật hung dữ của mình luôn... Đúng lúc này, Y Bình ló đầu vào ngó, Lan Hà khựng người. Bạch Ngũ trông thấy Lan Hà, đầu tiên là sướng rơn. Cậu ta nhận ra Lan Hà đã biến mất bèn tìm suốt, may là khi tìm ngoài này thì có một con quỷ nhắc nhở cậu ta. Nhưng chẳng mấy chốc, Bạch Ngũ phát hiện ra bên cạnh Lan Hà còn có hàng tá cô gái mặc đồ cung nữ, tay cầm dây thắt cổ. Trong bóng đêm, khuôn mặt bợt bạt của các ả chảy máu tí tách. Cái chân đi giày thêu thường chân nọ xọ chân kia, như đang không ngừng lặp lại khoảnh khắc trước khi chết. Mặt Bạch Ngũ toát lên vẻ sợ hãi, như bị khó thở mà lùi về sau hai bước: "Các ngươi, nhiều, nhiều quá!" Không phải kinh khủng quá, mà là nhiều quá. Lan Hà: "..." Cái lề gì thốn, sao cậu ta lại đến. Lan Hà thở dài trong lòng. Y Bình đến thì chẳng dễ hành động, anh đành phải vờ như không thấy đi ra ngoài. Bạch Ngũ cảm thấy số lượng quỷ nữ quá nhiều, hễ là quần thể có từ một người trở lên là sẽ gây ra cảm giác khó chịu cho cậu ta rồi. Đương nhiên, bây giờ điều quan trọng hơn cả là đám quỷ nữ này đều đi theo Lan Hà. Bạch Ngũ vẫn giữ khoảng cách mấy mét mà lảm nhảm: "Anh trốn vé làm gì, đến vào ban ngày không được à, đám quỷ nữ này chết lâu lắm rồi, oán khí nặng lắm... Ta không muốn đánh nhau đâu. Ta chết mất ta chết mất ta chết mất." Trông cậu ta sắp khóc đến nơi, cả người toát lên vẻ tiêu cực, nản chí, bạc nhược. Quỷ nữ nhìn Bạch Ngũ lảm nhảm mà cạn lời, nổi cáu như muốn đi về phía cậu ta. "Hức!" Bạch Ngũ thu lại khẩu khí, sợ đến nỗi ôm đầu ngồi xổm xuống. Quỷ nữ bật cười khinh miệt, vươn cái tay rảnh rang, quăng dây thừng quấn Lan Hà, ghé vào tai anh thủ thỉ: "Đừng đi, nhé?" Lan Hà lảo đảo, không hổ là quỷ chết lâu năm, có thể gây ảnh hưởng đến cơ thể người sống với mức độ lớn chừng ấy, lúc này mà giả vờ nữa thì sẽ không hợp hoàn cảnh. Thế là anh quay đầu lại, nhìn gương mặt quỷ nữ gần trong gang tấc, nhìn xung quanh một vòng, "Ai đấy?" Không thấy tiếng đáp, Lan Hà xoay người, cắm đầu cắm cổ bước nhanh hơn. Đúng lúc này, âm phong sau lưng cuồn cuộn nổi lên, hơi thở lạnh lẽo như muốn xâm nhập vào tận xương tủy, oán khí như có thể ngưng tụ thành thực thể. Lan Hà đột ngột xoay người, tay nắm tờ giấy trong túi. Chỉ nghe Y Bình kêu lí nhí vài tiếng, đương nhiên cũng có thể là đang khóc, nhắm mắt xông lên. Anh trông thấy một con nhím cực kì to nhảy tót lên, xông đến đẩy Lan Hà đi, bộ lông nhọn hoắt bỗng dựng lên hết! Số lông chi chít đến hàng chục nghìn nhọn như kim thép, không ai dám xuống tay. Lan Hà còn chưa làm gì thì đã bị Y Bình đẩy ngã xuống. Do quá gần nhau nên anh có thể trông thấy Y Bình nằm sát người anh nhắm chặt đôi mắt nhỏ như hạt đậu, run giọng quát: "Ta còn chưa được sống ở lầu thần tài lớn ở đại viện đâu, các người đừng ép ta..." Đám quỷ nữ cũng bị Y Bình chọc điên lên, "Được thôi, hôm nay treo con nhím này lên mà phơi khô." Mắt Bạch Ngũ chết lặng, nói bằng giọng chẳng có khí thế: "Đâm, đâm chết các ngươi." Sống chết của nó có thể do số, nhưng của ân nhân thì không. Lan Hà: "..." Vào giây phút này, tâm trạng Lan Hà rất đỗi phức tạp, thậm chí còn thấy rung rinh đôi chút, nhìn Bạch Môn với cặp mắt khác xưa. Y Bình không biết anh không cần bảo vệ, và một Y Bình vẫn luôn sống một cuộc sống tiêu cực của Bạch Môn, không hề có ý chí chiến đấu, giờ đây còn có thể cảm giác cậu ta đang run bần bật, nhưng vẫn xông lên, dùng lông nhọn của mình để bảo vệ Lan Hà. Đối với cậu ta, chuyện này cần phải vượt qua nỗi sợ to lớn biết bao nhiêu, thậm chí là vượt qua cả bản tính. Lan Hà hít sâu, "Cậu tránh ra." *Tác giả: Bạn thân của loài người, Y Bình.