Sau khi làm vô thường bán thời gian thì tui “hot”

Chương 10 : Chết hay là như thế nào!

Lan Hà và Tống Phù Đàn đồng hành đi về thành phố, lúc bấy giờ đã sắp bình minh, sao sớm thưa thớt, chân trời hửng nắng, gió lạnh lúc tờ mờ sáng tuy rét nhưng mát. Muôn loài đang đợi chờ ánh ban mai, màu trời đã dần thay đổi đi nhiều, cảnh sắc sống động hơn. Dường như xưa nay chưa bao giờ có cảnh tượng nào khiến lòng người phải rung động đến thế. “Trời sắp sáng rồi.” Tống Phù Đàn nói. Đột nhiên hắn có cảm giác trời cao kia muôn đời vẫn mang hình hài ấy. Thật ra tia nắng mai vẫn luôn đáng yêu, chỉ là hắn không có bụng dạ nào để nhìn ngắm mà thôi. Con lừa què nôn nóng, móng nó bới đất vài bận. “Sốt sắng làm gì, mặt trời xuất hiện thì chúng ta sẽ hóa tan thành bọt biển được ư?” Nhưng sáng nay Lan Hà có việc, bèn nói với Tống Phù Đàn, “Tôi tiễn anh đến đây thôi, anh mau về đi.” “Ừ.” Tống Phù Đàn gật đầu. Dù rằng không đến mức hóa thành bọt biển nhưng hồn sống rời xác quá nhiều ngày sẽ không cứu được nữa, vả lại con lừa què cũng được xem như vật cõi âm, không thích mặt trời, bèn giục giã cắn góc áo hắn mãi. Lan Hà cũng lùi về một phía mấy bước: “Ừm… Gặp lại sau nhé!” Không để lại tên họ, không hỏi bao giờ đến, dù đi đến đâu cũng chỉ mong có duyên gặp lại. Tống Phù Đàn: “… Gặp lại sau.” . Liễu Thuần Dương tìm Lan Hà bảo anh diễn cặp với vai chính nên lần này hẹn cả Trần Tinh Dương đến cùng. Liễu Thuần Dương thích thử vai ở nhà hàng. “Tôm hùm đất ở nhà hàng này rất ngon, thịt cũng rất chắc.” Liễu Thuần Dương mút nước sốt cay cay rồi mới bóc vỏ tôm đỏ rực để lộ thịt tôm đỏ hỏn chắc nịch. Thịt tôm sau khi hầm dậy mùi với các loại gia vị như hành, gừng, ớt. Dù chỉ nhìn Liễu Thuần Dương nhai thôi cũng có thể mường tượng được cảm giác rồn rột khi nhai và mùi thơm nức mũi, “Shhh… Có hơi cay. Chắc là Lan Hà có thể ăn cay tốt hơn cháu đó, nhưng hai đứa không được ăn, há há há há.” Trần Tinh Dương, Lan Hà: “…” Mặc dù cả hai mới gặp nhau lần đầu, song một câu của Liễu Thuần Dương bỗng dưng khiến họ kéo quan hệ lại gần nhau hơn. Đương nhiên cũng có thể là vì Trần Tinh Dương đã nổi tiếng nhiều năm nay với cái danh tính tình tốt. Liễu Thuần Dương bảo cả hai diễn với nhau là thử diễn cảnh tay đôi cuối cùng giữa vai phản diện và vai chính. Nhân vật phản diện mà Lan Hà đóng xong cảnh này là sẽ hết đất diễn. Liễu Thuần Dương lau miệng sưng lên vì cay xong thì đột nhiên hứng chí bảo Lan Hà: “Lát nữa cậu chết một lúc đi, để cho nhóc này tận mắt chứng kiến chết hay là như thế nào!” Lan Hà: “…” Trần Tinh Dương: “???” Lan Hà: “Đạo diễn Liễu! Ý khác nhau!” Lúc này Liễu Thuần Dương mới ngộ ra: “Ha ha ha, ý chú không phải vậy… Tức là Lan Hà từng luyện yoga, có thể điều chỉnh hô hấp đến gần như không có, nhiệt độ cơ thể cũng sẽ hạ thấp xuống. Đây chẳng những cần kĩ xảo mà còn cần thiên phú nữa. Nghe nói số người có thể làm được trên toàn thế giới chẳng vượt quá con số năm! Phái của họ tìm truyền nhân cực kì khắt khe!” Lan Hà: Không… Cháu không hề… Rốt cuộc đạo diễn Liễu về nhà đã tra ra những tài liệu quái gì vậy, đến chính Lan Hà cũng không biết trên thế giới này còn có những người có thể làm được điều đó đấy. “Thần kì vậy ạ?” Trần Tinh Dương nhìn Lan Hà với vẻ ngạc nhiên, đoạn hỏi anh, “Vậy cậu có thể vòng chân gác sau đầu không? Tôi rất muốn xem.” Lan Hà: “…” … Sao cái đám này ai cũng lạ lùng hết vậy? Không hổ là diễn viên ruột của Liễu Thuần Dương, mở miệng cái là giạng chân gác ra sau đầu, nếu mà làm được thật thì tôi cũng nên chuyển sang chức Vô Thường toàn thời gian cho rồi! Lan Hà giả vờ chưa nghe thấy, “Vậy chúng ta bắt đầu đi, lát nữa nếu cháu lạnh người đừng có cứu cháu nhé.” … Hiển nhiên màn qua đời tại chỗ của Lan Hà lại làm một người khác phải giật mình. Trần Tinh Dương tâm phục khẩu phục, hơn nữa hai người diễn với nhau rất ổn, rất lôi cuốn. Liễu Thuần Dương cũng khá là hài lòng, song không quyết định ngay mà vẫn phải suy nghĩ thêm. Hoặc nói theo một cách khác, Lan Hà là gương mặt mới mà ông mới gặp một lần đã quyết định chọn, vẫn chưa hợp tác bao giờ. Trần Tinh Dương xuất phát từ lòng tán thưởng mà trò chuyện với Lan Hà mới phát hiện họ học cùng trường, “Là đàn em sao! Cậu là người ở đâu?” Lan Hà đáp là tỉnh Hồ Nam. “Bên Tương Tây hả?” Trần Tinh Dương hỏi, “Cậu có thuộc dân tộc thiểu số không? Hình như bên đó có rất nhiều.” Lan Hà thành thật đáp: “Mẹ em là người dân tộc Miêu.” “À à!” Trần Tinh Dương là người phương Bắc nhưng đã nghe phong thanh không ít truyền thuyết phía Nam, “Nghe nói dân tộc Miêu biết nuôi cổ, cậu thấy bao giờ chưa? Có biết nuôi không?” Lan Hà nghiêm mặt đáp: “Anh, đương nhiên là em không biết rồi, có phải người Miêu nào cũng nuôi cổ đâu!” Trần Tinh Dương: “À, ha ha, chỉ là truyền thuyết thôi nhỉ.” Lan Hà: “Vâng!” … Đúng là không biết nuôi cổ, chỉ biết đi Vô Thường! Vì Liễu Thuần Dương hay dẫn Lan Hà đi các nhà hàng lớn gặp người thử vai, thành thử chuyện ông duyệt Lan Hà là nam phụ cũng được truyền đi với tốc độ chóng mặt. Những cánh nhà báo truyền thông khác chưa gì đã dò la ra được, sức hút phim của Liễu Thuần Dương xưa nay luôn rất cao. Tin tức sau khi tìm hiểu được là: Lan Hà chẳng những là nam phụ mà còn là diễn viên đầu tiên được chấm. Liễu Thuần Dương lấy anh để tìm kiếm các diễn viên khác, chưa kể trước đó họ chưa bao giờ hợp tác với nhau. Người này kí hợp đồng với một công ty không có tiếng, các vai diễn trước đó toàn là nhân vật nhỏ, trong suốt đến độ không thể trong suốt hơn. Vậy diễn viên đó đã chinh phục được Liễu Thuần Dương như thế nào? Lan Hà đúng là kém nổi, chẳng ai đến phỏng vấn anh mà chỉ đến nhà hàng chặn Liễu Thuần Dương và hỏi ông kha khá tin tức về bộ phim mới, cũng như hỏi vì sao lại dùng một diễn viên nhỏ chưa bao giờ hợp tác cho vai diễn quan trọng. Liễu Thuần Dương quá kín miệng, căn bản không tiết lộ chuyện về phim mới, song lúc họ ép hỏi tới việc vì sao lại chọn Lan Hà, ông ngẫm nghĩ rồi ôm ý định đuổi người ta đi mà đáp: “Có lẽ vì cậu ấy quá là thạo giả chết.” Phóng viên: “???” Ngài thốt một câu tầm bậy tầm bạ, linh ta linh tinh để đuổi phóng viên đi là hay lắm sao? … Đến một lúc nào đó trong tương lai, mọi người nhớ lại mới phát hiện thật ra lời Liễu Thuần Dương nói chẳng sai tẹo nào, thậm chí còn ngầm spoil nữa là. . Liễu Thuần Dương và Lan Hà kí hợp đồng chưa bao lâu thì vai nam thứ ba trong bộ phim thần tượng “Bao nhiêu mộng đẹp” của đạo diễn Vương cũng dĩ nhiên rơi xuống đầu Lan Hà. Liễu Thuần Dương có thể tự quyết, còn bên Vương Mậu vẫn phải bàn bạc khắp nơi mới đồng ý chọn Lan Hà, thành thử chậm chân hơn. Đều là người quen nên ba bên cùng nhau thương lượng một cách hữu nghị. Bên Liễu Thuần Dương cố gắng quay cảnh của Lan Hà trước, bên Vương Mậu dồn cảnh lại, vả lại thời gian khởi quay của hai bên vốn dĩ đã khác nhau nên sẽ quay tách nhau ra. Cũng may ở cả hai bên, Lan Hà không phải diễn viên chính nên có thể chạy qua chạy lại được. Bộ phim của Liễu Thuần Dương tạm lấy tên là “Truy đuổi”. Trong quá trình trù bị, các bộ phận đều đã xác định xong phương án, diễn viên cũng lục tục kí kết, Lan Hà ở nhà ngoan ngoãn chuẩn bị cho vai diễn, trong khoảng thời gian đó cũng phối hợp hoàn thành công tác tạo hình nhân vật. Đến đầu hè, “Truy đuổi” khởi quay. Ngoài Lan Hà ra thì từ nam chính, nữ chính, nam phụ, nữ phụ toàn là diễn viên ruột của Liễu Thuần Dương. Trần Tinh Dương thuận lợi giành được vai nam chính, thậm chí đến cả một vài vai diễn khá đặc sắc cũng là diễn viên khách mời lão làng. Lễ khai máy được quyết định tổ chức vào 8 giờ 18 phút sáng, đương nhiên người ta cố tình chọn, nghe nói là để được êm xuôi. Lan Hà sớm đã đi đến hiện trường, ngồi trong góc buôn dưa với Trình Hải Đông. Cứ là lễ khai máy thì về cơ bản là na ná nhau, đều toát lên sắc thái truyền thống: Máy quay phim được phủ vải đỏ, lập bàn thờ xong cũng trải vải đỏ, đồng thời phải chuẩn bị nhang đèn, hoa quả, đầu lợn để cúng. Trong đó, đầu lợn là quan trọng nhất. Trong gia súc lợn xếp đầu, đầu lợn cũng đứng đầu trong các loại đầu gia súc. Dùng đầu lợn để cúng là thể hiện sự tôn kính. Thời xưa thậm chí có Hoàng đế nuôi lợn thần để chiêu phúc trừ tà. Còn hai mươi phút nữa là đến 8 giờ 18 phút, đồ đạc đã chuẩn bị xong xuôi thì bỗng dưng nghe Liễu Thuần Dương tự xưng là không tin quỷ thần gào lên: “Ai mua cái đầu lợn này vậy! Ai! Sao cái đầu lợn lại như này, giải thích tôi coi!” Lan Hà giật mình, lúc thử vai trông Liễu Thuần Dương cực kì hiền lành, thích ăn uống lại còn hay nói đùa, vào đoàn phim cái là như thành một người khác. Đầu lợn bị gì vậy nhỉ? Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Lan Hà cẩn thận ngửi, ủa hình như không ngửi thấy mùi gì lạ mà. “Đi ra xem!” Trình Hải Đông nhảy tót lên ngay tức thì, trưng biểu cảm hưng phấn, “Đi hóng hớt!” Lan Hà sa mạc lời, bị anh ta tóm chạy theo rồi còn muốn chen lên đầu hàng để hóng. Cái tên này gặp quỷ thì nhát như cáy, vậy mà sức lại chẳng yếu tẹo nào. “Đầu lợn làm sao? Đầu lợn làm sao?” Trình Hải Đông rướn cổ. Đó cũng là nghi vấn trong lòng rất nhiều người, đồ cúng có thể có vấn đề gì chứ. Nhưng nếu đồ cúng có gì sai thật thì với tính tình của đạo diễn, chắc chắn sẽ nghĩ là có điềm xấu. Chỉ thấy Liễu Thuần Dương giơ cả cái đầu lợn lẫn đĩa lên, “Nhìn đi, cái đầu lợn này có vẻ mặt dữ tợn như kia thì hợp để bày đồ cúng thế nào được! Ai mua đây, lẽ nào không chọn được một con có nét mặt thanh thản hơn ư?!” Mọi người: “…” Có được xem là điềm xấu không nhỉ… Chắc có… Nghe có hơi buồn cười, nhưng đừng nói chứ, nhìn kĩ thì trông cái đầu lợn này rất dữ dằn như chết không nhắm mắt vậy, làm người ta nhìn mà thấy khó chịu. Nhân viên phụ trách mua lợn cuống quýt đáp: “Vậy để tôi đi mua lại cái đầu khác.” Liễu Thuần Dương: “Bây giờ đã 8 giờ 5 phút rồi, cậu chạy đi đâu mua?” Chẳng lẽ hoãn lễ khai máy, đợi mua đầu lợn về hay sao? Lan Hà nhìn nhân viên bị mắng té tát bèn nhỏ giọng mở miệng: “Đạo diễn Liễu ơi, hay là…” Anh vừa cất tiếng là mọi người đổ dồn ánh mắt về phía anh làm anh phải đứng hình mất một lúc. Ở đây có rất nhiều diễn viên ruột của Liễu Thuần Dương, họ thừa biết tính của ông. Ở trường quay ông là một người nóng tính, song nhiều khi ông mắng cũng có tình có lí cả, nghe là được, không có việc gì tuyệt đối đừng chối bỏ hay xin tha. Lan Hà vừa mở miệng là đã thu hút sự chú ý của họ. Họ thấy anh là diễn viên mới hợp tác bèn nghĩ thảo nào không biết tính đạo diễn Liễu. Lan Hà thấy Liễu Thuần Dương cũng nhìn mình lom lom bèn nói: “Ý cháu là… Chi bằng chúng ta trang điểm cho đầu lợn đi, có phải chuyện to tát đâu mà.” Liễu Thuần Dương: “Trang điểm?” Lan Hà: “Mua phải đầu lợn trông hung dữ là chuyện khó tránh khỏi, cháu nghĩ tô điểm cho nó tí là được ngay.” Có vẻ lòng mê tín của Liễu Thuần Dương không vững, ông chỉ đắn đo đúng một giây đã đáp: “Vậy bảo nhân viên trang điểm lại đây.” Nhân viên trang điểm cạn lời: “Tôi…” Đầu lợn này phải trang điểm sao đây, anh ta nào biết đạo diễn Liễu muốn kiểu thanh thản gì. Ai nấy đều im bặt, đạo diễn Liễu nổi giận vì đầu lợn làm người khác cũng bó tay theo. Có người có thể khuyên đạo diễn Liễu đương nhiên là chuyện tốt, nhưng bây giờ ai đứng ra nhận vụ sửa lại “nhan sắc” đầu lợn này mới được. Lan Hà xung phong nhận việc, “Để cháu cho, cháu biết làm.” Anh bước tới dùng các nguyên liệu có thể sử dụng được để sửa lại mặt lợn trông tươi tắn hơn – Việc này chẳng khác với vẽ hàng mã cho lắm, cuối cùng dùng một tờ giấy đỏ đặt lên ót con lợn. Trong sự im lặng như tờ quỷ dị, những người khác trong đoàn phim chứng kiến chàng diễn viên chủ chốt xinh trai này ngồi trước bàn thờ trang điểm cho đầu lợn… Trình Hải Đông dằn cơn xúc động muốn bật cười thành tiếng xuống, đoạn chụp cảnh hậu trường này. 8 giờ 15 phút là hoàn thành. Ai nấy không hẹn mà cùng vỗ tay. Tuyệt vời, mặt con lợn này được tô điểm trông đến là thanh thản! “Ok ok, chuẩn bị thắp hương!” Liễu Thuần Dương mừng rỡ bắt đầu gọi. Tục ngữ nói hương đến thần biết, ngoài đồ cúng ra thì thứ quan trọng nhất là hương nhang, những người có vai trò then chốt đều phải dâng hương. Thắp hương, vái bốn phương, vén vải đỏ, phát lì xì nhỏ, cuối cùng mọi người chia đồ trên bàn thờ là xong lễ. Đoàn phim “Truy đuổi” chính thức khởi quay. . Sau khi ảnh hiện trường lễ khai máy được tung lên, cư dân mạng xem xong bèn nghệt mặt ra: Cái anh ôm đầu lợn làm gì thế nhỉ? Không hiểu lắm. Hình như người ta nói là lợn chết thảm quá nên đang cho nó “chết nhắm mắt”? Ờm, tui nghe bảo chính đạo diễn yêu cầu trang điểm cho mặt lợn. Mặt lợn? Cái hành vi kì quặc dzì dzậy? ?? Nhân viên trang điểm của đoàn phim đỉnk kout dị hở? Ớ đâu, nhìn bức chính diện kia kìa các chế. Đẹp, tui duyệt! Duyệt cái đầu thím á. Xem mặt đi, hình như không phải nhân viên trang điểm mà là nam phụ của đoàn phim đó. Lan Hà, cái họ này chả hay gặp nên tui nhớ lắm. Đó là… người mà đạo diễn Liễu chọn ra, nói cái gì mà anh ta rất thạo giả chết. Hả? Vậy chả phải là ổng tán thưởng còn gì, thế vì sao ổng lại bắt ảnh trang điểm cho đầu lợn? Cái khác thì tui không nói chứ thẩm mỹ của đạo diễn Liễu đúng là online mọi lúc! Ánh sáng của trai thẳng! Diễn viên ổng tuyển đẹp quá trời quá đất. Tui ủng hộ việc đạo diễn Liễu trang điểm cho đầu lợn á. Đạo diễn Liễu quay phim chắc chắn phải chọn cái đầu lợn bảnh nhất rồi! Càng về sau càng lệch chủ đề, bắt đầu cãi nhau xem rốt cuộc con lợn kia có đẹp nhất không, tại sao anh diễn viên kia lại chịu sự “bức ép” của đạo diễn, trở thành đầu đề hot nhất. … “Há há há há há há há há há há!!” Đậu Xuân Đình cầm máy tính bảng phì cười vỗ đùi đen đét, hồn nhiên không nhận ra áp suất bên cạnh mình ngày càng thấp. “Anh họ, anh họ ơi, anh nhìn cái này đi ha ha ha.” Đậu Xuân Đình muốn đưa máy tính bảng cho Tống Phù Đàn xem. Tống Phù Đàn: “Ồn muốn chết.” Đậu Xuân Đình ấm ức: “Bác bảo em chơi với anh mà, em không xéo đi được. Em chỉ đưa anh xem một tin tức thú vị thôi. Trong đó bảo bây giờ Liễu Thuần Dương rất quá đáng, không chỉ chọn diễn viên đẹp mà đến cả đầu lợn cúng cho đoàn phim cũng phải đẹp, không đẹp là bắt diễn viên phải trang điểm cho nó.” Cậu ta nói xong lại cười nắc nẻ. Đối mặt với thằng em họ điểm cười và IQ đều thấp tẹt này, Tống Phù Đàn chỉ đành áp dụng biện pháp ngó lơ. Đậu Xuân Đình: “Ầy, lợn đáng yêu hay không thôi không bàn, chứ cái anh diễn viên này thì đúng là đáng yêu đáo để…” Đáng yêu sao… Suy nghĩ của Tống Phù Đàn bay về nơi xa lắm. Đậu Xuân Đình đưa máy tính bảng qua, “Anh xem đi này?” Tống Phù Đàn mở máy tính cản tầm nhìn: “Cút.” *Tác giả: Đạo diễn Liễu (hưng phấn): Lan Hà của bọn tui chết hay lắm! Lan Hà: ???