Sau khi nụ hôn kết thúc, Quan Phán chỉ còn biết dựa người vào vai Chu Niệm Viễn mà thở dốc. Cả hai ôm ấp lẫn nhau, một lúc lâu sau mà cũng không lên tiếng. Trái tim của Quan Phán thì vẫn còn đập bùm bụp liên hồi. Đây là lần đầu tiên hai người chính thức hôn môi nhau, cũng là lần ôm nhau đầu tiên. Cả hai việc này so với tưởng tượng của cậu…tốt hơn rất nhiều. Chu Niệm Viễn cao hơn cậu một chút, anh gần như đem cả người cậu ôm trọn trong lòng. Cậu khẽ nhắm mắt, đầu tựa lên vai Chu Niệm Viễn. Mùi gỗ đàn hương trên người anh khiến cậu cảm thấy thật an lòng. So với việc phải truy cầu cái loại tình yêu viễn vông thì cậu càng hy vọng mình có thể được ở bên cạnh Chu Niệm Viễn cả một đời. Cho dù có phải trả bất cứ giá nào thì cậu cũng bằng lòng ở lại. Cho dù thế nào đi nữa thì cậu cũng phải cố gắng một lần, không thể để tình cảm của mình chỉ còn lại tiếc nuối. Qua một lúc, Chu Niệm Viễn buông cậu ra, sau đó nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu cậu một cái, nói: “Anh có việc cần bàn với Hạ Cảnh, em ở đây chờ anh quay lại nhé.” Quan Phán gật đầu. Trong lòng cậu hiện giờ đang ngổn ngang cảm xúc nhưng trên mặt vẫn phải cố giữ bình tĩnh. Chu Niệm Viễn thấy vậy chỉ cười, sau đó rời khỏi phòng. Đợi anh đi rồi, Quan Phán mới nhẹ thở phào một hơi. Hiện tại cả hai cứ như hai người mới rơi vào lưới tình ấy, ngay cả khi chia xa một chút mà cũng phải hôn một cái. Điều này khiến Quan Phán cảm thấy thật mới mẻ và cũng rất kích thích. Ba mươi năm nay cậu chưa từng có những trải nghiệm như vậy, hơn nữa lại là kiểu tình cảm yêu thầm được đáp lại, dù cho tính cách của cậu có trầm ổn đến như thế nào đi nữa cũng không cách nào duy trì sự bình tĩnh được. … Chu Niệm Viễn đến phòng sách, sau khi nói vài chuyện công việc với Hạ Cảnh, cuối cùng anh mới nói: “Trước khi hôn lễ được cử hành, không được để xảy ra bất trắc gì, cứ để bọn họ gây sự.” Hạ Cảnh: “Đã rõ.” Chu Niệm Viễn khẽ liếc mắt nhìn Hạ Cảnh, sau đó lại nói tiếp: “Tôi đã đồng ý Tiểu Thinh cho nó đến công ty thực tập.” Hạ Cảnh nhìn anh. Anh nói: “Đến lúc đó cậu giúp đỡ chỉ bảo nó một thời gian nhé.” Hạ Cảnh cười khổ: “Niệm Viễn, anh biết rõ là…” Chu Niệm Viễn vội ngắt lời cậu: “Má lớn không phản đối, tôi cũng vậy, đã vậy cậu còn do dự gì?” Nụ cười của Hạ Cảnh lại càng thêm khổ sở. Quê nhà của cậu là tại một vùng núi nghèo khó, là Diệp Chỉ Thanh đã giúp đỡ cậu, cho cậu cơ hội được phát triển. Đêm trước khi thi tốt nghiệp trung học, Diệp Chỉ Thanh có cho người đến tìm cậu đàm phán, hỏi cậu có nguyện ý làm trợ lý cho Chu Niệm Viễn hay không. Cậu đã trả lời đồng ý rất chắc chắn. Và rất nhiều năm về sau, cậu đều dồn toàn bộ tinh lực của mình cho việc giúp Chu Niệm Viễn giữ vững quyền lực. Hai người hợp tác rất ăn ý nên mới có được thành công của ngày hôm nay. Chu Niệm Viễn là một nhà lãnh đạo tốt, thủ đoạn thâm sâu, tâm cơ thâm trầm, sát phạt quyết đoán. Tận thâm tâm cậu vô cùng kính phục Chu Niệm Viễn. Lại càng cảm kích sự giúp đỡ năm đó của Diệp Chỉ Thanh. Cũng vì lý do đó nên cậu càng cố gắng duy trì khoảng cách với Diệp Thinh. Nói cho cùng cậu cũng chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt. Diệp Thinh là cháu ruột của Diệp Chỉ Thanh, là tiểu thiếu gia của Diệp gia, cậu làm sao dám đụng vào. Không những thế Diệp Thinh còn nhỏ tuổi hơn cậu rất nhiều. Cậu im lặng một lúc, nói: “Anh tìm người khác dẫn dắt Tiểu Thinh đi ạ.” Chu Niệm Viễn nghe vậy chỉ đạm mạt nói: “Đến lúc đó cậu đừng hối hận.” Hạ Cảnh mở miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng. Hối hận thì đã làm sao, chỉ có thể dây dưa như vậy mà thôi. Thà cứ bỏ mặc đứa nhỏ ấy, để cho nó tự đau lòng, còn không bằng thừa dịp khi mọi chuyện chưa bắt đầu, chặt đứt mọi nhung nhớ của em ấy. Chu Niệm Viễn cũng không phải một người thích quản chuyện riêng tư của cấp dưới, chẳng qua Diệp Thinh là cháu ruột của má lớn, từ nhỏ đã thích quấn lấy anh nên anh muốn giúp nó một tay. Nhưng Hạ Cảnh cũng đã là người trưởng thành cũng có suy nghĩ và nhận định của bản thân. Chu Niệm Viễn cũng không muốn ép cậu nhất định phải chọn yêu Diệp Thinh. Sau đó anh lại chuyển đề tài, bàn về các chi tiết của đám cưới. Đám cưới lần này là do chính Chu Niệm Viễn giám sát, về bên nhà tổ, anh cố ý khiến bọn họ không cho bọn họ nhúng tay vào. Về phần má lớn, vốn dĩ anh cũng muốn nhờ má lớn giúp đỡ nhưng bà cũng rất tôn trọng ý kiến của anh, nên để anh tự lo hết mọi chuyện. Chu Niệm Viễn gập đầu ngón tay khẽ gõ lên mặt bàn, trầm ngâm nói: “Cậu mời hết đám bạn đại học của tôi đến dự đám cưới đi.” Hạ Cảnh: “…” Cậu đương nhiên là hiểu được ý đồ của ông chủ nhà mình, nhịn không được mà cảm khái, ông chủ vì cậu Quan xem như cũng đã lo chu toàn tất cả mọi chuyện rồi. Chu Niệm Viễn lại nghỉ đến việc vừa mới thân mật với Quan Phán khi nãy, khẽ mỉm cười, cúi đầu lấy điện thoại ra sau đó post một dòng trạng thái mới trên Wechat.