Ngày bé Quý Tĩnh Duyên từng nuôi một con mèo, nhưng bởi tuổi quá nhỏ nên hắn không nhớ mèo thuộc giống gì. Hắn chỉ mang máng nó có một đôi đồng tử như lam ngọc và khuôn mặt núng nính. Nó đỏng đảnh, rụt rè mà cao quý, không để bất kì ai chạm vào ngoại trừ hắn. Mèo con dính người rất thích nhảy nhót trên đùi hắn, kì rụng lông đã đến cũng không biết ở yên một chỗ mà cọ cho hắn một người đầy lông. Mắng nó một câu nó liền ra vẻ tủi thân, không thì hất đầu coi như không nghe thấy. “Ỷ vào sự yêu thương của anh nên nó không sợ gì hết” Nhiều người đã nói vậy với hắn song hắn không thèm để ý. Bé mèo là niềm vui duy nhất hắn có thể nhớ trong suốt thời thơ ấu đơn điệu một màu. “Sau đó thì sao?” Cảnh Hoài hỏi. Quý Tĩnh Duyên quay đầu lại nhìn mới phát hiện hắn đã vô thức kể thành tiếng cho anh nghe. Hắn khép mi: “Đi lạc” Đó là một buổi chiều vô cùng bình thường, hắn tan học về nhà không thấy cục bông xù đứng đợi trước hiên, hắn ngồi chờ trong phòng rất lâu cũng không nghe được tiếng móng vuốt cào cửa đòi vào, dù hắn có mở cửa ra vẫn không thể chờ được mèo con xuất hiện. Từ đó về sau, hắn không còn gặp lại mèo con nữa. Mặt Cảnh Hoài tràn đầy tiếc nuối: “Thật muốn ngắm bé nó, đáng yêu đến vậy cơ mà” Quý Tĩnh Duyên đảo mắt nhìn anh, cảm thấy tính tình của thiếu niên quả thực chính là phiên bản nhân hóa của mèo con. Thích hoạt động, thích quậy phá, nghịch ngợm xong lại giả vờ tủi thân để làm nũng cho qua chuyện. Nơi đầu ngón tay man mát của thiếu niên chạm vào hãy còn lưu lại xúc cảm mờ nhạt, có hơi ngưa ngứa. Như nhận thấy sự chú ý của hắn, cảm giác đó càng trở nên rõ ràng hơn. Nụ cười rạng rỡ và tinh quái của Cảnh Hoài còn rêu rao trước mắt hắn làm hắn cũng nhiễm thêm vài phần ý cười. ——Thơm thơm anh. Không nhịn được, hắn bật cười. Giới trẻ bây giờ sao lại có nhiều ý tưởng kì kì quái quái như thế. Quý Tĩnh Duyên không định lau khóe miệng nữa, hắn gấp gọn khăn giấy rồi ném vào thùng rác. Rất nhanh sau đó nồi canh và các món ăn kèm được bưng lên. Bánh sữa dừa chiên là món ăn vặt thương hiệu của cửa hàng, dù là cách trang trí hay hương vị đều rất đỉnh. Cắn một miếng vào vỏ bánh giòn xốp sẽ có sữa dừa ấm nóng sền sệt chảy vào miệng, ngọt mà không ngấy, ngon đến nuốt lưỡi. Quý Tĩnh Duyên không nhúc nhích, ngồi ngay ngắn xem Cảnh Hoài ăn uống say sưa. Ban đầu ghét bỏ là thế mà giờ trên đĩa sứ còn đúng một miếng bánh. Chính Cảnh Hoài cũng thấy rất ngoài ý muốn, khẩu vị anh khá nặng nên hiếm có món ăn thanh đạm nào khiến anh mê say như này. Thấy trong đĩa chỉ còn lại một miếng cuối, anh dùng tay phải để gắp, tay trái đỡ bên dưới rồi đưa tới trước miệng Quý Tĩnh Duyên: “Anh ơi, há miệng a——” Người kia có chút do dự với động tác như dỗ trẻ con của anh, cuối cùng hắn vẫn há miệng cắn một miếng. Nhân bánh lỏng quá, từ chỗ hắn cắn có mấy giọt sữa dừa chảy ra rơi lên ngón tay Cảnh Hoài. Sau đó hắn thấy thiếu niên rất tự nhiên liếm sạch giọt sữa trên tay ấy, làm đầu ngón tay trắng nõn ánh lên sắc nước trong trước khi nuốt gọn miếng bánh hắn vừa ăn dở. Cái tay rút giấy ăn của hắn khựng lại, trên mặt hiện lên nét ngạc nhiên. Cảnh Hoài dường như không phát hiện ra. Anh dùng đũa chung thả thức ăn vào nồi nước dùng sôi sùng sục, có vẻ như anh đang đói lắm nên trong mắt bây giờ chỉ có đồ ăn. Quý Tĩnh Duyên vò vò tờ giấy, cảm thấy vị sữa dừa trong miệng vẫn rất ngọt. Một bữa cơm này Cảnh Hoài ăn đến là thỏa thích, lúc chuẩn bị đi còn không quên đóng gói một phần bánh sữa dừa chiên. Tiếc là món này chỉ có thể ăn khi còn nóng, nếu không anh đã mua hai phần mang về ăn dần. Bên ngoài cửa hàng, người qua đường đã không còn nhiều như trước. Vốn dĩ kế hoạch của họ là dùng bữa ở nhà họ Cảnh rồi trở về ngay, ai ngờ buổi sáng xảy ra nhiều chuyện quá đâm ra các dự định đặt ra đều bị gián đoạn. Khó có khi được ra ngoài với Quý Tĩnh Duyên, Cảnh Hoài mà không biết lợi dụng thì quá là có có lỗi với cơ hội ông trời ban cho anh. Anh nhìn vào bản đồ trung tâm thương mại rồi hỏi: “Anh ơi anh muốn xem phim không?” Thấy rõ biểu tình không muốn về nhà trên mặt anh, Quý Tĩnh Duyên liền chiều theo: “Được” Tháng này không có ngày lễ nào nên không có nhiều phim mới ra rạp, anh quan sát trang bán vé, phần lớn đều là phim tình cảm ba sao và hai bộ phim khoa học kĩ thuật của nước ngoài. Chủ ý của anh không đặt lên phim ảnh nên sau khi hỏi ý Quý Tĩnh Duyên, anh liền đặt hai vé xem bộ phim khoa học có trailer khá ổn áp. Hôm nay không phải cuối tuần, anh vốn tưởng rạp chiếu sẽ rất vắng vẻ, nhưng khi đến nơi, Cảnh Hoài choáng váng. Rạp SDF được coi là chuỗi rạp chiếu nổi danh cả nước, bóng dáng hiện hữu trong mọi trung tâm thương mại. Đặc biệt là ở khu này, chưa kể phòng định dạng IMAX thì đã có đến ba mươi phòng chiếu thường. Để đáp ứng dòng người vào những ngày lễ cao điểm, SDF đã thiết kế một khu nghỉ ngơi rất rộng. Ngày thường tuy có nhiều người song cũng chưa nhiều bằng hôm nay, đến chân anh cũng không chen vào được. Không chỉ nơi nghỉ ngơi mà chỗ kiểm vé cũng chen đầy người. Đám đông kiễng chân duỗi cổ cố nhìn vào bên trong, điện thoại được giơ lên cao, hễ có động tĩnh là họ hét lên chói tai. Nhân viên kiểm vé và bảo an phải rất nỗ lực để duy trì trật tự nên trên mặt đã có vẻ nôn nóng. Cảnh Hoài trợn mắt há mồm, tình huống gì đây? Bên cạnh hai người có một cặp đôi, bạn trai vẻ mặt ngu ngơ, nói ra nghi vấn giống anh: “Có chuyện gì thế này?” Bạn gái cúi đầu lướt điện thoại rồi bỗng nhiên kích động, hung hăng bấm lên người bạn trai: “A a a a hôm nay đoàn phim《Ngàn sát》đến đây tuyên truyền!!!” Bạn trai:? Cảnh Hoài:? “Em vừa thấy tài khoản marketing trên weibo nói cả nam chính nữ chính đều đến đây! Là Bạch Uy Minh và Ôn Thi Kỳ đó!! A a a!! Sao mà may mắn thế chứ!!!” Cảnh Hoài: Ai, cô nói ai??? Cảnh Hoài chết lặng. Tại sao lúc mua vé anh không thấy cái bộ phim này vậy? Anh vội vàng mở trang bán vé ra, cẩn thận rà soát một lượt rồi khóa cứng vào danh sách phim sắp chiếu ở cuối trang. 《Ngàn sát》bộ phim hình sự giật gân với sự tham gia của đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất, xuất bản gạo gội không ai không biết. Tác phẩm bom tấn dù lên màn ảnh nơi đâu cũng không thiếu vé xem, ngay sáng ngày mai tại rạp SDF. “…” Cảnh Hoài ngẩng đầu nhìn thoáng qua rạp chiếu phim, quả nhiên nơi nơi đều có quảng cáo, tờ đơn và standee của《 Ngàn sát 》, màn hình lớn treo trong khu nghỉ ngơi cũng đang chiếu trailer phim. Hình ảnh ngầu lòi, âm u, kịch liệt. Nữ chính tư thế hiên ngang, oai hùng giơ súng rồi xoay người, ánh mắt kiên nghị phảng phất sát ý hướng về màn ảnh—— Đoàng! Cô gái nhỏ đứng cạnh lập tức hét toáng lên: “A a a a a một súng này của chị bắn thẳng vào lòng em!!” Cảnh Hoài vội nhìn về phía người ngồi trên xe lăn. Quý Tĩnh Duyên nghiêm túc không chớp mắt theo dõi màn hình quảng cáo, không có biểu tình dư thừa, cũng không có sự mất kiên nhẫn. Tim gan anh đồng loạt run rẩy. **, này thì xem phim, nhìn thấy tình địch có vui không. Cảm nhận được ánh mắt anh, Quý Tĩnh Duyên quay đầu, chỉ lên màn ảnh rồi hỏi anh: “Cậu thấy thế nào?” Anh làm mặt vô cảm. Tất nhiên anh thấy tệ rồi, sao anh có thể cổ vũ người khác và phá hủy thanh thế bản thân chứ. Không được là không được, có chết cũng không khen tình địch. Màn hình phát đoạn trailer thứ hai. Nữ chính sắm vai điệp viên nằm vùng, nàng mặc chiếc váy lụa trắng tươi mát, mái tóc được tạo kiểu công chúa. Cô nàng tung tăng chạy lại gần nam chính rồi nở nụ cười duyên dáng dễ thương, không chút dính dáng tới dáng vẻ một cân ba sắp tới. Tóc kiểu công chúa Cô gái bên cạnh: “A a a a a a chị gái thật đẹp, gả cho em đi!!!” …Không muốn khen, nhưng cũng không nói ra được lời không tốt nào. Cảnh Hoài: “…Cũng, cũng tàm tạm” Quý Tĩnh Duyên hỏi: “Cậu thấy không hay?” Lòng anh ẩn ẩn bùng lên ngọn lửa, muốn giận hắn song lại không nỡ nên chỉ có thể vỗ một cái không nặng không nhẹ lên vai đối phương. Anh hừ lạnh: “Quý Tĩnh Duyên, anh có ý gì?” Rồi anh nghe thấy tiếng cười của hắn. Cười cười cười, cười cái đít. Cảnh Hoài bốc cháy, chợt ngón tay trỏ bị nhéo một cái. Cảm giác dịu êm như được mèo con ngậm lấy. Ngón tay anh co lại theo bản năng. Đây là lần đầu tiên Quý Tĩnh Duyên chủ động làm ra động tác thân mật với anh. Chỉ là một hành động nho nhỏ mà còn khiến người bối rối hơn cả nhéo lên đầu quả tim, đến mức vành tai anh cũng cảm thấy nóng bỏng. Hắn nói: “Bộ điện ảnh này có sự đầu tư của Vân Tích” Tầm mắt Cảnh Hoài còn đặt trên đầu ngón tay, anh à môt tiếng xong mới cảm thấy không ổn, ngẩng đầu dò xét: “Vậy vừa rồi anh hỏi em…” Đối phương đáp rằng: “Từ góc độ người xem, cậu có thích nó không?” Cảnh Hoài lần nữa xem lại trailer. Nói thật, vứt bỏ yếu tố chủ quan, chỉ xem trailer thôi thì từ kĩ thuật diễn, đặc hiệu, lời kịch đến cách cốt truyện xâu chuỗi đều thuộc đẳng cấp đỉnh cao. Nếu chỉ là một người xem bình thường, anh có thể sẽ mua vé xem lần hai. Anh nói một cách đứng đắn: “Thích” Người kia gật đầu: “Tốt” Thái độ làm việc công rất đúng mực. Khiến Cảnh Hoài có vẻ như đang gây rối vô cớ. Cơ mà có liêm sỉ thì đâu phải anh nữa? Tất nhiên là không phải, chuyện anh có liêm sỉ hay không là do anh quyết định. Như giờ phút này thì anh không cần liêm sỉ cho lắm. Cảnh Hoài lên tiếng với sự tự tin có thừa: “Nhưng em không xem đâu, anh cũng không được xem” Quý Tĩnh Duyên như thể không có điểm giới hạn, vẫn đáp trả anh tiếng “được” như mọi khi. Anh có hơi ngạc nhiên: “Anh không xem thật hả? Anh là nhà đầu tư mà” “Không đi” Quý Tĩnh Duyên thả lỏng thân thể, tựa vào lưng ghế: “Cậu không thích” ——Cậu không thích, vậy tôi cũng không thích. Hơi thở của Cảnh Hoài chững lại, cái câu này gây sát thương hơi lớn. Anh yên lặng một chốc, trái tim chuyên tìm đường chết của anh lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch. Anh muốn vươn móng vuốt thử mò phạm vi an toàn trên đường dây cao thế của chủ nhân. Nói rằng: “Thế, về sau anh đừng đầu tư phim điện ảnh và phim truyền hình cho cổ nữa, có được không?” Sau đó anh nhận lấy sự cự tuyệt vô tình: “Không được” Cảnh Hoài chạnh lòng, đôi tai tí hon và cái đuôi mềm rũ xuống. Quý Tĩnh Duyên tiếp tục: “Người hợp tác với cô ta đều thuộc nhóm có thực lực, có một vài nhân tố vượt qua sự kiểm soát của tôi, như là thị trường” Hai tai mèo càng run dữ hơn. “Tôi sẽ cố gắng” Hắn nhìn ra thiếu niên không vui, cũng biết anh đang băn khoăn điều gì. Nhưng rút dây thì động dừng, nếu không thể đảm bảo trăm phần trăm thắng lợi thì hắn sẽ không hứa hẹn tùy tiện. Thấy anh vẫn khó chịu, Quý Tĩnh Duyên suy nghĩ một chút rồi bảo: “Việc này là tôi bạc đãi cậu, tôi xin lỗi” Không nghe được tiếng của người đứng sau, hắn lặng lẽ thở dài, giọng điệu không tự giác mà mềm xuống: “Cậu có muốn cái gì hay muốn làm gì không, nếu như tôi có thể làm được” “Thật ạ?” Quý Tĩnh Duyên không quay lại nhìn nên không thấy nụ cười ranh mãnh của thiếu niên. Cảnh Hoài không có tức giận hay trách cứ gì hắn, chuyện này đâu tính là bạc đãi, anh không cần xin lỗi, càng không cần bồi thường. Quý Tĩnh Duyên là thương nhân nên bận tâm đến lỗ lãi là điều hiển nhiên. Hàng trăm ngàn cấp dưới dựa vào hắn để kiếm cơm, sao anh có thể khiến hắn khó xử. Nhưng trong lòng thấu hiểu là một chuyện, biểu hiện trên mặt lại là chuyện khác. Xưa giờ Cảnh Hoài chưa biết từ “thua thiệt” viết như nào đâu, cơ hội đưa tới cửa, không nhặt là đồ ngu. Anh cúi đầu, cằm gần như gác lên vai Quý Tĩnh Duyên, đồng thời đưa đầu ngón tay ra trước mặt hắn, dùng thanh âm nhẹ nhàng và giọng điệu tủi thân nói: “Anh ơi, anh lại sờ sờ em được không?” Hết chương 19Dịch giả có lời muốn nói: Chạy xong phó bản xé mặt nhà ngoại và chạy chương ngọt ngào giảm xóc rồi, giờ đến phó bản xé mặt trà xanh số nha nhà iu ଘ(੭ˊ꒳​ˋ)੭✧.