Náo nhiệt trong phòng còn chưa dừng lại. Lần này là Liễu Uyển Ngọc yếu đuối mỏng manh: “Chị không thể nói như vậy được đâu chị dâu, em thấy Quý Tĩnh Duyên đối xử với Tiểu Hoài tốt lắm, tại sao không thể ở bên nhau cả đời…” “Thôi đi” Đây là bác dâu cả: “Em dâu đừng nghĩ đàn ông tốt thế chứ, cô sinh con trai cho thằng tư mà nó vẫn chạy đấy thôi? Quý Tĩnh Duyên là người tàn tật nhưng hắn cũng là đàn ông bình thường, lỡ ngày nào đó hắn muốn có con thì Cảnh Hoài sinh được không?” Mỗi câu chữ đều đâm chọc vào nỗi đau của Liễu Uyển Ngọc, mắt bà đỏ bừng không nói được gì. Bác dâu cả tiếp tục độc thoại: “Nếu Quý Tĩnh Duyên li hôn với Cảnh Hoài, nó không có con trong tay thì không lấy được gì hết, lúc đấy còn được ăn sung mặc sướng nữa không?” Liễu Uyển Ngọc nhẫn nhịn vài giây rồi nhỏ giọng phản bác: “Tiểu Hoài mang về một tỉ chả lẽ còn chưa đủ cho nhà ta tiêu xài…” Bác dâu hai cười một tiếng: “Em dâu khờ quá. Với chúng ta một tỉ là khoản tiền kếch xù, nhưng trong mắt Quý Tĩnh Duyên một tỉ chỉ như chín bò mất một sợi lông. Đời này chúng ta được sống trong sung túc, thế đến đời con cháu chúng ta thì sao? Dù sao cũng phải nhìn xa trông rộng chứ” Liễu Uyển Ngọc mở miệng định nói gì đó, song thấy trong mắt một đám người trong phòng không ai không phát ra ánh sáng tham lam, đặc biệt là ánh nhìn của ông cụ Cảnh, bà không dám nói tiếp. Cảnh Lam lạnh lùng bảo: “Ai muốn đi thì đi đi, con không đi! Tại sao con phải tự bán mình vì vinh hoa phú quý của mọi người? Làm ra hành vi ngoại tình như này, mọi người không thấy nhục hay sao?” Ông cụ Cảnh nhíu mày, cất tiếng nói uy nghiêm: “Con là con cháu nhà họ Cảnh, tại sao lại không biết suy nghĩ cho nhà ta? Làm gì có người đàn ông nào không lăng nhăng. Ta tin Cảnh Hoài có thể hiểu được, để Quý Tĩnh Duyên sinh con với người ngoài chẳng thà để hắn sinh con với người nhà họ Cảnh chúng ta” Cảnh Lam cảm thấy dạ dày nhộn nhạo từng cơn, nhưng không một ai nói đỡ cho cô, người thường duy nhất là Cảnh Vân đã bị họ đuổi ra ngoài. Cô không còn quan tâm đến điều gì nữa, suy sụp hét lên: “Phi! Bây giờ là thế kỉ hai mốt của xã hội pháp trị, sinh sinh sinh, ông nghĩ con gái là heo cái chờ lai giống hay gì! Có biết vì sao nhà họ Cảnh đi đến bước đường hôm nay không? Chính là do bộ óc cổ hủ của mấy người gây ra! Các người có thể vì tiền mà chối bỏ lương tâm và đạo đức ư?” “Con đang nói càn cái gì đấy!” “Con nói càn? Các người có biết vẻ mặt của các người như thế nào khi Cảnh Hoài gọi Quý Tĩnh Duyên là chồng không?” Cảnh Lam nhớ lại cảnh tượng ấy liền thấy tức cười: “Rõ ràng là kì thị người đồng tính, thấy họ kinh muốn chết. Lúc Cảnh Hoài với Dụ Phong ở bên nhau các người phản đối rất hăng hái mà, cái gì mà làm xấu mặt ông bà tổ tiên với cả chặt đứt hương khói của thằng tư… Nói hay như hát, đến lúc Quý Tĩnh Duyên đưa ra một tỉ thì tắt đài. Làm xấu mặt ông bà tổ tiên hay lắm, giờ mọi người không sợ chặt đứt hương khói nữa?” Liễu Uyển Ngọc run lên, quay đi khóc nức nở. “Cảnh Lam!” Bác dâu hai quát: “Đừng cho là mẹ không biết mày muốn gia nhập vào cái giới giải trí gì đó, vào đó có ích lợi gì? Có thể khiến mày có thật nhiều tiền không?” “Con muốn tiến vào giới giải trí, con muốn được tự do, các người quan tâm méo gì!” Bác dâu cả cản bác dâu hai không để người kia tiếp tục nạt nộ, bà nhìn Cảnh Lam: “Con nhỏ ngốc này, con theo Quý Tĩnh Duyên thì muốn gì chả được, đừng nói vào ngành giải trí, con mua nó luôn cũng được. Sinh một đứa trẻ đâu ảnh hưởng gì…” Rầm—— Tiếng động ầm ầm cắt ngang cuộc cãi vã, khiến đám người trong phòng giật thót tim. Mọi ánh mắt đổ dồn về nơi âm thanh phát ra, ở đó có một thiếu niên hiên ngang đứng thẳng, mà cái ghế chắn trước mặt anh đã bị đạp đổ dưới đất, gãy mất một cái chân gỗ. Thứ anh đá dường như không phải vật dụng trong nhà mà là đá lên bộ phận trên cơ thể những người trong nhà. Cảnh Hoài thu chân, biểu tình không vui và đôi mắt đong đầy sương giá song miệng lại cười, trông anh như loài yêu quái dưới đáy biển sâu làm lòng người lạnh run. Phong thái ung dung bước vào phòng, ánh nhìn sắc bén của anh quét qua từng người một: “Sinh nhiều con cho Quý Tĩnh Duyên không có lời, dù sao cũng là họ Quý. Chẳng thà để con đi tìm một cô gái, họ Cảnh——” Mắt anh dừng lại trên người ông lão râu tóc bạc trắng, ý cười không giảm: “Có được không thưa ông nội?” Sự hung tợn và cơn giận trong mắt Cảnh Hoài quá lộ liễu, tưởng như nó đã thật sự hóa thành một con dao cắt lên mặt lão. Ông Cảnh né tránh anh theo bản năng, lạnh lùng nạt: “Hư đốn!” Ban đầu anh còn định đứng ngoài nghe nhưng không ngờ đám người này vô sỉ không chịu được. Tuy anh không thân cận với Cảnh Lam nhưng nhìn một thiếu nữ chưa quá đôi mươi bị người thân bắt ép sinh con cho người đàn ông khác làm anh thấy kinh hãi và ghê tởm không chịu nổi. Chưa kể vai chính bị thảo luận còn là ông xã của anh. Cảnh Hoài thấy anh chưa cầm dao xiên người đã là tốt tính lắm rồi. Từ khi anh vào phòng, sắc mặt đám người kia lập tức thay đổi, có khiếp sợ, có chột dạ, có khinh thường, còn có cả mâu thuẫn xem có nên đắc tội anh hay không. “Ông nội thấy ý kiến của con không ổn ạ?” Anh nói: “Không phải ông thấy ý đó không tốt mà sợ con không thân với mọi người, sợ con ghi thù mọi người, cho dù con có con cũng không có liên hệ gì với mọi người đúng không?” Ông Cảnh vốn không định để ý đến anh nhưng nghĩ bụng kiểu gì sau này anh cũng sẽ biết, không bằng nói luôn bây giờ, biết đâu có thể khiến Cảnh Hoài trở thành người trung gian… May mà Cảnh Hoài không có thuật đọc suy nghĩ, nếu không anh sẽ lao vào bếp tìm dao mất. Ông Cảnh nói với anh bằng giọng điệu thân thiện hiếm thấy: “Việc này đáng lẽ ông phải nói cho con sớm hơn, chỉ là bên này chưa bàn chuyện ổn thỏa nên chưa định nói cho con…” Cảnh Lam hét lên cắt đứt lời lão: “Có bàn cả đời cũng không ổn thỏa đâu, ông hết hi vọng đi!” Cảnh Hoài đứng yên tại chỗ, vẫy tay với cô. Người kia nhìn thấy, do dự một chốc rồi chậm rãi đi qua, sụt sùi nói nhỏ: “Rất xin lỗi anh, anh cả…” Nói thật, cô có hơi sợ Cảnh Hoài. Tuy cô bị ép làm người thứ ba nhưng bị đương sự trực tiếp chứng kiến trận gièm pha làm cô rất xấu hổ. Cô cứ cảm giác cái đá của anh cả lúc nãy như thể đá lên người cô ấy, cô sợ anh ấy không nhịn được sẽ cho cô thêm một cước. Anh nhìn biểu cảm của Cảnh Lam cái là biết ngay cô đang nghĩ gì, nhẹ nhàng nói: “Nhìn cho kĩ” Cảnh Lam bối rối, nhìn cái gì ạ? Cô thấy thiếu niên đi đến trước bàn trà, anh nhấc bộ bàn pha trà tinh xảo quý giá rồi giơ lên cao thật cao, trong khi những người khác chưa hiểu mô tê gì, anh buông lỏng bàn tay. ——Choang! Ấm trà, cốc trà, nước trà văng khắp nơi. Bác hai anh – Cảnh Thành Tài – kêu thất thanh: “Khay trà gỗ đen mỹ nghệ Đường Phong của ta… Muốn nói chuyện thì dùng lời nói, cậu phá đồ đạc làm gì! Cậu biết bộ đồ pha trà này tốn bao nhiêu tiền của tôi không!” Khay trà gỗ đen mỹ nghệ Đường Phong Cảnh Hoài cóc thèm quan tâm đến ông ta, anh không ngần ngại mà xoay người đi sang chỗ kê kệ đa bảo. Đám người trong phòng ý thức được có điểm không lành, họ chưa kịp can ngăn đã thấy Cảnh Hoài duỗi một ngón tay chọc vào chiếc mai bình có đế xanh và họa tiết rồng bạc. Mai bình Mai bình rơi xuống phát ra tiếng nứt vỡ lanh lảnh chói tai. “Cảnh Hoài!” Chưa đủ, Cảnh Hoài nhấc bình gốm tráng men đỏ đổ lá liễu lên xem. Bác cả Cảnh Thành Nhân nói vội: “Tiểu Hoài à có chuyện gì từ từ rồi nói, đây là hàng thật từ thời Khang Hi, chỉ có duy nhất một bình này thôi, không thể đập vỡ! Không thể đập vỡ!” “Từ thời Khang Hi, chắc chưa đủ quý giá nhỉ?” Cảnh Hoài lẩm bẩm một mình, thế mà đặt bình về chỗ cũ thật. Cảnh Thành Nhân chưa kịp thở phào thì tai lại nghe được tiếng “choang” quen thuộc, hơi thở của ông nuốt không được thở không ra, ông trợn mắt nhìn mảnh vỡ rải rác dưới đất. Văn vật trị giá trăm vạn nháy mắt đã trở thành một đống phế liệu. Mắt Cảnh Thành Nhân hoa lên. Cảnh Hoài ngây thơ nói: “Ơ con xin lỗi, con vô tình trượt tay. Bác cả cũng thật là, sao có thể để mấy thứ đồ này ngoài phòng khách, để đây dễ đổ vỡ lắm…” Lời chưa dứt, anh lại “không cẩn thận” đụng vào món đồ khác. Sau đó trong phòng liên tục truyền ra các loại tiếng động “rầm” “loảng xoảng” “choang” “bang” cùng tiếng thét chói tai đầy đau lòng của các bác trai bác gái, tiếng khóc thút thít của Liễu Uyển Ngọc và tiếng quát vang dội của ông cụ Cảnh. Tiếng động này nối tiếp tiếng động kia, náo nhiệt hơn cả phiên chợ sớm. Náo loạn qua đi, Cảnh Thành Nhân Cảnh Thành Tài mỗi người tự ôm lấy một món đồ vật nguyên vẹn cuối cùng trên kệ mà suýt òa khóc, hai người cả giận: “Mày làm gì đấy Cảnh Hoài? Không muốn thì thôi, mày việc gì phải đập phá đồ đạc?!” Cảnh Hoài nhếch mép quan sát từng người một. Biểu tình khốn khổ nhất là bác cả với bác hai, hai bác dâu lớn chửi rủa không ngừng, anh ngại bẩn nên nghe vào tai này đi ra tai kia. Cả nhà bác ba đều là người chất phác, không tỏ thái độ gì. Anh nhặt cái chân ghế vừa nãy bị đạp gãy lên, bước đến trước mặt hai ông bác đang ôm bảo vật. Hai người lập tức siết chặt vòng tay. Nghe Cảnh Hoài bảo rằng: “Tôi muốn đập thì đập đấy, chả lẽ còn phải báo trước cho mấy người?” Nói xong, thanh gỗ trên tay anh đánh lên mu bàn tay họ. Cảnh Thành Nhân và Cảnh Thành Tài chỉ thấy hai tay đau rát, không biết Cảnh Hoài đánh vào đâu mà cảm giác đau đớn lan ra khắp cánh tay khiến cơ bắp họ thả lỏng theo bản năng, cứ thế đôi bình không có gì chống đỡ liền rơi xuống. Choang—— Choang—— Hai âm thanh quen thuộc làm mắt họ nhòe đi. Dưới đất tung tóe đầy các mảnh gốm mảnh sành, tro bụi mờ mờ tản trên không. Mặt ai nấy trong phòng đều u ám. “Cảnh Hoài!” Ngực ông cụ Cảnh phập phồng lên xuống không ngừng, mắng rằng: “Mày làm phản đấy à!” Thiếu niên ném thanh gỗ vào đống đổ nát, tiếng vang không lớn nhưng lại có công năng giống một loại chìa mở chốt khóa tàng hình, khiến đám người trong phòng đóng băng. Đây là lần đầu tiên người nhà họ Cảnh thấy Cảnh Hoài giận dữ đến vậy. Anh không mắng chửi ai cũng không động tay động chân với ai mà chỉ đập phá vật dụng, nếu không thấy sự ghê gớm điên cuồng trong đôi mắt anh thì trông anh chỉ như một đứa trẻ giận lẫy. Song không ai không hiểu, đứa trẻ giận lẫy chẳng thể đáng sợ như anh. “Cái này, này, này——” Cảnh Hoài chỉ lên sô pha, bàn trà, những mảnh vụn dưới đất và quần áo trên người bọn họ: “Với mấy cái các người mặc, đều dựa vào tôi mang lại” Anh phủi tro bụi trên tay: “Dùng xong rồi vứt? Qua cầu rút ván? Nghĩ đẹp đấy, nhưng đáng tiếc lại không được như ý” Ông cụ Cảnh trợn trắng mắt: “Mày!” “Tôi làm phản đấy” Cảnh Hoài cắt lời lão: “Rồi ông có thể làm gì nào? Mấy người muốn tôi bồi thường những thứ tôi vừa đập hả?” Anh cười ha ha: “Hiện tại mấy người đang sống dựa vào tôi còn muốn tôi bồi thường? Mấy người có tin hay không giờ chỉ cần tôi thổi gió bên gối Quý Tĩnh Duyên, một tỉ của mấy người liền biến mất?” Thổi gió bên gối Tất cả bị anh nói cho á khẩu, không nói được gì ngoài “mày mày mày”. Bởi vì những gì Cảnh Hoài nói là thật. Tiền do Cảnh Hoài đổi lấy, Quý Tĩnh Duyên nghe lời anh, anh chính là Quý Tĩnh Duyên. Bọn họ nào làm được gì nếu anh không muốn bọn họ sống tốt. Liễu Uyển Ngọc đứng lên gọi: “Tiểu Hoài à…” Như không nghe thấy, anh lạnh mặt: “Nhớ kĩ lấy, tôi không phải con cháu nhà họ Cảnh, tôi là bố của mấy người” Một giọng nói điềm tĩnh và kiềm nén từ sau lưng anh truyền đến: “Thế à” Âm lượng không lớn nhưng lại tách biệt hoàn toàn với sự an tĩnh lạnh lẽo trong phòng. Không chỉ người nhà họ Cảnh, mà chính Cảnh Hoài cũng hóa đá. Anh quay đầu thật chậm, thấy Quý Tĩnh Duyên ngồi trên xe lăn, đôi mắt đen láy lẳng lặng nhìn anh chăm chú. Tay hắn đan trước bụng, tư thế rất tùy ý ấy khiến Cảnh Hoài cảm thấy anh xong đời rồi. Quý Tĩnh Duyên có hơi nghi hoặc: “Bố… của nhà họ Cảnh?” Cảnh Hoài bước nhanh lại gần rồi ngồi xổm xuống trước mắt hắn, vừa nghiêm túc vừa thành khẩn nói rằng: “Vô cùng xin lỗi anh, em chỉ là con cháu thôi, anh mới là bố!” Hết chương 16.