Ban đầu khi làm vậy, ông ta cũng cảm thấy có lỗi, đối xử với vợ mình tốt hơn chút, nhưng một lần, hai lần, ba lần…….
.
Càng nhìn vợ mình bị đùa bỡn ông ta càng thấy ghê tởm, thậm chí cảm thấy vợ mình chính là kẻ phóng đã trời sinh.
Sau khi sự tình bại lộ, ông ta không những không hoảng loạn, thậm chí còn cảm thấy đều do bà gieo gió gặt bão, ai bảo nhà bà không trợ giúp sự nghiệp của ông ta? Ai bảo bà mang có một trăm triệu không đủ dùng? Ai bảo bà có một gương mặt xinh đẹp như vậy?
Tất cả là lỗi của bà.
Có thể trợ giúp cho sự nghiệp của chồng, bà phải thấy vinh hạnh mới đúng.
Sau đó, ông ta liền ghét bỏ vợ mình, còn nói với bà, phụ nữ như vậy sẽ chẳng tìm được người đàn ông nào khác đâu, ai cũng sẽ ghê tởm.
Ông ta thậm chí còn đuổi vợ mình đi, nhà bà lang thang chẳng có chốn về.
Sau đó, thấy vợ mình phải cầu xin mình cho quay lại, ông ta càng thấy tự hào, nhìn đi, người đàn bà này đã không còn chốn nương thân nữa rồi.
Nhưng sau đó, tuy thấy bà vẫn lấy lòng mình, nhưng cả người dần dần càng lúc càng âm trầm.
Vốn ông ta đã ghê tởm rồi, như vậy càng khiến ông ta căm ghét hơn.
Ông ta bắt đầu bài xích vợ mình vô cùng rõ ràng, cũng không còn tôn trọng bà nữa.
Nhưng nếu sớm biết bà là người Tạ gia, sao ông ta lại làm vậy chứ!?
Tại sao bà không nói sớm một chút?
Giờ khắc này trong lòng ba Kỷ vẫn đang oán hận, sớm biết vợ mình là người Tạ gia, ông ta đã không làm thế rồi, mà phải làm cách khác, thậm chí bây giờ công ty gặp chuyện cũng có thể đến nhờ Tạ gia hỗ trợ!
Tạ gia thành phố S mạnh hơn rất nhiều so với họ ở cái tỉnh G lạc hậu này.
……
Xe về tới biệt thự, Kỷ Lê nhìn điện thoại, cũng đã thấy Tạ gia lên tiếng.
Nhìn những lời họ nói, trong lòng Kỷ Lê rất ấm áp.
“Lê, xuống xe nào.
” Thẩm Thuật Bạch mở xe cho cậu.
Kỷ Lê hồi thần, nắm tay Thẩm Thuật Bạch xuống xe.
Thẩm Thuật Bạch cũng không hỏi cậu chuyện trên mạng, chỉ nắm tay cậu vào biệt thự.
Kỷ Lê cũng không nói gì.
……
Đối với những chuyện liên quan tới Kỷ Lê, Trần Tuấn Hoành là người thích hóng nhất.
Cậu ta cứ nhìn chằm chằm điện thoại, thấy ai cũng mắng Kỷ Lê, cậu ta vô cùng vui vẻ.
Nhưng không ngờ lại có người chụp lại màn hình những gì cậu ta nói mang đi bình luận, trong lòng cậu ta không khỏi hơi hoảng.
Hơn nữa người này còn nói ra chuyện mình là con trai Chủ tịch Trần thị…….
Cậu ta hơi bực, tên này khùng à? Nói lung tung làm gì!
Cậu ta sợ Trần thị sẽ lên tiếng phủ định, giờ chỉ cầu mong cho họ không nhìn thấy thông tin này.
Đang không ngừng tự an ủi, nhưng chỉ lát sau, vẻ mặt cậu ta nứt toác.
Thẩm thị share weibo của Kỷ Lê!!?
Cậu ta không tài nào tin nổi, sao có thể!!?
Hơn nữa quan hệ của Kỷ Lê với Chủ tịch Thẩm thị là vợ chồng? Nhớ tới người đàn ông mà cậu ta đã trông thấy bên bờ biển ngày đó, sao có thể?
Chủ tịch Thẩm thị sao có thể đẹp trai như thế được? Người vừa có tiền vừa đẹp sao lại vừa mắt Kỷ Lê? Chắc chắn là Kỷ Lê bắt cá hai tay!!
Cậu ta cố gắng phủ nhận.
Lúc thấy Tạ thị cũng share weibo của Kỷ Lê, quả thật sắc mặt cậu ta đã như màu đất rồi.
Kỷ Lê là người Tạ gia!?
Sao có thể? Không phải cậu ta họ Kỷ sao? Sao lại có quan hệ với Tạ gia được?
Tạ gia ở thành phố S cơ mà?
Hai tập đoàn cùng lên tiếng đã choáng lắm rồi, nhưng việc tiếp theo càng khiến cậu ta như muốn ngất.
Là page chính thức của Tập đoàn Trần thị có tick xanh đang rep comment của một cư dân mạng.
[Không có việc gì vui lòng đừng nhận họ hàng bừa bãi, Trần thị chúng tôi chỉ có một vị thiếu gia một vị tiểu thư, cả hai vị đều đã tốt nghiệp nhiều năm, còn vị trong ảnh này không có quan hệ gì với chúng tôi *mỉm cười*]
Vừa rep xong, Trần Tuấn Hoành liền thấy bên dưới bắt đầu sôi nổi bình luận.
[Thật sự là giả kìa? Nhưng chính cậu ta nói mà!]
[Hô, buồn cười quá đi mất, thế túm lại người này là ai?]
[Trâu thế nhỉ, nhưng tại sao mọi người đều nói cậu ta là người của Trần thị? Không thể là tin đồn vô căn cứ vậy chứ?]
[Lầu trên, chính cậu ta nói đấy, ở trường ai chả biết!]
[Sai không nhỉ, tôi học cùng lớp với cậu ta, lần trước rõ ràng khách sạn nể mặt cậu ta nên mới cho bọn tôi nghỉ lại một đêm, sao lại sai được nhỉ?]
[Quần chúng ăn dưa đi ngang qua, cho nên túm lại có phải không? Chả nhẽ Trần thị nói đùa à?]
[Page chính thức nói còn đùa cái gì?]
[Đó là ai thế? Ai cho tôi biết với? Nhìn hình chụp màn hình kia, cậu ta nói với bạn mình rất nặng lời luôn đó.
]
……
Bị phủ nhận công khai như vậy, sắc mặt Trần Tuấn Hoành rất khó coi.
Điện thoại rung lên, wechat của cậu ta có người gửi tin nhắn đến.
Lăng Huyên: [Hình ảnh]
Lăng Huyên: [Chuyện gì đây? Sao Trần thị lại nói cậu không phải con trai họ?]
Bàn tay cầm điện thoại của Trần Tuấn Hoành trắng bệch.
Cậu ta không cam lòng, còn giận đến không nói nên lời, chẳng biết đang giận cái gì.
Trần Tuấn Hoành: [Vốn tôi có phải đâu!]
Trần Tuấn Hoành: [Tôi nói thế lúc nào? Từ đầu đến cuối toàn các cậu tự suy diễn!]
Hai câu thôi đã chối đây đẩy.
Lăng Huyên đọc tin nhắn mà cũng đần người.
Lăng Huyên: [Cậu không phải!?]
Lăng Huyên: [Vậy nhà cậu……?]
Lăng Huyên: [Nhà cậu không phải rất giàu sao? Tại sao lại không phải Tập đoàn Trần thị? Chẳng lẽ cậu giống Kỷ Lê, còn có thân phận khác sao? Không phải nhân vật đình đám trong xã hội à?]
Trần Tuấn Hoành nhìn thấy tin nhắn này, cảm thấy Lăng Huyên đang vũ nhục mình.
Trần Tuấn Hoành: [Nhà tôi có tiền thì sao? Vì quá lớn nên mới không thể nói cho các cậu, nếu nhà tôi không có tiền có quyền thì sao hôm đó cho các cậu ngủ ở khách sạn được?]
Nhìn lời này, Lăng Huyên im lặng một lúc lâu mới nhắn lại.
Lăng Huyên: [Ha, cậu xác định giám đốc kia không phải vì nể mặt Kỷ Lê nên mới cho chúng ta ở miễn phí à?]
Lăng Huyên cẩn thận nhớ lại mới phát hiện có rất nhiều lỗ hổng, có lẽ họ không hề nể mặt Trần Tuấn Hoành, mà là Kỷ Lê, nếu không tại sao họ lại muốn tặng quà cho Kỷ Lê mà không phải cho Trần Tuấn Hoành? Quan hệ của Trần Tuấn Hoành với Kỷ Lê kém như vậy chẳng nhẽ không có lý do sao?
Trần Tuấn Hoành coi cậu ta là kẻ ngốc sao?
……
Nhìn Lăng Huyên rõ ràng không tin mình, lời nói dối bị vạch trần, giờ phút này cậu ta chỉ thấy nhục nhã, giận đùng đùng gõ chữ.
Trần Tuấn Hoành: [Cậu có ý gì? Nghi ngờ tôi? Cậu có biết mỗi ngày tôi tiêu bao nhiêu tiền không? Cậu có biết mỗi thứ đồ tôi dùng các cậu có tiết kiệm nửa đời cũng không mua được không? Điều kiện của tôi như vậy sao tôi phải nói dối?]
Trần Tuấn Hoành: [Trần thị là cái thá gì, sao tôi có thể coi trọng được, hạng như Trần thị cũng chỉ có thể sĩ diện ở tỉnh G này thôi!]
Gửi tin nhắn xong, cậu ta không hề thấy sảng khoái, ngược lại trong lòng còn hơi hối hận cùng ảo não, sợ những lời của mình bị Lăng Huyên phát tán lên mạng, sợ bị người khác trông thấy….
.
Nhưng vì sĩ diện, cậu ta không thể thu hồi tin nhắn.
.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
40 chương
150 chương
99 chương
23 chương