Vừa thấy tin này, cả nhóm bùng nổ. [Ôi mẹ ơi!?] [Tôi không nhìn lầm chứ? Chả nhẽ Lý Yến thực sự đoán đúng rồi?] [Thì ra!. . Boss lớn thích nam nha!] [Chờ chút, tôi cũng là nam, liệu có phải cũng có thể không?] [*mỉm cười* Ông cảm thấy Boss lớn rảnh quá à? Boss lớn mà lại nhìn trúng ông?] [Giận ╰_╯] …… Vương đặc trợ, người vừa ném một quả bom nặng ký vào nhóm kín, giờ đã cất điện thoại, chờ đợi bá tổng và tiểu kiều thê đến. Cuối cùng cũng tới rồi. Hắn sửa sang cho mình lại một chút, duy trì hình tượng không chút cẩu thả, lại cố gắng tản ra khí chất cao lãnh của một đặc trợ, cầm tài liệu bước tới, gật gật đầu với Kỷ Lê xem như chào hỏi, sau đó bắt đầu nói với Thẩm Thuật Bạch: “Chủ tịch, lát nữa 7h còn có cuộc họp. ” “Còn nữa, vừa rồi trụ sở chính ở thủ đô có gửi tài liệu cần ngài phê duyệt tới…. ” Vương đặc trợ lạnh giọng nói một đống. Kỷ Lê nghe xong liền cảm thấy Thẩm Thuật Bạch rất bận. Mấy ngày nay Thẩm Thuật Bạch vẫn luôn ở bên cậu, cậu đi học Thẩm Thuật Bạch cũng đưa đi đón về, nhưng cứ có thời gian là anh sẽ làm việc, hóa ra để giành thời gian bên mình, anh ấy đã xếp nhiều việc sang một bên như vậy. Trong lòng Kỷ Lê hơi băn khoăn, Thẩm Thuật Bạch đã bận như vậy, thế mà cậu còn cáu kỉnh với anh…. . Trong lòng thở dài, thôi đừng giận nữa thì hơn, anh ấy tốt như vậy mà. Kỷ Lê đứng cạnh cũng không quấy rầy Thẩm Thuật Bạch, chờ Vương đặc trợ báo cáo xong, Thẩm Thuật Bạch dẫn Kỷ Lê tới văn phòng của mình. “Em muốn ăn gì? Anh gọi người đưa tới. ” Thẩm Thuật Bạch hỏi. Nói xong Thẩm Thuật Bạch nhớ ra Kỷ Lê vẫn đang giận mình, bất giác có sợ Kỷ Lê đói anh cũng không dám hỏi nữa, đang định tự gọi điện. Kỷ Lê đè tay anh lại: “Anh cứ làm việc đi, còn chưa tới giờ mà, lát nữa em đặt cơm trên app là được rồi. ” Thấy Kỷ Lê không giận mình nữa, Thẩm Thuật Bạch yên tâm: “Ừm, vậy em đừng để bản thân bị đói nhé. ” Kỷ Lê bất đắc dĩ gật đầu. Chính Thẩm Thuật Bạch cũng chưa ăn uống gì, thế mà chỉ lo cho cậu. Kỷ Lê hơi cảm động, cậu hôn nhanh lên mặt Thẩm Thuật Bạch một cái. “Anh mau làm việc đi. ” Cậu dịu dàng nói. Yết hầu Thẩm Thuật Bạch hơi lăn lộn, giọng nói hơi khô khốc: “Ừ. ” Kỷ Lê cười cong mắt. Ánh mắt Thẩm Thuật Bạch trầm xuống, nếu không phải hôm nay quả thực có hơi bận, chắc chắn Kỷ Lê sẽ không ngồi yên lành ở đây được đâu. Thẩm Thuật Bạch xoa xoa bàn tay nhỏ bé của Kỷ Lê rồi mới đi làm việc. Thấy Thẩm Thuật Bạch đã chịu ngoan ngoãn làm việc, Kỷ Lê liền mở điện thoại ra tính chơi game. Nhưng vừa mở giao diện game, cậu lại nhận được tin nhắn của Trần Tuấn Hoành. Sao Trần Tuấn Hoành lại nhắn tin cho cậu? Cậu với Trần Tuấn Hoành thì có gì mà nói chuyện đâu? Mang theo nghi hoặc, Kỷ Lê mở wechat. Trần Tuấn Hoành: [Kỷ Lê, hôm nay tôi đã gặp anh trai cậu, nói chuyện với cậu ấy một lúc tôi mới biết, thì ra cậu là loại người như vậy, tôi còn tưởng cậu là người có tiền nhưng thích khiêm tốn, ai ngờ cậu lại là con riêng chứ! Cậu đúng là có mặt mũi, tiêu tiền của gia đình mình lại còn ở bên một tài xế, từng có một thời gian là bạn cùng phòng với cậu, tôi cảm thấy quá ghê tởm!] Đọc xong tin nhắn, Kỷ Lê khựng lại. Trần Tuấn Hoành nói chuyện với Kỷ Diệc Thần? Hai người đấy thì có gì mà nói? Nhìn những lời này, Kỷ Lê cảm thấy thực buồn nôn, nhưng cậu chẳng muốn giải thích gì với Trần Tuấn Hoành, cậu out khỏi giao diện chat, cũng không còn tâm tình chơi game nữa. Cậu mở vòng bạn bè, đập vào mắt là stt của Trần Tuấn Hoành. - ------[Có người tự xưng là khách VIP của trung tâm thương mại cao cấp, thế mà lúc gia đình xảy ra chuyện lại làm như không thấy. Đã thế tiêu tiền của người nhà lại dám cùng tên nhân tình thuê khách sạn giá tận mười mấy triệu một đêm, nhưng lại không thèm về nhà đến một lần. Cậu ta đã đăng vô số video lên Tiểu Tranh, có gần mười triệu fan rồi mà người nhà chẳng biết tí gì. Thậm chí còn giấu người nhà ở cùng một tài xế. Mà “nhà” này cũng đâu phải nhà cậu ta, cậu ta chẳng qua chỉ là một đứa con riêng do kẻ thứ ba sinh ra mà thôi!] Câu nào cũng ám chỉ Kỷ Lê, chỉ kém mỗi chỉ thẳng mặt cậu thôi. Việc này Kỷ Lê còn có thể nhịn sao? Chắc chắn là không thể nhịn rồi! Nhưng phản hồi luôn trên vòng bạn bè chẳng phải có tật giật mình sao? Cậu mở lại wechat, rep lại Trần Tuấn Hoành. Kỷ Lê: [Có một người bạn cùng phòng như cậu, tôi đây cũng ghê tởm lắm, biết tại sao giờ phòng ký túc xá của chúng ta chỉ còn mỗi mình cậu ở không? Vì ai cũng ghê tởm cậu muốn chết. ] Kỷ Lê: [Cậu nói chồng tôi làm tài xế? Tôi muốn hỏi, tài xế thì làm sao, ăn của nhà cậu à? Công việc gì mà không phải do người làm? Lại còn phân biệt sang hèn cơ á? Cậu đang sống ở trang nào của cuốn lịch sử thế hả?] Kỷ Lê: [Ai nói với cậu tôi là con riêng? Bản thân nhàn cư vi bất thiện thì rửa mắt, lau khô não, lấy nước súc miệng ra mà súc, đừng có dùng đôi mắt mấy ngàn độ của cậu mà nhìn thế giới, cũng đừng để nước vào đầu cùng mấy thứ ô uế lấp kín miệng rồi ra vẻ mình đang nói chuyện chính nghĩa nữa. *mỉm cười*] Nhắn xong, cậu chặn luôn Trần Tuấn Hoành và xóa khung chat. Hô hấp cùng một bầu không khí với cái loại này thôi cậu cũng thấy vẩn đục rồi. Bị loại người này chọc giận, Kỷ Lê lại càng giận hơn. Đúng là thứ rác rưởi, làm gì cũng khiến người khác muốn phát khùng! Cậu hít sâu một hơi, quyết định dời lực chú ý. Đi xem cơm hộp có gì ngon ngon tí gọi vậy, tiện thể xem xem làm sao phát triển shop online. Là một người thích mỹ thực, với mỗi món ăn, Kỷ Lê đều có…. . cảm giác thèm ăn da diết, trước kia cuộc sống không tốt nên không ăn được, giờ không biết có thể thành bé mập không nữa. Nghĩ vậy, Kỷ Lê liền nhéo nhéo bụng mỡ của mình rồi khựng lại – hình như cậu thực sự…. . béo lên rồi…. . Kỷ Lê: “!!” Không được rồi! Béo lên xấu đi, nhỡ Thẩm Thuật Bạch ghét bỏ mình thì sao!? Chuyện này không thể được! Kỷ Lê cảm thấy mình cần phải giảm béo! Vì thế cậu nhịn đau tắt hết gà bỏ lò, gà sốt mật ong, gà rán Hàn Quốc, gà kho vàng, gà chảy nước miếng, thịt luộc, cá ngâm chua…. đi rồi mở mục salad. Kỷ Lê: “……. ” Nhìn thế này làm sao mà no được…. . Lại nhéo nhéo bụng mỡ. Vô cùng rối rắm…… Cậu cố hình dung mấy món rau dưa ngon lành. Cậu nghĩ đến mùi vị khi nhúng rau vào tương ớt đã chuẩn bị khi nấu lẩu, mùi vị thực sự rất tuyệt vời, lúc này tốt nhất nên gọi thêm một đĩa đậu phụ đông lạnh, sau đó ăn hết trọn nồi lẩu là hạnh phúc nhất! Đương nhiên không thể thiếu tôm viên nha…… Bụng kêu rột rột. Hình như cậu không muốn ăn salad tẹo nào…. . cậu muốn ăn lẩu!! Kỷ Lê nhìn salad trên điện thoại rồi lại nhéo nhéo bụng mỡ, cảm thấy muốn khóc rồi! Cậu cắn răng cố chốt món salad, nhưng tay cứ không nghe lời chuyển sang mấy món lẩu. Nhìn hình ảnh, bụng Kỷ Lê lại kêu lên một tiếng. Lúc này Thẩm Thuật Bạch đã ngẩng đầu lên: “Em đói sao?” Chỉ một câu ngắn ngủi, Kỷ Lê đang muốn gục xuống vì đấu tranh tư tưởng lập tức sầu não nhìn Thẩm Thuật Bạch: “Đại Bạch, em muốn ăn lẩu…. . ”.