Tới tận lúc Kỷ Lê tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi ngủ mới trông thấy bài đăng này.
Cậu vẫn thích lướt xem mấy video ngắn trước khi ngủ, cho nên lúc vào Tiểu Tranh thấy thông báo tag mình cậu mới biết.
Sau khi đọc bài đăng, cậu cảm thấy không nói nên lời.
Nói cậu hư vinh, mặc hàng giả thì cậu không phản bác, nhưng cậu cũng có mặc thường xuyên đâu, đi học gần một năm rồi mà chỉ có mỗi hôm đó không cẩn thận mặc nhầm thôi mà, hơn nữa mình xúi giục bạn bè xa lánh bạn ký túc bao giờ? Mình còn không ở ký túc cơ mà.
Còn những chuyện khác……
Chẳng cần nghĩ cậu cũng biết ai đã đăng bài này.
Kỷ Lê trả lời người đã tag mình.
Netizen: [@Lê chuyện này có thật không vậy?]
Lê đã trả lời: [Nửa thật nửa giả.
]
……
Kỷ Lê không định nói cho Thẩm Thuật Bạch biết chuyện này.
Biết cũng chỉ phiền não thêm thôi, chẳng thà đừng nói.
Nhưng Kỷ Lê không nói thì vẫn có người khác nói cho Thẩm Thuật Bạch.
Vương đặc trợ nhìn bài đăng, ánh mắt lóe lên sau gọng kính, khóe miệng gợi lên ba phần lạnh lùng, ba phần châm biếm, bốn phần thờ ơ.
Hô, chủ thớt này chắc chắn là pháo hôi trong truyền thuyết rồi.
Mấy cái thể loại đắc tội tiểu kiều thê của bá tổng đều không có kết cục tốt đâu, trong lòng Vương đặc trợ bi ai cho chủ thớt hai giây.
Sau đó, hắn chụp màn hình rồi gửi cho boss.
Vương đặc trợ: [Ảnh]
Vương đặc trợ: [Có cần tôi khóa luôn tài khoản này không?]
Boss đưa tiền: [Ừ, nhân tiện kiểm tra xem ai đăng.
]
Vương đặc trợ tiếp tục nheo mắt dưới kính – đủ bá đạo đấy!!
Vương đặc trợ: [Đã rõ.
]
……
Thẩm Thuật Bạch mím môi khi nhìn vào bài đăng, bài đăng này còn ám chỉ quan hệ giữa Kỷ Lê và Tiểu Tranh nữa.
Vậy thì cho họ biết mối quan hệ giữa Kỷ Lê và Tiểu Tranh là xong.
Ánh mắt anh lạnh lùng.
Thẩm Thuật Bạch: [Sau khi tra xong, để Tiểu Tranh video truy cứu trách nhiệm pháp lý của đối phương đi.
]
Thẩm Thuật Bạch: [Nhân tiện, chuẩn bị ký hợp đồng công việc.
]
Tiểu Tranh không bao giờ PR cho ai cả.
Nhưng Kỷ Lê thì khác.
……
Nhận được tin nhắn, Vương đặc trợ đã hiểu.
Vương đặc trợ: [Vâng!]
……
Hôm nay Kỷ Lê đến muộn, An Tuyên, Phạm Thanh và Trần Tuấn Hoành ngồi ở phía sau nên Kỷ Lê phải vào ngồi cùng.
Vừa ngồi xuống, An Tuyên và Phạm Thanh lập tức hỏi cậu.
“Chuyện trên mạng là thế nào nha? Ai mà lòng dạ hiểm độc như vậy chứ?”
“Còn nói cậu đi đầu cô lập bạn cùng phòng nữa, nào có việc đó nha, ký túc xá chúng ta không phải vẫn luôn tương thân tương ái sao?”
Cả hai người họ đều cảm thấy tức giận.
Bài đăng đó rõ ràng là nhắm vào Kỷ Lê.
Nhưng họ không nghi ngờ Trần Tuấn Hoành, tuy Trần Tuấn Hoành ăn nói có hơi khó nghe một chút, nhưng dù sao cũng ở chung ký túc, chắc cậu ta sẽ không đăng bài như vậy đâu?
Hơn nữa nói đến việc Kỷ Lê bởi vì dùng đồ giả bị vạch trần rồi ghi hận, việc này trong lớp có rất nhiều người biết, hơn nữa Trần Tuấn Hoành độc miệng cho nên có thể bị hiểu lầm.
Nhưng cái người này tệ quá, tin vỉa hè như vậy mà cũng đăng lên.
Bọn họ thực sự rất tức giận nha.
Trần Tuấn Hoành ngồi bên cạnh không hề nói lời nào.
Tương thân tương ái? Ký túc xá bọn họ đâu có như vậy.
Kỷ Lê cười hỏi: “Ai nói phòng chúng ta tương thân tương ái?”
Cũng phải….
An Tuyên cùng Phạm Thanh thở dài.
Lời nói của Kỷ Lê đến trong tai Trần Tuấn Hoành, cả người cậu ta đều kích động.
“Kỷ Lê, cậu có ý gì? Ý cậu là tôi đăng bài đó sao?”
Âm lượng của Trần Tuấn Hoành không thấp, hầu như tất cả mọi người trong lớp đều có thể nghe thấy, ai cũng quay lại nhìn bọn họ.
Tất cả họ đều đã xem bài đăng ngày hôm qua, chuyện này còn liên quan đến trường và lớp học của họ, đây là cái chuyện điên rồ gì vậy chứ?
Hơn nữa kết hợp với cái chuyện hàng giả lần trước nghe được, họ cũng có thể đoán được người kia là ai.
Kỷ Lê thực sự rất tích cực trong học tập, hầu hết các giáo viên đều thích cậu ấy.
Chỉ cần ai biết cậu ấy là có thể liên tưởng đến ngay.
Xem bài đăng xong, bọn họ mới cảm thấy thì ra Kỷ Lê là người như vậy, ngày thường căn bản là không nhìn ra nha.
Nhưng cũng đâu có thấy cậu ấy mặc đồ hiệu mấy đâu, mà có lẽ do bọn họ không để ý.
Hơn nữa, Kỷ Lê luôn viện cớ phải đi làm part time nên đến và đi rất vội vàng, họ đã gặp cậu mấy lần ở một quán lẩu gần trường, nhưng cũng không biết thực sự cậu đang làm gì.
Có điều, Kỷ Lê trông rất đẹp, rất dễ khiến người khác có hảo cảm.
Nhưng Trần Tuấn Hoành cũng khá cũng ưa nhìn, chỉ là có một số người không thích ngoại hình và tính cách của Trần Tuấn Hoành cho lắm, vì cậu ta luôn trang điểm và đi vũ trường thâu đêm suốt sáng, rất nhiều đêm còn không về ký túc, nhưng trái lại, cũng có một số người rất thích cậu ta, họ nghĩ cậu ta trông rất cá tính, luôn mặc quần áo cùng đeo trang mức mang logo của những nhãn hiệu lớn.
Nói thực là họ muốn xem náo nhiệt giữa hai người này.
Nhìn tình hình này thì có vẻ Kỷ Lê cho rằng Trần Tuấn Hoành đã đăng bài đăng đó, giờ đang chất vấn cậu ta.
Chất vấn dưới tình huống bản thân còn chắc chắn.
Xem ra Kỷ Lê đúng là chẳng ra gì.
Bọn họ thầm nghĩ.
“Tôi có nói chuyện này sao?” Kỷ Lê bối rối, không hiểu Trần Tuấn Hoành đang nói về điều gì.
Trần Tuấn Hoành sợ bị chế giễu nên không muốn ai nghe thấy, cậu lại càng không.
Kỷ Lê quả thực không nói gì đến chuyện này.
An Tuyên và Phạm Thanh cũng không ngờ Trần Tuấn Hoành lại đột ngột nổi giận, nếu thực sự có chuyện gì thì về ký túc nói cũng được, ở ngoài khá xấu hổ….
.
An Tuyên thấy Trần Tuấn Hoành đang định mắng người vội vàng khuyên can: “Ai nha, cậu hiểu lầm ý Kỷ Lê rồi, cậu ấy đâu có ý đó!”
Trần Tuấn Hoành nhìn cậu ta một cái, lại nhìn nhìn đám người xung quanh đang xem náo nhiệt, cười lạnh một tiếng: “Cậu ta nói tôi như vậy mà cậu vẫn còn nói giúp sao? Ngày thường thì thôi, nhưng bây giờ các cậu cũng không hề để ý chút nào đến cảm nhận của tôi, bình thường tôi đâu có đối xử tệ với các cậu? Có đồ ăn gì mà không mua cho các cậu chứ? Kỷ Lê thì sao? Cậu ta đã làm cái gì mà các cậu cứ khăng khăng một mực nói giúp cậu ta như vậy!”
An Tuyên: “………”
Phạm Thanh: “………”
Kỷ Lê cạn lời.
An Tuyên nhìn xung quanh, xấu hổ cười cười rồi nhỏ giọng: “Chúng ta quay về rồi nói….
”
“Quay về rồi nói?” Trần Tuấn Hoành không vui, “Cậu ta muốn nói ở đây thì cứ việc, làm sao phải quay về? Chẳng lẽ còn sợ người khác biết hay sao?”
Vẻ mặt Trần Tuấn Hoành rất bất bình, trông như thể đã bị bắt nạt thảm hại vậy.
Kỷ Lê nói với cậu ta: “Tôi muốn nói chuyện gì chứ? Tự nhiên cậu khơi chuyện trước còn nói à, tôi có nói cái gì hả?”
Nói cái gì á?
“Cậu nói tôi cố ý nhằm vào cậu! Còn nói trừ tôi ra sẽ chẳng ai đăng topic đó!” Trần Tuấn Hoành hùng hồn.
Kỷ Lê: “……” Suýt nữa cậu cũng tin là mình thực sự nói chuyện đó đấy.
An Tuyên: “…….
” Ơ mình có nghe thấy mấy câu này đâu nhỉ.
Phạm Thanh: “……….
”
Phạm Thanh: “Cậu nghe nhầm rồi phải không?”
Trần Tuấn Hoành: “Không thể có chuyện tôi nghe nhầm được!”
An Tuyên hơi rối rắm: “Nhưng rõ ràng câu tôi nghe được là ‘Ai nói phòng chúng ta tương thân tương ái’ mà….
.
” Chẳng nhẽ cậu ta mới là người nghe nhầm.
Trần Tuấn Hoành cạn lời nhìn lại: “Sao cậu ta có thể nói thế được? Cậu đang cố nói giúp cậu ta thôi, cậu ta nói câu đó chính là trong tối ngoài sáng đều đang chỉ trích tôi!”
Kỷ Lê: “…….
” Ha ha ha.
Kỷ Lê: "Nếu cậu không cần đến tai thì hãy tặng chúng cho người khác đi, thay vì cứ phải giữ làm vật trang trí như vậy.
Cậu đang tự xúc phạm chính mình và đôi tai của mình đó.
”.
Truyện khác cùng thể loại
75 chương
40 chương
150 chương
99 chương
23 chương