Sau Khi Hôn Nhân Tan Vỡ
Chương 17
Nơi xa pháo hoa đốt sáng lên tận chân trời, Hàn Dẫn Tố đến bên cửa sổ nhìn ra xa xa. Cái thành phố này thật linh hoạt trong chớp mắt, từ yên lặng đến chớp mắt chỉ là trong một giây lát.
Bùm, bùm, âm thanh mơ hồ truyền đến, trên không từng bông pháo hoa nở rộ như những bông tuyết nhỏ, tản ra rồi từ trên không trung rơi xuống. Ngoài cửa sổ khẽ sáng lên, trong nháy mắt vô cùng xinh đẹp và đầy phong tình.
Hàn
Dẫn Tố không tự chủ nhớ tới ngày xưa, vào dịp năm mới mẹ sẽ mua đèn lồng đỏ lớn về, trang trí trong nhà đầy không khí của Tết. Người trong một nhà quay quần bên nhau cười nói vui vẻ, cùng ăn bữa cơm đoàn viên. Nhớ tới bà ngoại làm các món rán, mẹ nấu các món hầm…..
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên cắt đứt suy nghĩ của cô, chẳng biết từ lúc nào phương xa đã trở lại màu đen nguyên thủy của màn đêm, trầm trầm, thỉnh thoảng có tia sáng nhỏ lóe lên rồi biết mất trong nháy mắt.
Hàn
Dẫn Tố trở lại cầm điện thoại lên nhìn màn hình không khỏi nhăn mày. Dạo này
Trịnh Vĩ không ít lần gọi điện cho cô mà cô thì không tiếp. Đối với loại đàn
ông vô sỉ này thì cô đã hoàn toàn hiểu rõ.
Đến lúc này, cô mới biết cuộc hôn nhân của cô thật sự đã quá nóng vội, cô căn bản không hiểu rõ hắn đã như thế. Trước kia cô cảm thấy Trịnh Vĩ mặc dù có nhiều khuyết điểm nhưng ít nhất vẫn còn kiêu ngạo, nhưng bây giờ hắn ngay cả điểm này cũng mất hết rồi.
Hai năm vợ chồng cô đã quá hiểu bản chất hắn chỉ là một tên đàn ông ích kỷ. Ban đầu lúc hai người ly hôn đoán chừng hắn không muốn, bị mình làm cho chạm nọc rồi mới ký tên. Sau đó bị Hàn Dĩnh quấn lấy hắn mới biết mình khó mà thoát thân.
Hàn
Dẫn Tố quá rõ ràng áp lực trên người hắn ta. Áp lực kinh tế đủ để phá vỡ tất cả phong hoa tuyết nguyệt. Hơn nữa cô vẫn biết Trịnh Vĩ sẽ không thật sự coi trọng
Hàn Dĩnh, kẻ đàn ông như thế đã ti tiện thì Trịnh Vĩ càng ti tiện hơn.
Nhưng tại sao hắn ta còn mặt mũi mà đến quấy phá cô? Cô nhấn nút từ chối, nhưng chỉ sau một lát anh ta lại gọi điện tới, như thế mấy lần cô thật phiền chết đi được.
Cuối cùng đành nhận:
"Anh có chuyện gì?"
"Tiểu
Tố, điều này. . . . . . Anh nghe nói em không về quê, nếu không thì anh qua đón em tới đây, một mình em làm sao có thể qua năm mới được.”
"Cám
ơn đã quan tâm, không cần"
Hàn
Dẫn Tố lãnh đạm mở miệng, Trịnh Vĩ nhìn mẹ hắn sau lưng một cái. Mẹ hắn vừa nhìn dáng vẻ con trai thật vô dụng vội đoạt lấy điện thoại:
"Hàn
Dẫn Tố, cô đừng có mà bắt nạt người đàng hoàng như Vĩ Vĩ. Cô dám sau khi ly hôn mang hết tiền gửi ngân hàng đi, giờ Vĩ Vĩ làm sao có thể sống qua ngày? Cô thật quá độc ác mà, mau đem trả lại một nửa đây!”
Cái bà mẹ chồng trước này thích nhất là cãi chày cãi cối không ưa nói lý, trước kia
Hàn Dẫn Tố nhịn, nghĩ dù sao cũng là mẹ chồng, nhưng giờ cô thấy điều đó là không cần thiết.
Hàn
Dẫn Tố lạnh lùng nói:
"Tiền gửi ngân hàng nào? Con trai bà kiếm được bao nhiêu tiền bà thật không biết sao?
Bà hỏi con trai bà một chút xem tiền trả góp nhà ai trả, tiền xe trả góp là ai trả? Lúc ly hôn nhà và xe một phần tôi cũng không muốn. Tiền gửi ngân hàng là do tôi dạy vẽ mà kiếm được, nếu có một phần của anh ta tôi trả lại toàn bộ luôn.”
Nói xong, Hàn Dẫn Tố liền cúp điện thoại. Mà mặt mẹ Trịnh Vĩ cũng giận đến xanh tím. Để điện thoại xuống bắt đầu tru tréo:
"Vĩ
Vĩ, con nói xem, nếu như ban đầu không để cho con lấy đứa con gái vùng khác, cứ để con tìm cái loại ong mật lẫn phân về nhà chỉ được bộ dạng đẹp mắt thì làm ăn được gì? Ly hôn xong một phần tiền cũng không để lại, mẹ phải đi tìm cô ta mới được. Cô ta muốn chiếm hết tiền à? Đừng hòng!”
Trịnh
Vĩ đè huyệt Thái Dương đang co rút đau đớn:
"Mẹ, mẹ đừng tranh giành làm gì, con đã sớm hỏi rồi, nếu Tiểu Tố tranh với con thì nhà đều có phần của cô ấy, xe cũng vậy. Còn tiền gửi ngân hàng là đúng do cô ấy cực khổ mà kiếm được, tiền lương hai năm qua của con cũng không có nhiều như vậy để xã giao hết. Hiện tại chúng ta để cô ấy giữ tiền ngân hàng cũng không phải là quá mức.”
"Cái gì mà không quá, mày đúng là đồ ngu! Đã ly hôn rồi thì cần gì để ý đến những thứ vô dụng này làm gì, nhà cũng là tên của cha mày, tao đã sớm đề phòng cô ta nên xe cũng để tên mày. Đi thì cô ta có thể đi nhưng trong tay cô ta nhiều tiền như thế mà mày thì không có chút nào đấy!”
Trịnh
Vĩ từ từ đứng lên:
"Mẹ!
Tiền! Tiền! Tiền! Trong mắt mẹ chỉ có tiền chứ không có gì khác đúng không?
Tiền là do người ta kiếm được chứ đâu phải mình, nếu mẹ nghĩ chưa thông thì con về trước đây.”
Nói xong, xoay người lảo đảo đi ra cửa, mặt mẹ Trịnh Vĩ vẫn không thay đổi lập tức quay sang càu nhàu với chồng mình đang trầm mặc:
"Đấy
ông xem, tôi vừa nói vài câu mà nó đã như vậy rồi. Ban đầu tôi đã nói không đồng ý cưới cô ta, nếu ông cũng kiên quyết thì đâu phải cảnh gà bay trứng vỡ như thế này?”
Trịnh
Kim Sinh nhíu nhíu mày:
"Bà tạm thời bớt lời đi! Con dâu có gì không tốt? Học vấn tốt, công việc tốt, lại chịu khó. Bà chỉ giỏi bới móc, bà xem có con dâu nhà ai bằng Tiểu Tố không?
Chuyện ly hôn vốn là lỗi của Vĩ Vĩ, bà cũng không phải không biết. Cùng người đàn bà khác lên giường của chính mình bị Tiểu Tố bắt gặp, mặt mũi đều mất hết.
Tôi bị những bạn bè cũ hỏi thăm mà ngượng ngùng không dám mở miệng. Bà còn dòm ngó đến tiền của Tiểu Tố. Nếu bà đã nói thì tôi cũng nói thẳng, người ta đã làm quần quật để trả tiền hộ cho con mình bà còn muốn thế nào? Muốn bắt nạt người thì cũng không phải lúc nào cũng bắt nạt được đâu.”
Mẹ
Trịnh Vĩ tức không chịu được:
"Ông thật lớn tiếng, thế tiền nhà và tiền xe của con trai ông giờ không trả nổi nữa rồi, ông bảo con ông phải làm gì bây giờ?”
Trịnh
Kim Thanh đứng lên:
"Trả không được thì bán nhà, bán xe, dù sao cũng đã ly hôn lại còn muốn đòi tiền người ta sao? Làm người phải tích đức cho đời sao, đừng thấy người ta ở nơi khác đến mà bắt nạt. Tôi đi ngủ đây.”
Nói xong xoay người vào nhà, mẹ Trịnh Vĩ càng tức thêm. Mình không được lòng người trong ngoài rồi, mà ly hôn cũng tốt, vừa đúng lúc có thể giới thiệu người khác
ưng ý cho con trai mình.
Bà ta tính toán vô cùng hoàn hảo, nhưng bà ta không biết con trai mình đã dính phải keo da trâu, muốn bỏ cũng không được.
Trịnh
Vĩ vừa vào nhà thì đã nhìn thấy Hàn Dĩnh đang ngồi vắt vẻo trên sofa để xem TV, trên khay trà để ở trên bàn còn bày ra một đống đồ ăn, trong tay còn cầm lon cô ca. Vừa nhìn thấy hắn cũng không thèm động đậy, quay đâu lại:
"Về rồi?”
Trịnh
Vĩ không thể không nhớ tới vợ trước, khi đó bất kể mình về sớm hay muộn thì nhà luôn luôn sạch sẽ đâu vào đấy. Nhưng Hàn Dĩnh này thật là người hắn không thể biết trước được lại là người đàn bà dơ dáy đến vậy. Hoặc là trước mặt hắn giả bộ, bây giờ thì hoàn toàn hiện nguyên hình.
Trịnh
Vĩ mặc kệ cô ta, cởi áo khoác ra móc lên mắc áo, đổi giày rồi đi vào toa lét.
Hàn Dĩnh đi dép vào đuổi theo:
“Anh có nói chuyện với mẹ anh không đó? Khi nào chúng ta đi đăng ký đây? Mẹ em gọi điện thoại tới giục mấy lần rồi.”
Trịnh
Vĩ kéo chiếc khăn lông lau tay, nghe xong lời này liền không nhịn nổi nói:
"Cô gấp gáp làm gì, mẹ tôi còn chưa gặp cô. Tôi muốn kết hôn liền kết ngay được sao?”
Hàn
Dĩnh suy nghĩ chốc lát rồi hừ một tiếng:
"Trịnh
Vĩ, anh đừng để tôi chú ý đến những chuyện này. Chỉ cần nhìn tôi cũng biết là anh còn day dứt với Hàn Dẫn Tố. Tôi nói cho anh biết, cả đời này đừng mong bỏ rơi được tôi, chỉ cần anh dám tôi sẽ đi tìm lãnh đạo của anh để nói chuyện.”
Trịnh
Vĩ tức anh ách, hận nhìn cô ta chằm chằm, bắt đầu nói không thèm cân nhắc nữa:
"Cô nói đứa trẻ trong bụng là của tôi sao? Hàn Dĩnh, hôm nay tôi nói cho cô biết, cô đừng có mà được voi đòi tiên. Lúc cô lên giường với tôi thì cô cũng chẳng còn gì rồi.”
Sắc mặt Hàn Dĩnh trắng bệch:
"Trịnh
Vĩ anh có còn là người không mà dám nói như vậy? Đứa trẻ nàycó phải là con của anh hay không thì anh rõ ràng nhất. Lúc anh lên giường với tôi thì sung sướng, đến giờ lại muốn trở mặt không chịu nhận. Tôi nói cho anh hay, Trịnh Vĩ, tôi không phải là Hàn Dẫn Tố. Tháng sau phải đi đăng ký với tôi, nếu không đừng trách tôi không nể mặt, dù sao thì có mất thể diện hay không thì tôi cũng không quan tâm.”
Gân xanh nhảy lên đầy trán Trịnh Vĩ, chợt nhớ cân nhắc lại, sắc mặt trầm xuống:
"Được được, đều là lỗi của tôi, bây giờ cô mang thai đừng tức giận, kết hôn không phải là không thể. Nhưng cô thấy đấy, tiền nhà và tiền xe đã đến kỳ thanh toán rồi. Tháng trước miễn cưỡng chống đỡ được, tháng này còn chưa tìm ra cách. Còn con sinh ra thì tiền tã, sữa tốn cả đống tiền. Cô lại ngồi không, chúng ta biết sống sao đây? Tôi chưa đủ phiền sao?”
Hàn
Dĩnh liếc hắn một cái:
"Mẹ em nói trong tay cha em còn chút tiền, khi nào em kết hôn sẽ cho em làm của hồi môn.”
Trịnh
Vĩ không thể nào tin nhìn cô ta:
"Cha cô có tiền? Lúc trước khi tôi và Tiểu Tố kết hôn mẹ cô còn đòi tiền sính lễ cơ mà? Mà nghe nói khi Tiểu Tố học đại học kêu không có tiền sao giờ lại đột nhiên có tiền?”
Hàn
Dĩnh bĩu môi:
"Đó là mẹ ruột của em, đối với em dĩ nhiên là khác.”
Trịnh
Vĩ ôm lấy cô ta ngồi lên ghế sofa:
"Em
ước chừng xem có bao nhiêu tiền, có thể thanh toán tiền nhà đợt này không?”
Hàn
Dĩnh liếc hắn một cái:
"Nơi đây dù sao cũng là thành phố, giá nhà cao như vậy làm sao có thể. Ngay cả có cũng chỉ có chừng mười vạn. Trước tiên anh đem bán xe đi, tiền nhà tiết kiệm sau cũng đủ rồi. Mà trước kia không phải anh cùng Hàn Dẫn Tố sống rất sung túc sao?”
Trịnh
Vĩ nói thầm trong lòng, đó là vì Tiểu Tố có thể kiếm tiền. Nói thật Trịnh Vĩ cảm thấy trước mắt thật tối đen như mực. Trước kia hắn luôn oán giận Hàn Dẫn Tố vì cô không thích xã giao, nhưng không thể không phủ nhận cuộc sống gia đình của bọn họ rất ổn định, trôi qua vô cùng tốt đẹp.
Đồng nghiệp cũng hâm mộ hắn, về ăn mặc cũng không kém đồng nghiệp, thuốc lá cũng xịn hơn, có nhà có xe, không hề túng quẫn. Nhưng khi chưa cùng sống với Hàn Dĩnh thì Trịnh Vĩ không cảm thấy lúc trước là tốt đẹp như thế. Đừng nói chuyện Hàn
Dĩnh hết ăn lại nằm sống qua ngày. Đối với tương lai cô ta một tý kế hoạch cũng không có. Còn mẹ hắn không biết sẽ nói thế nào đây.
Trong đầu Trịnh Vĩ rối như tơ vò, ngổn ngang không thể lần ra đầu mối. Chợt nhớ tới người quân nhân hôm đó giúp Tiểu Tố khuân đồ bèn tò mò hỏi:
"Hàn
Dĩnh, người sỹ quan hôm đó em có biết không? Có phải là người thân thích nhà em không?”
Hàn
Dĩnh nhìn thẳng hắn:
"Thế nào? Còn nhớ thương Hàn Dẫn Tố? Nhìn người ta có người đàn ông mới liền ghen tỵ?”
Trong lời nói mang theo châm chọc khiến Trịnh Vĩ giãy nảy lên:
"Cô nói lung tung gì đó? Tôi và chị cô đã ly hôn cô còn muốn gì nữa?”
"Tôi thế nào?"
Hàn
Dĩnh cười lạnh hai tiếng:
"Trịnh
Vĩ đừng tưởng rằng chút ít tâm tư kia của anh tôi không biết.. Hôm nay tôi nói luôn cho anh hay, nơi này là của Hàn Dĩnh tôi đây, không có cửa cho Hàn Dẫn Tố đâu.”
Truyện khác cùng thể loại
105 chương
11 chương
109 chương
84 chương
147 chương
145 chương