Vệ Liễm quỳ gối trong tuyết, trong lòng đã xách Cơ Việt ra ngàn đao bằm thây vô số lần. _____________________________ Vệ Liễm suy nghĩ chốc lát, buông mắt đáp, “Tuyết rơi đúng lúc chính là báo hiệu một năm được mùa, tuyết mang điềm lành, Vệ Liễm thấy vui, lúc này mới ra đây ngắm tuyết.” Y còn chưa rõ ràng tính cách Tần vương, nói chuyện phải cẩn thận vạn phần, đỡ cho có một câu vô ý đầu rớt xuống đất. Nói mấy câu may mắn luôn luôn không sai, người người đều thích nghe. Ai ngờ người trên kia lại nhạt một câu phân nhó, “Cắt đầu lưỡi y.” Vệ Liễm:??? Người này ra bài sao không theo lẽ thường vậy? Vệ Liễm quyết định thật nhanh, lập tức gục đầu lạy, giọng nói coi như bình tĩnh, “Là Vệ Liễm nói sai rồi sao?” Cơ Việt lúc này mới nổi lên chút hứng thú. Nếu đối phương vừa nghe liền hoảng sợ kêu khóc, là một mỹ nhân lọ hoa nhu nhược, hắn tuyệt đối lười ngó mắt tới, tùy ý thị vệ kéo người đi cắt lưỡi. Nhưng Vệ Liễm lại không biến sắc mặt, còn dám hỏi ra, cử chỉ hành vi tiến lui chừng mực. Gan dạ sáng suốt thế này, coi như khiến người ta phải nhìn bằng cặp mắt khác. Vì chút hứng thú này, Cơ Việt nguyện ý giải thích cho y nghe. Bằng không, người chết vào tay hắn nhiều vô số kể, nếu ai cũng đòi có cái lý do, hắn giải thích bao nhiêu cho đủ. “Tuyết rơi đúng lúc một năm được mùa, giàu cũng là giàu cho nước Tần ta. Ngươi là người Sở, Sở lại vừa mới thua trận, đưa ngươi tới làm con tin, ngươi e là hận Tần thấu xương. Nói cái gì cảm thấy vui mừng, chẳng phải là đang khi quân? Tội khi quân, cắt lưỡi thì lại làm sao?” Cơ Việt lại khẽ cười nói, “Nếu ngươi lại nói cái gì mà đã tới Tần thì là người Tần, một kẻ vứt bỏ nước nhà, miệng lưỡi trơn tru, cô cũng không ưa lắm đâu.” “Công tử Liễm, ngươi trái lại đưa cho cô một cái lý do, giữ cái lưỡi ngươi lại xem?” Dăm ba câu, phá hỏng toàn bộ đường lui của Vệ Liễm, còn đá cái vấn đề khó trả lời này ngược lại cho y. Vệ Liễm nhẹ nhàng nói, “Vệ Liễm có tội, mới vừa rồi thật sự có gạt. Nước Sở trời giá rét, tuyết bay quanh năm. Vệ Liễm khi ấy thường chơi tuyết cùng mẫu thân. Bây giờ một mình ở Tần, thấy cảnh tuyết, lại không còn thấy mẫu thân, vì thế có hơi buồn bã.” Ở trước mặt Tần vương mà nói dối không phải hành vi sáng suốt, Vệ Liễm rất thoải mái nhận tội, nhưng tuyệt đối không thể chỉ dừng lại ở đó. Bằng không y còn phải vì cái tội khi quân mà chịu phạt cắt lưỡi. Y cần phải khơi dậy lòng cảm thông của Tần vương. Tần vương lãnh khốc, chỉ có mẫu thân chính là điểm yếu. Bằng không một vị quân vương như vậy sẽ không thường xuyên đi đến lãnh cung vào những đêm tuyết. Hẳn là khi Tần vương còn bé, cũng từng hưởng thụ tình cảm mẹ con từ mẫu thân, chỉ là người đã qua đời, hôm nay nhìn cảnh cũ, thấy vật nhớ người. Vệ Liễm không thể nói y nhớ nước. Sở là kẻ thù của Tần, y nếu như nói vậy, chỉ làm tăng sát tâm của Tần vương. Y chỉ có thể nhung nhớ mẫu thân. Mặc dù y chưa từng gặp qua mẹ ruột, còn vài lần chơi đùa với mẹ nuôi thì song phương đều mang toan tính, không hề có tình cảm gì đáng nói, mà vậy thì sao? Chỉ cần tạm thời lừa Tần vương là được. Tâm tư xoay chuyển trăm hồi, mà thực tế chỉ trong thời gian một hơi thở. Vệ Liễm cúi người lạy một lần, bộ dạng mặc vua xử lý. Vệ Liễm dứt lời, Tần vương yên lặng một lúc lâu. “Thấy cảnh tuyết, lại không còn thấy mẫu thân…” Cơ Việt tựa như có xúc động, “Cảnh còn người mất, lời này cũng đúng.” Tâm trạng Vệ Liễm nhẹ nhõm, cửa ải này hẳn là qua rồi. Nếu lời này đúng, vậy thì cái lưỡi này nên giữ lại. Cơ Việt lại mỉm cười, “Nếu công tử Liễm thích tuyết như vậy, liền ở đây quỳ đến khi nào tuyết ngừng đi thôi. Lý Phúc Toàn, đi.” Lý Phúc Toàn nghe vậy lập tức hô lớn, “Khởi ——” Long liễn lại được người khiêng lên, một đoàn người trùng trùng điệp điệp đi qua trước người Vệ Liễm, thoáng chốc đã bỏ xa y lại phía sau. Vệ Liễm hạ mi mắt, cung kính ngoan ngoãn. Nội tâm Vệ Liễm: Cơ Việt ngươi chết. _ Một lần đầu tiên đối mặt với Tần vương trong truyền thuyết, toàn bộ quá trình Vệ Liễm đều quỳ, không phải cúi thấp đầu thì là bò trên mặt đất nhận tội, căn bản không ngẩng đầu nhìn được mặt mũi Tần vương. Thanh âm kia trái lại thật dễ nghe, chỉ là nói ra không phải tiếng người. Vệ Liễm quỳ gối trong tuyết, trong lòng đã xách Cơ Việt ra ngàn đao bằm thây vô số lần. Tiếp xúc với Tần vương quả nhiên có nguy hiểm tính mạng. Tần vương tuyệt đối còn máu lạnh hơn, bạo ngược hơn, vui buồn thất thường hơn trong truyền thuyết. Cho dù là ai, mới vừa dạo một vòng qua quỷ môn quan như thế, e rằng đều phải sợ đến mức túa một thân mồ hôi lạnh. Vệ Liễm không có, Vệ Liễm rất bình tĩnh. Y chỉ là muốn giết một kẻ họ Cơ tên Việt mà thôi. Trong cung Tần vương khắp nơi đều có tầm mắt theo dõi, Vệ Liễm không biết trong tối có bao nhiêu ánh mắt đang ngó chừng y, không dám xem thường. Để không bị người hoài nghi, y thậm chí còn không dùng nội công hộ thể. Chuyện y biết võ công không thể bại lộ. Đây là con át chủ bài của y. Vệ Liễm cần phải sắm vai làm một tên công tử thông tuệ lãnh tĩnh nhưng gầy yếu tay trói gà không chặt. Có trí khôn mới có thể khiến Tần vương lấy con mắt khác mà đối đãi, mà văn võ song toàn… Vậy thì chờ chết đi thôi. Tần vương cũng sẽ không nuôi hổ làm hoạ. _ Một lần quỳ này, liền quỳ đến đêm khuya. Không dùng nội lực hộ thể, thân thể Vệ Liễm không có gì khác với người thường, nhiều lắm là khỏe mạnh hơn chút. Quỳ hai canh giờ, sắc mặt y càng tái nhợt mấy phần. Đầu gối thật đau. Khí lạnh vào cơ thể, tiêu hồn khoét cốt. Vệ Liễm khẽ ho mấy tiếng, khóe mắt bị đông lạnh đến đỏ bừng. Nhịn. Ăn được khổ trong khổ, mới là kẻ nằm trên người khác. Vệ Liễm hiện tại cũng không muốn ăn quả vải ở phương xa tám trăm dặm gì đó, y chỉ muốn đứng tại mộ phần của Cơ Việt rút roi quật xác hắn. Ánh trăng nhàn nhạt rót xuống, phủ một lớp sương bạc trên nền tuyết. Ngay khi Vệ Liễm gần như cho rằng mình muốn ngất luôn rồi, một bộ long liễn màu đen rốt cuộc đập vào mi mắt. Vệ Liễm hạ mắt, một lần nữa thẳng lưng. _ Cơ Việt theo thường lệ ngồi trong lãnh cung, vốn định qua đêm ở đây, sau cùng lại đột nhiên nhớ đến người nọ. Hắn thật ra vẫn chưa thấy rõ gương mặt của thanh niên, chỉ nhớ được cần cổ đẹp đẽ thon dài, còn có chiếc cằm hơi nhọn. Hình như gọi là Vệ Liễm. Nếu hắn ngủ lại đây, người nọ phải quỳ hết một đêm trong tuyết. Cơ Việt vốn không nên để ý, rồi lại tự dưng nhớ tới việc này. Đêm tuyết lạnh đến thế nào. Buối tối cái hôm mẫu thân chết đi, trên mặt tuyết cạnh giếng để lại hai chuỗi vết chân xiêu vẹo. Mẫu thân bị người đẩy xuống. Kẻ chủ mưu chính là Vương hậu, cũng chính là Thái hậu sau này bị hắn ban cho chết bằng lụa trắng. Thái hậu cần một hoàng đế bù nhìn làm con, vậy thì đứa nhỏ kia không cần có mẹ ruột. Mẹ của hắn cũng vì lý do như vậy mà chết. Đêm tuyết từ đó về sau trở thành nơi lạnh nhất trong lòng Cơ Việt. Nếu quỳ hết một đêm, hai chân cho dù không phế, cũng sẽ để lại bệnh tật vĩnh viễn. Hắn cần gì phải làm khó dễ một đứa nhỏ đang thương nhớ mẫu thân. Cơ Việt hiếm thấy lại sinh ra mấy phần tình người, đứng dậy khoác áo, lên long liễn, bãi giá hồi cung. _ Vệ Liễm quả nhiên còn đang quỳ ở đó. Thân thể thanh niên gầy yếu, trên tóc đọng tuyết, áo lông trải trên nền tuyết, gần như hòa làm một với trận tuyết này. Thân thể lảo đảo sắp ngã, lưng vẫn rất thẳng. Tựa như một cành hàn mai cứng cỏi không gãy. Đáng tiếc cho dù là hoa mai thật sự, trong gió trong tuyết này, cũng phải bị thổi rơi cánh hoa, tàn tạ trong nước bùn, bị băng tuyết chôn vùi. Cơ Việt phất tay cho dừng liễn, ra lệnh cho Vệ Liễm, “Ngẩng đầu.” Vệ Liễm nghe lời hơi ngẩng lên. Ánh trăng khiến hai người đều thấy rõ dung nhan đối phương. Đều ngẩn ra. Vệ Liễm đã từng tưởng tượng ra dáng dấp Tần vương. Danh tiếng Tần vương ở dân gian trước giờ không hề tốt. Hắn nhiều lần dấy lên chiến tranh, khiến bách tính thiên hạ trôi giạt khắp nơi, oán than dậy đất. Ở dân gian, hắn chính là hình mẫu dọa trẻ con, hình tượng là một kẻ hung thần ác sát. Quý tộc sáu nước thì nói, dung mạo Tần vương tuấn mỹ, chỉ là khí chất thì âm trầm, mặt mày sắc bén, kẻ khác không dám nhìn thẳng. Nhưng mà thực tế… Cũng không có hung thần ác sát, lại cũng không âm trầm dọa người. Đây chẳng qua là một thanh niên trông rất dễ nhìn. Một thân áo đen trang trọng cũng không che giấu được tuổi hắn còn quá trẻ, tóc đen như mun, mắt đen sáng như sao, ngũ quan đều tựa như ông trời tỉ mỉ điêu khắc, dốc lòng ban tặng. Mắt hắn ngậm ý cười, tựa như ngân hà trên trời đều hội tụ vào trong đôi mắt sáng này, biến mất trong bóng đêm. Ai có thể ngờ rằng đây chính là Tần vương. Nét kinh ngạc này của Vệ Liễm, bị Cơ Việt thu hết vào đáy mắt. Cơ Việt biết rằng vị con tin nước Sở đưa tới này là một mỹ nhân, lại chưa từng ngờ rằng diện mạo lại kinh diễm như thế. Dưới ánh trăng sắc mặt thanh niên tái nhợt như tuyết, tóc đen mềm mượt tựa mây, da thịt như tuyết, làm người thương xót. Khóe mắt y ửng đỏ, cánh môi mím lại bị đông lạnh đến trắng bệch, lộ vài phần tươi đẹp thê lương. Một đám cung nhân nhìn thấy đều ngơ ngẩn, trong đầu chỉ có bốn chữ. Tuyệt sắc nhân gian. Đây làm sao lại là người phàm… Đây rõ ràng là một yêu tinh mị hoặc từ tuyết sinh ra, mới có thể đẹp thảm đến chấn động lòng người như vậy. Ai lại không bị sắc đẹp như vậy mê hoặc. _ “Lên đây.” Cơ Việt nói. Vệ Liễm ngẩn ra, chậm rãi đứng dậy, chân còn hơi run rẩy. Lúc đạp bàn đạp đi lên, Vệ Liễm mất thăng bằng, cả người ngã xuống. Một cái ôm ấm áp đúng lúc tiếp lấy y. Cơ Việt cười nhẹ nắm lấy tay y, “Sao lại lạnh như thế?” Vệ Liễm thầm nghĩ: Ngươi thử quỳ trong tuyết này hai canh giờ ngươi cũng lạnh y vậy, cảm ơn. Vẻ mặt Vệ Liễm luống cuống, thanh âm lạnh đến run lên, “Tần vương…” Cơ Việt cởi chiếc áo lông phủ đầy tuyết trên người Vệ Liễm ra, đắp lại cho y một chiếc chăn dày, nhẹ giọng, “Dựa vào người cô.” Vệ Liễm: Ngươi đã nói vậy, ta đây liền không khách khí. Toàn bộ thân thể y đều lạnh như băng, lúc tựa vào, giống như là một khối băng lớn đặt lên. Cơ Việt mặt không đổi sắc ôm chặt y. Bộ liễn chuyên dùng của đế vương không đủ chỗ cho hai người. Vệ Liễm yếu ớt co vào trong lòng Cơ Việt, tham lam hấp thu độ ấm trên người hắn. Y giống như đã bị lạnh đến hồ đồ, quy củ lễ pháp đều bị quẳng sang một bên, tựa vào trong lòng Cơ Việt, chẳng có một chút dè dặt. Vòng tay Tần vương thật ấm áp. Vệ Liễm vớ được cái lò sưởi, không muốn buông tay. Còn về phần cả người y lạnh ngắt có thể đông lạnh Tần vương hay không, Vệ Liễm cũng chẳng màng. Y ước gì lập tức đông lạnh cái tên cẩu hoàng đế này thành một cái tượng đá, sau đó bầm thây vạn mảnh, để tiêu mối hận trong lòng. Cơ Việt rũ mắt liền có thể nhìn thấy sắc mặt thanh niên cóng đến trắng bệch, còn có hai mắt nhắm chặt nằm dưới đôi hàng mi cong dày. Hắn làm việc từ trước đến nay tùy tâm tình, bây giờ có thể ôm người ta vào lòng, nói không chừng một lát sau liền quăng người ở giữa đường. Nhìn thanh niên ngoan ngoãn dựa vào người mình, Cơ Việt nghĩ tâm tình hắn hiện tại cũng không tệ lắm. Có thể cầm cự được đến lúc mang thanh niên về Dưỡng Tâm Điện. _ Lý Phúc Toàn lặng lẽ nhìn trộm thanh niên được bệ hạ ôm vào lòng, thầm than tâm tư bệ hạ thật sự không thể nắm được. Chân trước còn bắt người ta quỳ trong tuyết hai canh giờ, chân sau lại ôm người mang về tẩm cung. Chẳng qua, công tử Liễm này thật đúng là một mỹ nhân tuyệt sắc. Nếu không phải hắn từ lâu đã là một kẻ không toàn vẹn, thì nhìn cũng động lòng luôn rồi. Lý Phúc Toàn suy nghĩ có phải là nên đi chuẩn bị một vài chuyện. Nếu bệ hạ đêm nay định lâm hạnh công tử Liễm… À không, Vệ thị quân, hắn còn phải phân phó người chuẩn bị nước thơm tắm rửa, dụng cụ làm trơn gì đó cũng phải chuẩn bị. Trong lúc suy tư đã đến Dưỡng Tâm Điện. Vệ Liễm mơ mơ màng màng muốn đi xuống, mà vừa vươn người thì đầu gối đã đau nhói, nhất thời ngồi xuống lại. Vệ Liễm khẽ hít một hơi, lông mày nhíu lại. Cơ Việt chú ý tới, đột nhiên bế ngang y lên, bước nhanh xuống liễn, đi vào Dưỡng Tâm Điện. Vệ Liễm cả kinh, vội vã ôm cổ Cơ Việt, cũng không dám khách sáo mấy lời “Thả ta xuống” các kiểu. Nếu không lấy tính tình Tần vương, có khả năng thật sự ngay trước mắt nhiều người thả y xuống, thả cái kiểu trực tiếp buông tay ấy. Lý Phúc Toàn thấy bệ hạ tự bế người đi vào, trong lòng một lần nữa xác định lại tầm quan trọng của Vệ Liễm. Xem ra qua tối nay, Thanh Trúc Các thật sự có phúc. ______________________ Lời tác giả: Cơ Việt: Công tử Liễm, ngươi trái lại đưa cho cô một cái lý do, giữ cái lưỡi ngươi lại xem? Vệ Liễm: (bình tĩnh) Muốn giữ lại để hôn môi với bệ hạ. Tần vương: Được. Công thật sự hung bạo, giai đoạn đầu vui giận thất thường, ba hồi sủng thê ba hồi ngược thê, cho nên sẽ có tình tiết hành thích vua. Nhưng đây là ngọt văn!!! (Tất cả hành vi cắn nhau không vì mục đích giết chết đối phương thì đều là yêu nhau) =)))))))))))))))))))))