Editor: Nkoc
Có lần đầu tiên, tự nhiên sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, từ đó số lần sẽ nhiều hơn, Phương Tích Bình cũng trở nên can đảm hơn.
Từ lúc bắt đầu sờ sờ đôi má, mũi rồi bờ môi, dần dần bắt đầu đi xuống cổ, ngực, bụng…
Rốt cuộc học kỳ sau của lớp 11 đã bắt đầu không lâu, Phương Tích Bình quyết định làm chuyện lớn mật — cô lặng lẽ mua hàng online một hộp bao cao su.
Phương Tích Bình biết rõ mình và Ngụy Tuấn Khải không có khả năng, lúc trước khi phân nhóm cô vẫn chọn cho mình nhóm kém, dẫn đến thành tích của cô hoàn toàn ổn định ở vị trí thấp, mà gia đình cô lại không đủ tiền để học đại học tư nhân, vì vậy phải đi làm thêm, nhưng cô nghĩ mình không có sức để vừa học vừa làm.
Nói cách khác, cô rất có thể không có khả năng học đại học.
Ngụy Tuấn Khải lại khác, dựa vào thành tích học tập của anh, Phương Tích Bình tin tưởng anh có thể thi đậu vào trường Đại học.
Bọn họ hoàn toàn là người của hai thế giới.
Nếu không có năng lực tạm ngừng thời gian thì có lẽ nó chẳng là gì cả, và sau khi làm nhiều hơn càng không dám nghĩ đến chuyện lúc trước, Phương Tích Bình đột nhiên cảm thấy không cam lòng.
Cô không muốn cứ như vậy cái gì cũng không làm, cuối cùng không có kết cục gì.
Cô muốn thử một lần.
Cô … muốn tặng mình cho anh.
Vì thế cô cắn răng một cái, đặt một hộp bao cao su.
Vừa mới bắt đầu còn có chút do dự, mà cô không có kinh nghiệm ân ái, vì vậy cô vụng trộm xem trang web tình dục, tìm rất nhiều phim A để quan sát, rất thẹn thùng, hơn nữa trong đầu lại không nhịn được thay mình và Ngụy Tuấn Khải vào…
Nhịp tim của Phương Tích Bình cũng nhịn không được đập nhanh hơn.
Quyết định này quá lớn mật, sớm vượt qua phạm vi cô có thể thừa nhận, sau cùng là có chút sợ hãi.
Sau khi lấy được bao cao su, Phương Tích Bình đã hạ quyết tâm.
Giống như trong tay cầm bùa hộ mệnh, sau đó tự động viên mình, còn dùng lực ừ một tiếng, lúc này mới cố gắng đi đến trước mặt Ngụy Tuấn Khải.
Trước đây, cô chạm vào Ngụy Tuấn Khải qua lớp quần áo, can đảm nhất là vị trí ở bụng, bởi vậy không xác định thời gian tạm ngừng, không biết côn th*t có cứng hay không.
Phương Tích Bình ngồi xổm phía bên phải anh nuốt nước miếng một cái, cuối cùng duỗi bàn tay đang run nhè nhẹ chậm rãi mò lên đũng quần của thiếu niên.
Cô vốn kéo khóa kéo ra, vì ngón tay run rẩy nên không thể kéo xuống.
Có lẽ vì vậy mà không ngừng ma sát, Phương Tích Bình phát hiện dưới tay mình có chút thay đổi. côn th*t của Ngụy Tuấn khải cứng lại, và đang chống đỡ trong quần tây.
Tuy Phương Tích bình đã xem qua không ít phim A, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên, huống chi đây là người mình thích, đôi má rất nhanh đã ửng đỏ.
Cô có chút tò mò sờ vào chiếc lều trại, căng thẳng đã giảm rất nhiều, thế là lại bắt đầu kéo khóa kéo ra, cẩn thận kéo quần lót của anh xuống, lại không nghĩ rằng còn không đợi hành động tiếp theo của mình mà côn th*t bắn ra ngoài nhẹ nhàng đánh vào mu bàn tay cô, dọa cô nhảy dựng.
Phương Tích Bình ngây ngốc hồi lâu, trừng mắt nhìn, lại nhìn bốn phía, xác định thời gian vẫn ở trạng thái tạm ngừng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó tầm mắt lại đặt trên côn th*t của Ngụy Tuấn Khải, nhịn không được nuốt nước miếng một cái.
“Tốt, thật lớn…”
Phương Tích Bình bị côn th*t to thô của Ngụy Tuấn Khải hù dọa, nhất thời có chút lùi bước, khi cô giương mắt nhìn mặt anh, rất nhanh lại lần nữa hạ quyết tâm, vì thế vươn tay nhẹ nhàng nắm côn th*t.
“Nóng quá ưm… Rõ ràng thời gian đã được tạm ngừng nhưng vẫn có phản ứng, điều này thật thần kỳ?” Tuy biết thời gian tạm ngừng sẽ không ai nghe được mình nói chuyện, nhưng Phương Tích Bình vẫn như cũ nói rất nhỏ, giống như thì thầm.
Ngoài miệng nói như vậy, lại hoàn toàn không nhận ra điều gì không đúng nên cô trở lên táo bạo hơn.
Đầu tiên cô nhớ lại những đoạn phim A mà mình đã xem, sau đó nhẹ nhàng dùng tay nắm côn th*t, chậm rãi di chuyển lên xuống.
Vì Ngụy Tuấn Khải không phản ứng, Phương Tích Bình cũng không biết mình có làm đối phương thoải mái không.
Nhưng sau đó cô kịp phản ứng: “Coi như em làm đau anh, anh cũng không cảm giác được?”
Phương Tích bình ho nhẹ một tiếng, rồi trực tiếp xé bao cao su ra, nhớ lại những gì mà giáo viên đã nói, không chắc có đeo bao cao su cho Ngụy Tuấn Khải không.
Tiếp tục đứng dậy nhìn xung quanh, nghĩ nghĩ lại dùng lực kéo ghế Ngụy Tuấn Khải về phía sau, sau đó kéo váy rồi đứng ở hai chân anh, một tay kéo quần lót của mình, một tay kia nắm côn th*t của anh.
Phương Tích Bình cố gắng đưa ngón tay vào mấy lần, tuy cảm giác cũng không tốt lắm, nhưng ít nhất đã biết vị trí cửa huyệt ở đâu.
Bao cao su đã được bôi trơn, mặc dù nghe nói lần đầu rất đau, nhưng cô biết có lẽ đây là cơ hội duy nhất để tiếp xúc thân mật với người trong lòng.
Cho dù tiếp xúc này đáng khinh, dù sau này đối phương sẽ không biết, nhưng Phương Tích Bình muốn cơ hội này.
Vì vậy thay vì vui mừng, cô càng muốn hòa làm một với Ngụy Tuấn Khải.
Bởi vậy mặc kệ phương pháp của mình có đúng hay không, mình có thể vì vậy mà bị thương không, phá thân rất đau, Phương Tích bình cắn răng một cái, để quy đầu ngay cửa huyệt liền dùng lực ngồi xuống.
Cơn đau dữ dội lập tức ập đến, đau đến nỗi cô ứa nước mắt, dù không đau đến hét lên, nhưng nước mắt cũng không khống chế được, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Đau quá… Đau quá… Đau quá…
Phương Tích Bình không ngừng hét lên trong lòng, cứ ngồi như vậy không nhúc nhích, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, sau khi cơn đau giảm đi không ít mới đưa tay tùy ý quét nước mắt xuống, cẩn thận đưa hai tay khoát trên vai Ngụy Tuấn Khải, bây giờ mới bắt đầu di chuyển lên xuống.
Rốt cuộc thì cô cũng chỉ xem phim A, nên không bắt được trọng điểm, mặc dù tiểu huyệt vẫn đau như cũ, nhưng cô vẫn cắn răng tiếp tục.
Cô cảm thấy phía dưới có chút ướt sũng, lại nhớ tới cơn đau vừa rồi, đột nhiên vén váy lên, quả nhiên rất nhiều máu.
Phương Tích Bình có chút hoảng hốt, lại bắt buộc mình bình tĩnh lại, thay vì đứng lên ngay lập tức, duy trì tư thế cắm vào.
Đáng tiếc chuyện như cô nghĩ, quần Ngụy Tuấn Khải đã dính không ít máu.
“Vậy phải làm sao bây giờ…” Phương Tích Bình có chút đau đầu, nghĩ rằng dù sao cô cũng đã xem côn th*t của anh rồi, vậy thì….
“Cởi quần anh rồi lấy đi giặt…”
Lần đầu tiên của Phương Tích Bình kết thúc mà không hề có sự hưởng thụ.
Cô trăm cay nghìn đắng cởi quần Ngụy Tuấn Khải, quần lót đã cởi xuống, lại xử lý cơ thể mình, nghỉ ngơi một lát mới cầm quần anh, ra bồn rửa tay ngoài phòng học để giặt sạch quần lót bằng xà phòng.
May mà thời gian tạm ngừng không có sự cho phép của cô sẽ không trở lại, mặc dù Phương Tích Bình không biết năng lực này hoạt động như thế nào, nhưng bản thân cũng không có tư duy để nghĩ nhiều, vì vậy việc để khô là điều đương nhiên.
Cũng may thời gian tạm ngừng vẫn có thể phơi khô, Phương Tích Bình không thấy có chỗ không ổn, đợi thêm mấy giờ nữa, cô thậm chí còn ngủ một giấc, lúc này mới thay Ngụy Tuấn Khải mặc quần lót, quần, lại kéo ghế dựa Ngụy Tuấn Khải về chỗ cũ.
Cô ngốc như vậy không thể nghĩ đến vị trí của anh, có khác biệt nào giữa tư thế trước và sau thời gian tạm ngừng không, cô chỉ cảm thấy năng lực tạm ngừng thời gian không bị hạn chế thật tốt, hạ thể vẫn còn đau, nếu không đợi phía dưới khôi phục một chút thì tan học sẽ có người thấy cách đi kỳ lạ của cô.
Cô không nghĩ vì vậy mà thu hút sự chú ý kỳ lạ đó.
Thế là cô lại ngủ một giấc, nghỉ ngơi một hồi lâu, xác định tư thế đi của mình hẳn không chịu ảnh hưởng gì mới khôi phục thời gian tạm ngừng..
Truyện khác cùng thể loại
8 chương
21 chương
347 chương
82 chương
87 chương
93 chương