🌺Dịch: Autumnnolove🌺
CHƯƠNG 243
Đời trước Lạc Ninh ở giới giải trí, có chuyện gì mà cô chưa từng thấy qua. Lại xuyên đến nhiều thế giới, Cẩu Trinh Mị đang âm mưu gì, cô chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu. Nhưng nếu người ta đã chủ động đến đây thì cũng đừng trách cô không nể mặt, cô sẽ cho bà ta được như ý.
"Phu nhân này là ai vậy? Chúng ta biết nhau sao?"
Cẩu Trinh Mị vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, cho rằng Lạc Ninh đã mắc bẫy: "Dì là dì của con, là chị gái của mẹ con."
Bà ta lại nói tiếp: "Cho dù con có tức giận không muốn nhận dì, nhưng đây vẫn là ông ngoại con, sao có thể không nhận?"
Lạc Ninh đánh giá bà ta một vòng bằng ánh mắt ghét bỏ, cười nhạo: "Nếu xét về gen thì chúng ta trông không giống người một nhà lắm, bà hơi xấu. Còn không biết xấu hổ mà chạy đến trước mặt tôi nhận họ hàng?"
Cô thoáng thấy khuôn mặt của ông cụ Cẩu đang sa sầm, "Ông ngoại tôi đã chết lâu rồi. Mẹ tôi họ Khương, không phải họ Cẩu. "
Cẩu Kim Xuyên đứng một bên không ngờ cháu ngoại ruột lại rủa ông chết, sắc mặt càng đen hơn. Ông ta nói với giọng điệu tức giận: "Mẹ mày dạy mày như thế à? Dám rủa cả ông ngoại, cư xử với người lớn như vậy? Không có một chút phép tắc nào."
Ông vốn đã rất không hài lòng về việc đứa cháu gái này tiến vào giới giải trí, còn định sau khi nhận lại nó thì sẽ bắt nó phải giải nghệ. Bây giờ đứa cháu hoang này lại vô lễ như thế, ông thấy việc nhận cháu gái cần phải suy nghĩ lại. Ông đã lén quan sát Lạc Hi, nó là một cậu bé ngoan ngoãn hiểu chuyện, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu người thừa kế của ông trong tương lai.
Lạc Ninh nhướng mày: "Mẹ tôi đã từng nói, bà ấy có mẹ sinh không có cha dạy. Ông có tuổi rồi mà còn không đứng đắn, không biết xấu hổ đến đây chỉ trích tôi?"
"Bảo sao mẹ con Cẩu Trinh Mị lại có mặt mũi như vậy, thì ra đều được di truyền từ ông!"
"Cho nên ông mới có thể vứt bỏ con gái ruột, đối đãi vô cùng tốt với con vợ kế vậy à."
Sau đó, cô lại liếc mắt sang Cẩu Trinh Mị: "Hay là… hai người...cha dượng và con vợ kế… thật ra cũng có tằng tịu với nhau?"
"Năm đó Cẩu Trinh Mị có thể quyến rũ chồng sắp cưới của người khác, dụ dỗ cha dượng cũng không có gì bất ngờ."
"Tôi vẫn hay nghe người ta nói, con vợ kế này của ông mỗi khi ra ngoài đều không quên khoác tay ông."
"Chẳng phải con vợ kế và cha dượng thì nên tránh điều tiếng sao? Nhưng các người lại thân mật tay trong tay, còn tốt hơn so với con gái ruột gấp trăm lần. Thì ra là có loại quan hệ này."
Sau đó, cô làm ra vẻ phát hiện chuyện gì đó rất động trời mà đưa tay lên bịt miệng lại.
"Ôi! Trước kia tôi cũng nghe nói Phùng Ngọc Tiêu đã đến Cẩu thị làm việc rồi, tương lai sẽ kế thừa Cẩu thị."
"Nhưng mà trong di chúc ông bà Cẩu gia để lại, người thừa kế Cẩu gia phải là con cháu chung dòng máu mới được."
"Mọi người vốn còn đang nghi ngờ, không cần con gái ruột, lại muốn giao công ty lại cho con gái mang họ khác của con vợ kế. Chẳng lẽ Chủ tịch Cẩu muốn đưa gia nghiệp của Cẩu gia cho Phùng gia?"
"Bây giờ thì tôi hiểu rồi! Thật ra Phùng Ngọc Tiêu chính là đứa con mà hai người ăn nằm với nhau mà sinh ra."
"Cho nên cũng không thể nói là vi phạm di chúc của ông bà. Mặc dù là đứa bé từ cuộc tình loạn luân, nhưng cũng mang dòng máu Cẩu gia...chẳng qua là hơi ô uế một chút thôi."
Lạc Ninh bày ra vẻ mặt như đã nhìn thấu mọi chuyện, "Thì ra là thế! Trước đó tôi nghĩ mãi cũng không ra. Mẹ tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì, lúc nhỏ thì bị bạo lực lạnh, lớn lên còn bị hãm hại và đuổi khỏi nhà."
"Các vị còn hất bát nước bẩn lên người bà ấy, nói bà ấy bỏ nhà theo trai."
“Người không biết chuyện còn tưởng rằng mẹ tôi đào bới phần mộ tổ tiên của ngài Cẩu đây, có chỗ nào đối đãi như con gái ruột của ngài đâu chứ."
"Bây giờ tôi mới hiểu ra, các vị…", cô cố ý nói chuyện nửa vời.
Sau đó nhìn ông cụ Cẩu và Cẩu Trinh Mị với vẻ thán phục: "Vợ kế, con vợ kế và cha dượng…thì ra các vị còn biết hưởng thụ đến vậy! Hèn gì!"
“Cố ý đuổi mẹ tôi đi, là bởi vì sợ bà ấy phát hiện chuyện bẩn thỉu của các vị sao?”
Cả gia đình ghê gớm này không ít lần đặt điều vu khống mẹ cô. Kiếp trước mẹ đến Đế Đô, họ đã bịa đặt mà bỏ nhà theo trai, chưa kết hôn đã phá thai hết lần này đến lần khác, nhân phẩm kém, căn bản là không có tư cách kế thừa Cẩu thị. Còn nói mẹ cô không quên được Phùng Nham Bách, sau khi trở về muốn làm kẻ thứ ba và dụ dỗ ông ta thì bị Cẩu Trinh Mị phát hiện. Tin tức được bàn tán từ trên xuống dưới Cẩu thị, không ít người sau lưng mắng chửi mẹ cô. Mấy lão già Hội đồng quản trị kia đã đứng cùng hội cùng thuyền với Phùng Ngọc Tiêu từ lâu, nhân chuyện này mà công bố với truyền thông sẽ không chấp nhận mẹ cô đến Cẩu thị.
Nhưng mẹ cô trước sau vẫn vậy, căn bản không khát khao gì Cẩu thị. Bà còn bị người ta mắng chửi, lúc ấy vô cùng tức giận. Nhưng những lời đồn đãi kiểu này, cơ bản là không thể nói rõ được. Càng giải thích người ta lại cho rằng có tật giật mình.
Hôm nay, nếu Cẩu Trinh Mị đã có gan tinh kế cô, vậy cô sẽ học hỏi từ họ. Hất nước bẩn thôi mà, ai không biết. Ở đây cô còn phân tích như nói có sách mách có chứng, người bình thường đâu có ai đối xử với con gái ruột mình tệ bạc đến vậy. Quan trọng là, mặc dù ông cụ Cẩu có lòng muốn nhận lại mẹ cô và bồi dưỡng em trai cô thành người thừa kế Cẩu gia, nhưng ông ta vẫn chưa nói với ai chuyện này. Phùng Ngọc Tiêu thì cố ý cho người thả tin, nói ông cụ Cẩu sẽ chọn cô ta làm người thừa kế Cẩu thị. Vì vậy khi cô nói ra những lời này, không ít người đã tin tưởng. Cũng nhờ có Cẩu Trinh Mị chủ động kiếm chuyện, nếu không cô cũng không thể phát huy hết mình.
--Wattpad: Autumnnolove--
Quả nhiên, mặc dù lúc nãy đã rất nhiều người đi khỏi, nhưng vẫn còn không ít người vừa mới xuống lầu. Nghe được tin tức động trời, hào hứng đứng lại xem kịch vui. Trong mắt ai ai cũng toàn là bát quái, không ngờ ông cụ Cẩu, vợ kế và con vợ kế lại biết cách chơi như vậy. Thảo nào lại đuổi con gái ruột ra khỏi nhà, để con gái của con vợ kế kế thừa gia nghiệp. Hóa ra Phùng Ngọc Tiêu chính là con hoang của ông cụ Cẩu? Tin tức này thật sự động trời!
Đám người Cẩu Kim Xuyên căn bản không nghĩ tới Lạc Ninh sẽ nói vậy, bát nước bẩn này bọn họ khó lòng phòng bị. Nghe cứ như chuyện thật ấy, nếu không phải bản thân là người trong cuộc, ngay cả bọn họ cũng tin sái cổ.
Cẩu Kim Xuyên nhìn thấy ánh mắt xem kịch vui của nhiều người, suýt nữa thì ông ta đã không đứng vững. Ông ta chỉ tay vào mặt Lạc Ninh, ngực tức giận phập phồng: "Mày… mày… mày là thứ mất dạy! Nói nhăng nói cuội, tất cả đều là bịa đặt."
Cẩu Trinh Mị cũng không ngờ Lạc Ninh sẽ vu khống bà. Bà cảm nhận được ánh mắt săm soi từ nhiều người, có vẻ như đã tin tưởng những gì con điếm nhỏ này nói.
Bà ta tức giận đến run người: "Tao phải xé mồm mày ra! Sao mày dám hất bát nước bẩn lên bọn tao như vậy."
Lạc Ninh không sợ bà ta: "Bị tôi nói toạc ra gian tình của các người, cho nên thẹn quá hóa giận à?"
"Con quỷ nhỏ! Mày câm miệng ngay, tao và ba căn bản không phải như mày nói. Cho dù mày có thù hận gì cũng đừng bịa đặt như vậy, ông ấy chính là ông ngoại ruột của mày."
Cẩu Trinh Mị đã bắt đầu phát điên. Cái đầu nóng của bà ta bị kích thích, không nhịn được mà nhào tới Lạc Ninh. Bây giờ bà ta chỉ muốn xé miệng con nhỏ đốn mạt này ra, còn phát tát nó mấy cái nữa.
Lạc Ninh cười lạnh: "Muốn so xem ai dơ bẩn hơn à? Bà mới là dơ bẩn nhất trong số những người dơ bẩn. Ngay cả đàn ông của mẹ ruột mà cũng thông dâm, mẹ con các người quả nhiên là không có điểm dừng."
Cẩu Trinh Mị nhào tới, muốn đánh Lạc Ninh. Không cần Lạc Ninh và Lục Tuân ra tay, Hoắc Dã đã đưa mắt ra hiệu cho vệ sĩ. Có mấy người lập tức xông lên, giữ chặt bà ta.
" Không ngờ người Cẩu gia lại dơ bẩn như vậy, còn không biết xấu hổ mà ra ngoài ra oai. Người không có liêm sỉ thì gặp qua nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy ai không có liêm sỉ như các người."
Hoắc Dã ra lệnh cho nhóm vệ sĩ: "Gia tộc không có đạo đức như thế, hội đấu giá chúng tôi không chào đón. Mời tất cả người của Cẩu gia và Phùng gia ra ngoài đi."
🍉🍉🍉
CHƯƠNG 244
Hoắc Dã cũng thật sự tin những gì Lạc Ninh nói, anh ta cảm thấy Cẩu gia và Phùng gia này thật sự không có điểm dừng. Thật ra không chỉ có Hoắc Dã, đa phần người có mặt ở đây đều tin. Những gì Lạc Ninh vừa nói, nghe không khác gì sự thật. Mọi người cẩn thận nghiền ngẫm, cũng cảm thấy hình như có những chuyện như vậy. Nếu không sao ông cụ Cẩu có thể đối đãi với con vợ kế tốt đến mức không cần con gái ruột, để con gái của con vợ kế tiến vào công ty và kế thừa công ty.
Những người đến tham dự buổi tiệc hôm nay không phải là nhà quyền quý thì cũng là phú thương, từ trong xương cốt bọn họ đều rất chú trọng huyết mạch. Để Phùng Ngọc Tiêu kế thừa Cẩu thị, sau này nó sẽ trở thành họ Phùng. Cho dù ông cụ Cẩu có bị người ta dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành, cũng không thể ngốc như vậy. Vậy chỉ có một câu trả lời, những gì Lạc Ninh vừa nói toạc ra chính là chân tướng.
Ông cụ Cẩu và con vợ kế dan díu với nhau, sau đó sinh ra Phùng Ngọc Tiêu. Vì vậy ông ta mới có thể để cho đứa con gái từ mối tình loạn luân này quay lại thừa kế Cẩu gia. Giống như Lạc Ninh nói, cho dù là loạn luân nhưng vẫn mang dòng máu nhà họ Cẩu. Nói không chừng sau này làm bộ như được nhận nuôi, để Phùng Ngọc Tiêu sửa thành họ Cẩu cũng hết sức dễ dàng. Không thể không nói, năng lực suy diễn của mọi người đều rất mạnh.
Ngay cả Phùng Nham Bạch cũng không khỏi hoài nghi, chứ đừng nói gì đến những người khác. Năm đó khi ông và Cẩu Trinh Mị lén lút qua lại, kỹ năng của bà ta cũng không phải chưa trải sự đời. ‘Lần đầu tiên’ của bọn họ, mặc dù Cẩu Trinh Mị đã cố ý chuốc say ông nhưng ông vẫn rất rõ ràng rằng bà ta không còn nguyên vẹn. Cho nên…người đàn bà đanh đá này thật sự rất bẩn thỉu, đã loạn luân với ông cũ nhà họ Cẩu từ lâu rồi, ông chỉ là người ‘đổ vỏ’ thôi sao?
Không được, càng nghĩ càng cảm thấy buồn nôn!
Lúc này, ánh mắt ông nhìn Cẩu Trinh Mị đã không còn như xưa nữa. Đồng thời, ông cũng đã quyết định sau khi trở về nhất định phải đưa Phùng Ngọc Tiêu đi xét nghiệm ADN. Dù sao dáng vẻ của Phùng Ngọc Tiêu chẳng giống ông chỗ nào, nói không chừng trên đầu ông thật sự đã có một cặp sừng.
Ông ta lại hồi tưởng thêm một chút, quan hệ giữa Cẩu Trinh Mị và ông cụ Cẩu đúng ra rất tốt. Bà ta sẽ thường xuyên nấu canh và chủ động mang đến cho ông cụ bồi bổ. Khi đi ra ngoài tham gia yến hội hoặc dạo phố, chỉ cần Bào Bảo Du không có mặt thì bà ta đều sẽ chủ động khoác tay ông cụ. Trước kia ông chỉ cảm thấy ông cụ Cẩu và Cẩu Trinh Mị dù không phải ruột thịt, nhưng lại không khác gì cha con ruột. Nhưng sau khi nghe Lạc Ninh nói, ông nghĩ kiểu gì cũng cảm thấy hai người này có vấn đề. Làm gì có chuyện con vợ kế và cha dượng thân thiết như vậy!
Phùng Nham Bách càng nghĩ càng cảm thấy bản thân chính là ‘người đổ vỏ’, sắc mặt tái mét. Đặc biệt là người ở đây đều là gia đình quyền quý và phú hào trong giới thượng lưu, ánh mắt của bọn họ khi nhìn ông không khác gì nhìn ‘ông hoàng mũ xanh’.
Ông ta cảm thấy rất mất mặt, cũng không muốn ở lại tham dự hội đấu giá gì nữa. Hơn nửa còn bị Hoắc Dã đuổi, vì vậy ông ta cắn răng nói: “Đi, về nhà!”
Cẩu Trinh Mị vẫn rất hiểu con người Phùng Nham Bách. Bà vừa thấy thái độ của ông ta thì biết ngay ông ta tin những gì con nhỏ kia nói. Nếu như thật sự có chuyện như vậy, bà cũng thừa nhận. Nhưng sao bà có thể dan díu với ông cụ được. Bà quan tâm và thân thiết với ông cụ chỉ vì tài sản Cẩu gia, khiến cho ông cụ không thể nhận lại đứa con gái ruột Khương Tâm Hân kia thôi. Bây giờ cho dù mở miệng giải thích thế nào cũng không được, quá uất ức.
–Editor: Autumnnolove–
Bào Bảo Du cũng không nghĩ tới Lạc Ninh này lại không biết xấu hổ như vậy, hất loại nước bẩn này lên người con gái và chồng bà. Xưa nay chỉ có bà gièm pha người khác, bịa đặt ngôn luận công kích, đây vẫn là lần đầu tiên bà bị người ta dùng thủ đoạn tương tự để hãm hại. Thật sự ấm ức nói không nên lời!
Bà ta là người thông minh, cũng biết bây giờ giải thích trước mặt mọi người không có lợi ích gì, chỉ có thể tìm cách làm sáng tỏ sau đó. Vì vậy bà ta tiến lên giữ chặt Cẩu Trinh Mị: “Nó chỉ đang cố tình tung tin đồn bịa đặt, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng. Kệ nó đi!”
Trong lòng bà cũng đang bực bội, chẳng hiểu sao đột nhiên con gái lại chạy đến trêu chọc con quỷ nhỏ nhanh mồm dẻo miệng trong dịp quan trọng này.
Nào ngờ Cẩu Trinh Mị căn bản là không nghe bà nói gì, tinh thần vẫn còn đang hoang mang. Trong lòng bà ta đang rất cáu kỉnh, đẩy Bào Bảo Du ra. Nhìn Lạc Ninh bằng ánh mắt dữ tợn và mắng: “Con quỷ nhỏ! Mày cũng đáng ghét như con điếm mẹ mày, sao bọn mày không chết quách đi cho xong.”
Cẩu Trinh Mị bị âm sát tác động, lúc này đã bắt đầu mất đi lý trí. Đầu óc bà ta đang rất mơ hồ, chỉ có lòng hận thù với mẹ con Lạc Ninh đang chậm rãi lan tràn.
“Lúc trước tao không nên nương tay, để con điếm Khương Tâm Hân này còn sống mà mò về.”
“Mấy ngày trước, đám người kia cũng là một đám ăn hại. Vậy mà lại không thể giết chết tụi mày.”
Lạc Ninh nhếch khóe môi, cái cô muốn chính là hiệu quả này. Vừa rồi dẫn âm sát vào người người phụ nữ này quả nhiên là đúng đắn. Cô híp mắt nói: “Cuối cùng bà cũng chịu thừa nhận rồi. Lúc mẹ tôi còn trẻ, cái gọi là ‘bỏ nhà theo trai’ chính là do hai mẹ con bà giở trò quỷ. Các người muốn tính mạng của bà ấy.”
“Bà ấy tình cờ phát hiện ra nguy hiểm, nên mới buộc phải chạy trốn khỏi Đế Đô.”
“Nhưng cho dù bà ấy có đi bao xa, các người vẫn không buông tha cho bà ấy.”
“Mới mấy hôm trước, sát thủ của Quốc tế Hắc Minh đã ám sát mẹ và em trai tôi, không ngờ cũng là do các người làm.”
“Thật sự cho rằng Cẩu gia là báu vật chắc! Tôi ở trước mặt mọi người xin tuyên bố, tôi và mẹ tôi hay em tôi đều không thèm khát gì Cẩu thị dù chỉ là một chút.”
“Cho dù có mang Cẩu thị đến trước mặt chúng tôi, chúng tôi cũng không cần! Chúng tôi sợ ô uế.”
Cô hừ lạnh một tiếng: “Hôm nay tôi đã vạch trần chuyện dơ bẩn của các người, nếu các người còn muốn tiếp tục mua sát thủ để giết người diệt khẩu thì cứ việc tới đi, chúng tôi sẽ theo tới cùng!”
–Fanpage: Bản dịch 0 đồng–
Cô cố ý nhấn mạnh lại một lần nữa chuyện giữa ông cụ Cẩu và Cẩu Trinh Mị. Tất cả mọi người đều không nghĩ tới lại còn xảy ra chuyện như vậy. Ánh mắt của bọn họ khi nhìn về phía Cẩu Trinh Mị đều đầy ngạc nhiên và ghê tởm.
Người đàn bà này dan díu với ông cụ Cẩu đã đành, còn muốn giết chết cả nhà con gái ruột. Bây giờ chuyện dơ bẩn của bà ta bị vạch trần, trông bà ta không khác gì bà điên, thật sự quá ác độc. Người như vậy sau này nên tránh xa một chút, dính tới bà ta tuyệt đối sẽ không có chuyện gì tốt. Nhất là chuyện con vợ kế và cha dượng này, cũng thật sự khiến cho bọn họ cảm thấy buồn nôn.
Ngay cả ánh mắt khi nhìn ông cụ Cẩu cũng mang theo chán ghét và kinh tởm. Ông cụ Cẩu này đã một bó tuổi rồi, cưới vợ kế cũng được đi. Lại còn ‘chơi’ con vợ kế, sinh ra một đứa con gái, để cho Phùng gia ‘đổ vỏ’, trơ mắt nhìn con vợ kế hãm hại con gái ruột. Quả thật rất tàn nhẫn!
Bọn họ đều quyết định sau này sẽ không hợp tác với Cẩu thị nữa. Chủ tịch là loại người này, trong tương lai e rằng công ty cũng chẳng thể đi đến đâu. Không thấy cả nhà Lạc Ninh đều chê Cẩu thị dơ bẩn sao?
Mọi người còn phát hiện ra, Lạc Ninh thoạt nhìn có quan hệ rất tốt với cậu út Lục gia, cậu Hoắc, cậu Phó, cậu Ngu và cậu Cơ. Đứng cùng một chiến tuyến với những vị này, còn sợ Cẩu thị sao?
Người nhà Lạc Ninh đều bị bà điên Cẩu Trinh Mị này hại, sao cô ấy có thể không trả thù. Cẩu gia thì đang dính vận xui, thời gian gần đây cổ phiếu giảm liên tục, các hạng mục đều lần lượt thất bại. Trông Phùng gia cũng có vẻ như chịu thiệt hại theo, dù sao thì Phùng thị và Cẩu thị có dây mơ rễ má quá sâu. Sau này cần phải giữ khoảng cách với hai nhà này một chút.
Bào Bảo Du thật sự muốn cho con gái mình một cái tát. Sao nó có thể phạm phải sai lầm ngu ngốc để lộ ra chuyện thuê sát thủ được chứ?
Rõ ràng là có miệng cũng không giải thích, không phải là càng thêm tính thuyết phục cho lời bịa đặt của con quỷ nhỏ kia sao? Tức chết mà!
Ông cụ không biết những chuyện này. Nói gì đi chăng nữa thì Khương Tâm Hân vẫn là con gái ruột của ông ấy. Con vợ kế thuê sát thủ giết con gái ruột, không biết ông ấy có suy nghĩ gì, nhưng dù sao cũng không phải là chuyện tốt.
Ông cụ Cẩu còn chưa kịp giải thích rõ ràng chuyện với con vợ kế, tất cả đều là con mất dạy này nói bậy. Nhưng không ngờ con vợ kế mà ông cho rằng luôn ngoan hiền lại chủ động thừa nhận đã thuê sát thủ giết hại con gái ông. Những chuyện xảy ra liên tiếp làm sắc mặt ông trắng bệch, tức giận đến ngất đi.
"Ông xã, anh làm sao vậy?". Bào Bảo Du thấy ông cụ đột nhiên té xỉu thì vô cùng hoảng sợ. Lần này thật sự rắc rối to rồi.
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
1 chương
1040 chương
198 chương
1602 chương
17 chương
62 chương