🌺Dịch : Autumnnolove🌺 CHƯƠNG 234 Sau khi Kỷ Tinh Hành thức giấc, anh vô cùng muốn gọi điện thoại cho Lạc Ninh hoặc đích thân đến gặp cô. Giấc mộng kia thật sự quá chân thật, suýt nữa thì anh đã không thoát ra được. Anh hồi tưởng lại nội dung giấc mơ, còn có những thay đổi đang diễn ra ở hiện tại. Không hiểu sao Kỷ Tinh Hành có cảm giác rằng có lẽ Lạc Ninh cũng trải qua những chuyện đó, cho nên cô ấy mới dứt khoát chia tay với anh. Vì vậy, bắt đầu từ ngày kỷ niệm một năm bên nhau đó, những gì xảy ra tiếp theo đã khác. Anh đứng dậy đi rửa mặt, trong lòng thật sự phiền muộn nên mở cửa đi xuống hầm rượu dưới lầu. Sau đó cầm mấy chai rượu lên và gọi cho ba anh, rủ ông xuống uống rượu với anh. Ba Kỷ bị đánh thức bởi cuộc gọi, nghe thấy con trai đêm hôm khuya khoắt gọi mình xuống phòng khách uống rượu thì đen mặt lại. Nhưng dù sao thì đây cũng là con trai ruột, ông vẫn cố nén cơn giận mà gượng dậy. Khi ông xuống tới và ngồi đối diện với Kỷ Tinh Hành, thấy vành mắt của con trai đỏ hoe, thoạt nhìn liền biết vừa mới khóc xong. Ba Kỷ không khỏi hỏi: "Sao vậy?" Lần trước con trai bị Lạc Ninh đá, tuy rằng trông nó như sắp khóc đến nơi nhưng cũng không giống như bây giờ. Kỷ Tinh Hành khịt mũi: "Cảm thấy thật khó khăn." "Cái gì khó khăn? Lạc Ninh vẫn còn mặc kệ con sao?" Ngoại trừ những chuyện liên quan đến Lạc Ninh, nhìn chung con trai đều không thường quá xúc động. Ông hỏi: "Ba thấy mối quan hệ giữa hai đứa cũng hòa hoãn hơn nhiều rồi mà?" Kỷ Tinh Hành nâng ly rượu rót cho ba anh một ly: "Con vừa mơ một giấc mơ...Mơ thấy con vì những người khác mà làm tổn thương Lạc Ninh, cô ấy rơi vào tuyệt vọng và lựa chọn nhảy lầu." Ba Kỷ đón lấy ly rượu thì khựng lại: "Thực tế thường ngược lại với giấc mơ mà. Tính tình Lạc Ninh kiên cường như vậy, sao có thể chạy đi nhảy lầu được." "Nhưng mà trước kia con thật sự đối xử với Lạc Ninh rất hèn. Ba vẫn luôn nói con kiêu căng cũng phải có chừng mực thôi, chờ đến khi mất đi rồi hối hận cũng đã muộn." Thảo nào cậu con trai lại khóc dữ dội như vậy, thì ra là mơ thấy Lạc Ninh nhảy lầu tự sát. Kỷ Tinh Hành cười khổ: "Đúng vậy, tiếc là trước giờ con chưa từng rút kinh nghiệm từ vết xe đổ của ba." "Nhưng mà còn đỡ hơn con, ít ra mẹ còn tha thứ cho ba và theo ba trở về Đế Đô." Còn cô gái của anh đến cuối cùng cũng không trở về được... Nếu Lạc Ninh thật sự đã trải qua tất cả những chuyện trong giấc mơ của anh, chia tay và lạnh nhạt với anh cũng rất bình thường. Đổi thành người khác hẳn cũng không chấp nhận được người bạn trai như anh phải không? Nghe con trai nói vậy, ba Kỷ cũng nở một nụ cười chua chát. Sau đó, nâng ly rượu buồn lên uống một ngụm. Ông thở dài, nói: "Đúng là mẹ con đã quay về, nhưng cái gai trong lòng bà ấy vẫn chưa rút ra. Ba biết thật ra bà ấy vẫn còn rất hận ba." -Editor: Autumnnolove- Tuổi trẻ ông quá tự cao tự đại, luôn cảm thấy Kỳ Nguyệt Lan yêu ông nhiều và đã gả cho ông nên không thể bỏ ông đi đâu được. Thế mới tạo điều kiện cho mẹ ông phối hợp với người đàn bà kia lừa gạt ông. Nếu ông không tự cho là đúng, đứng ở góc độ của Kỳ Nguyệt Lan mà suy nghĩ nhiều hơn thì bọn họ cũng sẽ không đi đến bước này. Ông biết Kỳ Nguyệt Lan đồng ý trở về chủ yếu là vì con trai, cũng không phải thật sự tha thứ cho ông. Vì vậy mặc dù vẫn là vợ chồng, nhưng bà ấy rất lạnh nhạt với ông và thường xuyên để ông ngủ ở phòng sách. Nhưng ông có thể làm gì bây giờ? Những sai lầm tuổi trẻ chỉ có thể bù đắp vào lúc trung niên. Hơn nữa, bây giờ ông càng trân trọng bà ấy hơn, vợ mình chỉ có thể thương yêu và chiều chuộng thôi. Kỷ Tinh Hành trừng mắt nhìn ông: "Có thể quay lại bên cạnh ba đã là rất tốt rồi, ba nên cảm thấy đủ đi." Ba Kỷ thấy dáng vẻ này của anh, nhịn không được mà hỏi: "Hôm nay con làm sao vậy? Ba thấy con buồn bã ỉu xìu, chẳng lẽ con muốn bỏ cuộc?" Kỷ Tinh Hành lại muốn rơi nước mắt, anh trầm mặc một lúc rồi nâng ly rượu lên nhấp một ngụm. "Ừm, con muốn bỏ cuộc." Anh cũng đã hại con gái người ta đi nhảy lầu rồi, làm gì còn mặt mũi mà hy vọng cô ấy tiếp tục với anh. Yêu càng đậm sâu, Kỷ Tinh Hành thật sự không muốn tổn thương đối phương. Cả đời này, anh sẽ bảo vệ cô ấy thật tốt. Nhìn thấy cô ấy hạnh phúc là mãn nguyện rồi. Ba Kỷ kinh ngạc không thôi: "Sao lại bỏ cuộc? Có phải con không vậy?" Con trai thích Lạc Ninh nhường nào, ông là người rõ ràng nhất. Phần tình cảm này không hề kém cạnh tình cảm mà ông từng dành cho Kỳ Nguyệt Lan. Mười mấy năm trôi qua mà ông vẫn không buông xuống được, con trai ông mới có bao lâu đâu đã muốn bỏ cuộc rồi? Kỷ Tinh Hành hít sâu một hơi: "Con không thể làm hại cô ấy, để những người khác mang đến hạnh phúc cho cô ấy vậy." Nói xong, anh không khỏi nhớ đến hình ảnh Lạc Ninh nhảy lầu từ camera an ninh mà anh xem được trên mạng. Cả người cô lúc đó bê bết máu...Anh nhịn không được mà dùng hai tay che mắt lại, lệ rơi đầy trên khuôn mặt. Cứ nghĩ đến Lạc Ninh đã từng chết như thế, tim anh đau đến mức không thở được. Cứ nhớ đến cô chỉ còn là một cái xác vô hồn và cả người đầy máu nằm ở bệnh viện, anh lại nhịn không được mà thổn thức. Thấy con trai đột nhiên lại khóc, ba Kỷ vô cùng hoảng loạn. Vội vàng lại gần đưa tay ra và vỗ về bờ vai của anh: "Chỉ là mơ thôi, con đừng xúc động quá!" Ông lại tiếp tục an ủi: "Con cứ đối xử với Lạc Ninh thật tốt, không cho chuyện trong mơ xảy ra là được. Đừng khóc!" Kỷ Tinh Hành lắc đầu: "Đã muộn rồi!" Khóc một lúc, anh mới điều chỉnh lại cảm xúc và tự rót cho mình một ly rượu. Hồi lâu, giọng nói khàn khàn của anh vang lên: "Ba, con chuẩn bị giải nghệ." Ba Kỷ sửng sốt: "Rời khỏi giới giải trí? Sao nhanh vậy?" Ông đã chuẩn bị sẵn tinh thần con trai vẫn còn chơi bời thêm mấy năm nữa. Kỷ Tinh Hành nhướng mày: "Chẳng lẽ ba còn chưa muốn về hưu?" Ba Kỷ bật cười: "Tất nhiên là muốn rồi, nghỉ hưu rồi ba có thể dùng hết thời gian ở bên cạnh mẹ con." "Ông đây đã chờ con đến tiếp nhận Kỷ thị từ lâu rồi." Ông nói vậy cũng không phải là nói đùa, bây giờ ông không còn quan tâm nhiều đến sự nghiệp nữa. Từ lâu ông đã muốn đưa vợ đi du lịch khắp nơi, một lần nữa chiếm được trái tim của bà ấy. Tiếc là trước kia con trai quá nổi loạn, một mực phải vào giới giải trí. Ông cũng nợ con trai mình rất nhiều, nên mới để mặc cho nó sống tự do tự tại mấy năm nay. Ông tò mò hỏi: "Sao đột nhiên lại nghĩ thông suốt vậy?" Kỷ Tinh Hành trả lời thành thật: "Con ở làng giải trí này sẽ không giúp gì được cho Lạc Ninh, không bằng trở về kế thừa gia nghiệp...Ít ra còn có thể che chở cô ấy một chút." Trong mơ, anh thật sự quá tùy hứng nên lãng phí rất nhiều thời gian ở giới giải trí. Mặc dù tình hình bây giờ đã khác trước rồi, nhưng vẫn luôn có những người chướng mắt muốn chèn ép Lạc Ninh của anh. Những gì anh có thể là, chỉ có che chở. Kỳ thật trong giấc mơ kia, anh đã bày xong kế hoạch làm Liễu gia phá sản rồi. Nhưng vẫn còn chưa hoàn toàn thu lưới, đối phương đã bị ba Lạc giải quyết. Điều này khiến anh cảm thấy có chút tiếc nuối, không thể tự tay báo thù cho Lạc Ninh. Hiện tại, mặc dù Liễu gia đã phá sản mà Liễu Thiếu Hiền cũng trở thành người tàn tật, nhưng đám người Nguyên Hãn Dật vẫn còn ở đó. Đặc biệt là anh còn tự mình chạm trán chuyện ám sát, Cẩu gia và Phùng gia bên kia cũng muốn bắt nạt Ninh Ninh của anh. Anh muốn bảo vệ cô, làm đỉnh lưu căn bản không có tác dụng gì. Giống như trong mộng, anh không thể đấu lại đám Liễu Thiếu Hiền. Sau khi giải nghệ đến Kỷ thị bày kế hoạch, anh lại mất thêm một khoảng thời gian để quen thuộc với công việc và tập đoàn. Bây giờ anh không muốn lãng phí thêm một chút thời gian nào nữa, anh cũng cảm thấy bản thân không có tư cách có được Lạc Ninh, vậy thì bảo vệ cô đi! Khi còn nhỏ anh đã hứa với cô, sẽ che chở và cưng chiều cô cả đời! 🍉🍉🍉 CHƯƠNG 235 Ba Kỷ thở dài. Tình yêu là thứ tốt đẹp, nhưng có những lúc nó cũng chính là thứ làm tổn thương người ta nhất. Ông hỏi: “Con định khi nào giải nghệ rồi đến công ty làm?” Ai bảo nó là con trai mình, chỉ có thể chiều ý nó thôi.  Kỷ Tinh Hành trả lời: “Thời gian này con sẽ đẩy nhanh tiến độ lịch trình và các hoạt động, sau đó lập tức đến công ty.” “Chờ con quay xong bộ phim cuối cùng, con sẽ trực tiếp tuyên bố giải nghệ.” Anh còn chưa từng đóng phim với Lạc Ninh. Nếu đã bước chân vào làng giải trí, dù sao đi nữa cũng phải có kỷ niệm đứng chung màn ảnh với cô. Vì vậy anh sẽ quay xong bộ phim dân quốc kia và trực tiếp rút lui khỏi giới giải trí, bây giờ có thể bắt đầu lui dần.  Ba Kỷ rất ủng hộ quyết định này, “Được, hai ngày nay con cứ điều chỉnh trạng thái lại cho ổn rồi mới đến Kỷ thị làm cũng được.” –Wattpad: Autumnnolove– Lần đầu tiên hai cha con tâm sự, tình cảm cha con tăng lên không ít. Khi Kỳ Nguyệt Lan dậy sớm đi xuống lầu, hai người vẫn còn đang nói chuyện.  Kỳ Nguyệt Lan nhìn hai người với ánh mắt nghi hoặc: “Hai người làm sao vậy?” Ba Kỷ cười và trả lời: “Thằng nhóc này mơ thấy ác mộng, nửa đêm gọi điện kêu tôi xuống uống rượu tâm sự với nó.” Tối qua ông tăng ca, về nhà hơi muộn. Thấy vợ đã ngủ rồi nên sợ đánh thức bà, vì vậy bèn đến phòng sách. Cũng may là ông đến phòng sách, chứ không đêm hôm khuya khoắt thế này vợ ông cũng sẽ bị tiếng di động đánh thức.  Kỳ Nguyệt Lan đi tới thì thấy hai mắt Kỷ Tinh Hành đỏ hoe, có vẻ như đã khóc. Bà giật mình, bà nuôi con trai từ nhỏ đến lớn vậy mà lần đầu tiên nhìn thấy nó khóc sưng mắt.  “Mơ thấy cái gì? Lúc nhỏ cũng chưa từng thấy con khóc, lớn lên lại khóc thành thế này. Trông xấu muốn chết!” Tâm trạng của Kỷ Tinh Hành vốn đang rất tồi tệ, nghe mẹ ruột trào phúng xong không hiểu vì sao lại cảm thấy thoải mái. Anh cũng không giấu giếm: “Con mơ thấy Ninh Ninh nhảy lầu tự sát.” Sắc mặt Kỳ Nguyệt Lan nháy mắt khó coi vài phần: “Mẹ thấy con cũng quá rảnh rỗi rồi, cả ngày mơ mơ màng màng.” Sau đó bà chắp tay lại và thì thầm: “Nhưng giấc mơ đều sẽ trái ngược, Ninh Ninh chắc chắn sẽ không sao.” Kỷ Tinh Hành gượng cười: “Đúng vậy, Ninh Ninh chắc chắn sẽ không sao.” Anh lại đề nghị: “Mẹ, chẳng phải mẹ muốn nhận Ninh Ninh làm con gái nuôi sao? Con thấy cũng không cần chờ sang năm làm gì, lúc nào thích hợp cứ làm cho xong chuyện này đi.” Vẻ mặt của Kỳ Nguyệt Lan giống như gặp quỷ: “Trước đó không phải con là người phản đối rất kịch liệt sao?” Bà ngồi xuống bên cạnh anh, đưa tay lên sờ trán anh, ‘Cũng đâu có phát sốt đâu!” Mặc dù bà rất tức giận vì con trai không biết vươn lên, nhưng dù sao cũng là con ruột nên nhìn thấy dáng vẻ này của nó bà vẫn rất đau lòng.  Kỷ Tinh Hành lắc đầu, “Con không bị bệnh.” “Giấc mộng tối qua mang đến cho con một đả kích rất lớn. Con sợ Lạc Ninh còn ở bên cạnh con sẽ gặp phải kết cục không tốt, cho nên con sẽ buông tay.” Nói ra những lời này, anh không thoải mái chút nào, cũng không cảm thấy được giải thoát, thật ra trái tim của anh vẫn còn đang rất đau. Nhưng cho dù đau đớn thế nào, anh cũng chỉ hy vọng kiếp này Ninh Ninh được hạnh phúc. Kỳ Nguyệt Lan thấy anh như vậy, lập tức đoán giấc mộng đêm qua chắc chắn đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng mà cũng nhìn ra được, chuyện giữa Lạc Ninh và con trai mình thật sự đã hết hy vọng rồi. Giống như năm đó bà mất niềm tin với Kỷ Tiêu vậy, bây giờ trong lòng vẫn còn một cái gai, căn bản không phải cứ dùng thời gian là có thể nguôi ngoai. Đứa con trai ngốc nghếch này của bà làm ra những chuyện kia, trong lòng Ninh Ninh hẳn cũng đã có một cái gai, miễn cưỡng ở bên nhau sẽ không thể hạnh phúc được. Bà trở về, vì con trai và vì đoạt lại những thứ thuộc về mình. Còn Kỷ Tiêu…bà đã không thể nói tới chuyện yêu hay không yêu nữa, chỉ sống với nhau như một người bạn mà thôi.  Nhưng Ninh Ninh và Kỷ Tinh Hành lại không có nhiều ràng buộc như chuyện của bà, cho nên không cần thiết phải miễn cưỡng chấp nhận. Mặc dù bà tiếc cho con trai, nhưng mà cũng rất đau lòng cho Ninh Ninh mà bà đã nhìn nó lớn lên. Bà hy vọng có thể thấy nó được hạnh phúc.  “Con nghĩ thông suốt là tốt rồi. Thái độ của Ninh Ninh kiên quyết như vậy, hai con cũng không có khả năng.” Bà lại nói: “Lát nữa mẹ muốn qua thăm dì Hân của con, đúng lúc có thể nói chuyện này với họ.” Trái tim Kỷ Tinh Hành đang rỉ máu, mím môi gật đầu: “Dạ!” Kỳ Nguyệt Lan duỗi tay ôm Kỷ Tinh Hành: “Biết sai là tốt rồi, sau này đừng tùy hứng làm bậy như vậy nữa.” “Dạ, cảm ơn mẹ!”. Anh cũng duỗi tay ôm mẹ anh.  Trong mơ, sau khi Lạc Ninh tự sát thì mẹ anh tức giận đến mức đoạn tuyệt quan hệ với anh. Cả người nhìn qua liền già đi rất nhiều, mái tóc vốn đen lại bạc đi không ít. Dì Hân cũng bạc trắng đầu chỉ sau một đêm, tinh thần và sức khỏe đều suy sụp. Bây giờ anh sẽ bảo vệ Lạc Ninh thật tốt, cũng sẽ không để cho hai người mẹ của mình giống như trong giấc mộng.  Kỳ Nguyệt Lan cảm giác dường như chỉ trong một đêm mà con trai đã trưởng thành và hiểu chuyện hơn rất nhiều, bà không khỏi vui mừng: “Sau này dù cho con không thể đến với Ninh Ninh nữa, nhưng cũng có thể làm một người anh tốt.” “Dạ, con biết rồi.” Trái tim Kỷ Tinh Hành đau đớn như bị dao cứa: “Con sẽ làm một người anh tốt.” –Fanpage: Bản dịch 0 đồng– Bên kia, Tối qua Lạc Ninh đã hack vào hệ thống của tập đoạn Phùng gia và Cẩu gia, tìm ra được không ít chứng cứ lách luật của công ty hai nhà này. Bên phía Cẩu gia thậm chí còn có tội phạm kinh tế. Cô gom góp từng chứng cứ, đang chuẩn bị thoát ra thì đột nhiên phát hiện cổ phiếu Cẩu thị bị tấn công và giảm mạnh. Cô lập tức truy vết, muốn xem thử rốt cuộc là ai ở sau lưng thao túng. Cũng may là kỹ thuật của cô cao siêu, lúc này mới truy được địa chỉ IP của đối phương. Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn đã bị mất dấu. Điều này có nghĩa là, thủ đoạn của người sau màn rất chuyên nghiệp và lợi hại. Nào ngờ tra địa chỉ IP một hồi, cô liền sửng sốt. Bởi vì địa chỉ IP này là ở nhà cô. Sáng hôm sau, Lạc Ninh thức dậy và rửa mặt thì đã nghe thấy mùi thơm từ phòng bếp truyền tới. Cô bước vào, quả nhiên là mẹ đang làm bữa sáng. Mẹ nấu ăn cũng tàm tạm, không giỏi bằng cô và dì Lan. Nhưng món bánh bao và sủi cảo mẹ làm lại rất ngon, cô cùng em trai đều rất thích. Sáng nay mẹ đã hấp bánh bao và sủi cảo tôm, còn nấu một nồi cháo.  “Mẹ, vất vả rồi!”. Cô cười nói.  Khương Tâm Hân dịu dàng nhìn cô và mỉm cười: “Làm bữa sáng cho các con sao có thể vất vả.” Có con trai và con gái làm bạn, bà chỉ cảm thấy hạnh phúc và ấm áp.  Hai người trò chuyện một lúc, Lạc Ninh mới hỏi: “Mẹ! Tối qua cổ phiếu của Cẩu thị bị tấn công, mẹ có biết không?” Khương Tâm Hân biết ý con gái, bà quay đầu trả lời: “Biết, mẹ làm.” Hai mắt Lạc Ninh sáng lên: “Mẹ, mẹ còn là chuyên viên giao dịch chứng khoán?” Khương Tâm Hân gật đầu: “Trước kia mẹ đã từng làm chuyên viên giao dịch chứng khoán. Sau này không còn áp lực kinh tế nữa, mẹ mới chuyên tâm trồng hoa.” Bà rời nhà trốn đi, thẻ ngân hàng mang theo đều bị đóng băng nền chỉ có thể dựa vào mấy trăm đồng tiền mặt trên người mà duy trì sinh hoạt. Bà vừa làm công vừa tận dụng kiến thức học được hồi đại học, bắt đầu làm chuyên viên giao dịch chứng khoán. Từ lúc đó bắt đầu tích góp được chút đỉnh. Sau này, bà gặp được ba của Lạc Ninh. Ông ấy rất bao dung và cưng chiều bà. Cuộc sống cũng không có chỗ nào phải phiền não và lo lắng. Đối với bà, tiền đủ dùng là được, chỉ cần chồng con khỏe mạnh vui vẻ là được, vì vậy bà cứ ẩn dật mà sống qua ngày.  Lần này mẹ con Cẩu gia bên kia khinh người quá đáng. Vừa nhớ tới dáng vẻ con trai hôm qua bà liền tức giận, cho nên cho họ một chút giáo huấn nhỏ trước.