--Dịch : Autumnnolove-- 📺📺📺 CHƯƠNG 154 Nửa đêm, di động của Lạc Ninh đột ngột vang lên. Cô thức dậy tiếp điện thoại, thanh âm trầm ấm của Lục Tuân từ ống nghe truyền đến: "Chuyện Liễu gia đã gần hạ màn, nhưng người đứng sau đã chạy thoát rồi." Lạc Ninh ngồi dậy hỏi: "Sao lại như vậy?" "Chúng tôi đã phong tỏa nhà cũ của Liễu gia cùng nơi ở của những thuật sĩ phong thủy. Nhưng không nhìn thấy tên chủ mưu đã bố trí trận pháp kia". Lục Tuân ngừng một chút, lại nói: "Tôi điều tra được ông ta từng xuất hiện ở bệnh viện sau khi Liễu Thiếu Hiền xảy ra tai nạn giao thông, nhưng lúc ra khỏi bệnh viện liền mất tung tích." "Những camera an ninh ghi được hình ảnh của ông ta đều rất mơ hồ, đoạn sau toàn bộ đều bị nhiễu hạt." Lạc Ninh nói: "Ông già kia tính cảnh giác cũng thật cao, chắc chắn là ông ta cảm giác được nguy hiểm nên chạy trước rồi." Muốn phá hư hình ảnh từ camera hành trình càng đơn giản, dẫn một chút âm sát đến là được rồi. "Hiệp hội phong thủy bên này đã ra quyết định truy nã chú hai nhà họ Liễu trong giới phong thủy huyền học cả nước, Cục đặc biệt của chúng ta sẽ phối hợp." Lục Tuân lại ngập ngừng: "Em có cách nào tìm được ông ta không?" Anh yêu cầu Lạc Ninh hành động, trọng điểm vẫn là vì lo lắng cho cô. Chuyện của Liễu gia vốn dĩ là do Lạc Ninh giúp Tiêu Du mà ra, sau đó lại phá khí vận của Liễu Thiếu Hiền khiến cho Liễu gia như chuột chạy qua đường. Anh chỉ sợ lúc này không tìm được ông già kia, tương lai ông ta sẽ trả thù Lạc Ninh. Lạc Ninh vừa nghe liền đoán ra được ý tứ của Lục Tuân: "Không biết, để tôi thử xem." Cô vẫn giữ máy, lấy ba đồng tiền cổ từ dưới gối đầu giường ra bói một quẻ. Nhìn thấy quẻ tượng này, cô bất giác nhíu mày: "Đạo hạnh của ông lão này không thấp, trên người ông ta còn có vận khí từ trận pháp đổi vận, ông ta lợi dụng khí vận để che giấu hành tung." "Tôi chỉ có bói ra một quẻ hết sức mơ hồ, ông ta chạy về phía nam, cụ thể là nơi nào thì tôi không biết." Cái chính là cảnh giới của cô quá thấp, nếu cô tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, cho dù ông ta có thêm khí vận vào cô cũng có thể tính ra được. Có điều nhất ẩm nhất trác giai thị đỉnh sổ*, tâm thái của Lạc Ninh vẫn luôn bình thản. (*) - 一饮一啄皆有定数 : Miếng ăn miếng uống đều đã được định sẵn. Bất kể chuyện gì xảy ra cũng không phải là tự nhiên mà xảy ra, hẳn là do rất nhiều chuyện trước đó xâu chuỗi mà thành. Liễu Thiếu Hiền mới là tai họa lớn nhất đối với cuộc đời cô. Sau khi xử lý xong hắn và Hướng Quân, tâm tình của cô cũng ổn định hơn. Kết quả như vậy đã là rất tốt rồi, những chuyện còn lại không cần cưỡng cầu. Lục Tuân có chút lo lắng, nói: "Tôi chỉ sợ ông ta muốn trả thù em." Lạc Ninh trả lời: "Không có việc gì, chỉ cần phá được trận pháp khí vận ở nhà cũ Liễu gia, ông ta chắc chắn sẽ nhận phản phệ mà trọng thương, trong khoảng thời gian ngắn cũng không hơi sức đâu mà đi làm chuyện ác." Chờ ông già kia dưỡng thương xong cô cũng có thể chạm vào cảnh giới Tiên Thiên rồi, đến lúc đó không cần sợ hãi bị đối phương trả thù nữa. Nghe được ngữ khí thản nhiên của Lạc Ninh, Lục Tuân biết cô đã nắm chắc nên cũng yên lòng phần nào. Giọng nói của anh lại mang theo chút bất lực: "Nói đến trận pháp đổi vận, còn phải làm phiền em phải đến nhà cũ Liễu gia một chuyến mới được." "Hiệp hội phong thủy cử đến hai vị đạo sĩ không chuyên về phá trận, cho nên cần em đến xem thử." Lạc Ninh khẽ cười: "Không thành vấn đề, bây giờ tôi lập tức qua đó." "Tôi qua đón em!" "Không cần phiền như vậy đâu, tôi tự lái xe qua cũng được." "Bên ngoài vẫn còn mưa đường không dễ đi đâu, tôi đã ra xe rồi, em chờ tôi tới đón em đi." Lạc Ninh thấy anh đã kiên trì như vậy không tiện từ chối nữa: "Được rồi, vậy tôi chờ anh." --Dịch: Autumnnolove-- Hơn nửa giờ sau, Lục Tuân và Lạc Ninh đã có mặt ở nhà cũ Liễu gia. Người của Cục đặc biệt đã áp giải người Liễu gia về Cục đặc biệt thẩm vấn, lúc này chỉ còn ba người là Hàn Liệt và hai vị mặc đạo bào một già một trẻ. Vị đạo sĩ già nhìn thấy Lục Tuân đến liền phất tay: "Cục trưởng Dương, đã lâu không gặp." Lục Tuân cũng cung kính đáp lại: "Thanh Nguyên đạo trưởng biệt lai vô dạng*!" (*) - 别来无恙 : từ lúc chia tay đến giờ, ông vẫn khỏe chứ? Sau đó anh giới thiệu với Lạc Ninh: "Vị này chính là Thanh Nguyên đạo trưởng của Hiệp hội phong thủy, cũng là một đại sư ở Thanh Dương Sơn Tự." Thanh Dương Sơn Tự là một đạo quán* rất nổi danh, nơi này có rất nhiều vị đại sư phong thủy huyền lợi hại. (*) - 道观 : Đạo quán là nơi tu luyện và cử hành nghi thức tôn giáo của các đạo sĩ. Đôi khi gọi là cung quán, ngoài ra còn có các kiến trúc với tên gọi theo quy mô lớn nhỏ khác nhau như: điện, đường, phủ, miếu, am, lâu, xá, trai, các, khuyết, đàn. Nghe được anh giới thiệu mình với cô gái đeo mặt nạ đứng bên cạnh, Thanh Nguyên đạo trưởng không biết có phải do chính mình gặp phải ảo giác hay không mà cứ cảm thấy thanh âm của vị cục trưởng này đột nhiên mang theo độ ấm. Trước kia anh ta đối xử với ai cũng dùng một thái độ lạnh lùng. Đồng thời, ông cảm nhận được có chút liên hệ với cô gái trẻ tuổi bí ẩn này, thuyết minh cô ấy chính là đồng đạo. Ông chủ động chào hỏi: "Vị này chính là...?" "Vị này chính là thành viên mới gia nhập Cục đặc biệt của chúng tôi, hiệu là Nguyệt, cũng là một đại sư phong thủy huyền học." "Tôi cố ý mời cô ấy đến đây hỗ trợ phá giải trận pháp khí vận của Liễu gia." Lạc Ninh lễ phép cười đáp lại: "Thanh Nguyên đạo trưởng!" "Nguyệt đại sư!". Thanh Nguyên đạo trưởng có chút bất ngờ, cô gái trẻ tuổi này lại được mời đến đây để phá trận. Ông thầm nghĩ vị cục trưởng Dương này có phải đã quá xem thường trận pháp khí vận này của Liễu gia rồi hay không. Vừa rồi ông đã vận dụng rất nhiều phương pháp cũng chưa phá giải xong, còn định báo cáo về Hiệp hội phong thủy để xin trợ giúp. Nhưng mà ông cũng không biểu hiện chút thái độ nào ra ngoài, "Một khi đã như vậy thì làm phiền Nguyệt đại sư xem thử." Mọi người cũng không nói nhiều lời với nhau, trực tiếp đi đến nơi bố trí trận pháp xem xét. Sau đó Thanh Nguyên đạo trưởng nhìn thấy Lạc Ninh lấy ra một cái la bàn ẩn chứa cát khí nồng đậm rồi bước vào một cách có quy luật. Trong lòng ông không khỏi cảm thấy kinh ngạc, với nhãn lực của ông tất nhiên là nhìn ra được cái la bàn này chính là một kiện pháp khí đỉnh cấp. Lạc Ninh vốn rất am hiểu trận pháp, cô nhanh chóng phát hiện ra bên ngoài trận pháp của Liễu gia còn bày ra một trận pháp gây nhiễu khác để bảo vệ nó. Do đó Thanh Nguyên đạo trưởng mới không thể khám phá được đường vào sâu bên trong trận pháp. Cô lấy con dao găm âm sát ngàn năm ra, gỡ giấy vàng phong ấn nó xuống, cắm con dao vào trung tâm trận pháp, dùng âm sát xâm nhập vào trận pháp đổi vật. Một màn này khiến cho Thanh Nguyên đạo trưởng xem mà ngây ngẩn, ông không nghĩ tới cô ấy có thể tìm ra được tâm của trận pháp nhanh như vậy. Mà trong tay cô ấy lại còn sở hữu một món đồ mang nặng sát khí. Nội tâm của ông bắt đầu coi trọng cô gái này, nhìn dáng vẻ của Nguyệt đại sư hẳn là xuất thân từ một gia tộc lâu đời chuyên về phong thủy. –Wattpad: autumnnolove– Ước chừng hơn một giờ sau, âm sát đã ăn mòn toàn bộ trận pháp đổi vận. Lạc Ninh lẩm bẩm: "Phá!" Bên ngoài đột nhiên nổi cơn giông, người ở đây đều nghe được âm thanh lạch cạch, một bức tượng chạm khắc bằng ngọc bích trong căn phòng đột nhiên vỡ nát thành bột phấn. Thanh Nguyên đạo trưởng không ngừng cảm thán: "Nguyệt đại sự tuổi trẻ tài cao, có nghiên cứu sâu sắc ở phương diện trận pháp phong thủy!" Đúng là trò giỏi hơn thầy! Ngữ khí của Lục Tuân tràn trề kiêu ngạo: "Nguyệt đại sư thật sự rất lợi hại!" Thanh nguyên đạo trưởng giật mình, cảm thấy kỳ quái nhìn Lục Tuân một cái. Lần đầu tiên ông nghe được vị Cục trưởng này khen ngợi người khác, trong lời nói còn mang thêm chút cảm xúc mà không phải sự lạnh lùng. Trận pháp đổi vận vừa tan, người Liễu gia đều cảm thấy váng đầu hoa mắt, thân thể mềm nhũn không còn chút sức lực, giống như vừa trải qua một cơn bạo bệnh. Nhiều người trong số bọn họ cả đời này cũng đừng nghĩ đến chuyện có thể thoát khỏi cảnh tù tội, cho dù có ra ngoài được thì nửa đời sau cũng sẽ sống trong cảnh bần cùng nghèo túng. –Fanpage: Bản dịch 0 đồng– Lúc này, trên một chuyến xe lửa hướng về phương nam, ông chú hai nhà họ Liễu đang ngủ trên giường đột nhiên cảm thấy tức ngực mà ngồi bật dậy. Ông ta lập tức dùng khăn che miệng lại, phun ra vài ngụm máu đen, sắc mặt tái nhợt, hơi thở cũng suy yếu rất nhiều. Thậm chí một đầu tóc đen nhánh của ông ta trong chốc lát đã bạc phơ, cả người đột nhiên già đi hơn hai mươi tuổi. Bây giờ đã là nửa đêm, vị khách nằm cùng toa với ông cũng không hề chú ý đến những thay đổi này.