Đảo mắt thứ hai đã tới, kết quả trắc nghiệm gen của sinh viên đại học Hoa Đô cũng đã có, ba vạn học sinh cũng có ba người phân hoá lần hai thành alpha.
Ở thời đại alpha và omega cùng khan hiếm, sự phân hoá lần hai là kết quả điều chỉnh cân bằng của tự nhiên, vừa bất ngờ vừa hợp lý.
Mà Hứa Yến bị để ý sẽ có sác xuất phân hoá lần hai cao nhất, kết quả kiểm tra đo lường khiến người ta mở rộng tầm mắt.
Gen ổn định của hắn đạt tới 99%, có nghĩa là sẽ không có khả năng phân hoá lần hai.
Nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn về phía mình, Hứa Yến buông tay nói: “Tôi đã nói tôi là thuần omega”.
Mắt những người khác trợn trắng.
Beta ngồi bên cạnh thấy cằm hắn trơn bóng, nhớ tới năm trước cũng vào lúc này Hứa Yến cũng cạo râu, liền tò mò hỏi: “Hứa Yến, cậu sao có thể cạo đi bộ râu của cậu vậy?”
“Cái này sao…” Hứa Yến sờ sờ cằm: “Bởi vì tình yêu bé nhỏ của tôi không thích tôi để râu”.
Mọi người: “Tình, tình yêu bé nhỏ?!”
Một góc khác trong phòng học, có mấy học sinh đang thảo luận chuyện nghi thức trưng binh.
“Nghe nói lần này phái một quân nhân cấp bậc thiếu tướng tới kiểm binh chỗ chúng ta”.
“Thiệt hay giả? Thế mà lại phái nhân vật lớn như vậy tới tinh cầu tuyến 18 chúng ta?”
“Quân y của quân đoàn Vinh Diệu tự mình toạ trấn trung tâm gen, không sai được”.
Trong không gian ầm ĩ, chủ nhiệm lớp đi vào, trước khi bắt đầu tiết học đọc tên những người cần tham gia tuyển binh, tên Hứa Yến vậy mà cũng có trong danh sách.
Hứa Yến: “….
???”
Trước mặt Hứa Yến xuất hiện beta lớn lên có chút đáng yêu, một câu chửi tục rốt cục cũng không nói ra khỏi miệng.
Cái quỷ gì vậy!
Sứ quán Hoa đô, mèo con mở ra cửa sổ nhảy vào.
Nó không tiếng động rơi xuống mặt đất, bước chân uyển chuyển đi tới phòng ngủ.
Rèm của nhẹ nhàng bay theo gió, trong chớp mắt mèo con bằng bàn tay biến thành nam tử cao lớn, hắn không mảnh vải che thân, tóc bạc mềm mại rơi xuống đầu vai, con ngươi màu bạc lạnh lùng không hề có cảm xúc.
Hắn quơ quơ đầu, tóc bạc biến đen, màu mắt cũng trở thành màu bình thường.
Chờ khi đi ra phòng ngủ, hắn đã mặc vào quân trang.
Eo lưng hắn thẳng tắp, quân trang phác hoạ ra vòng eo nhỏ hẹp của hắn, đôi ủng quân nhân màu đen bao lấy cẳng chân thon dài, kết hợp với khuôn mặt lạnh lùng kia, quả thực kích thích hormon người khác.
Hắn mở cửa, thủ vệ bên ngoài cung kính hành lễ với hắn.
“An thiếu tướng!”
An Nhiên nhấc chân đi ra ngoài: “Đi thôi, đi đại học Hoa Đô”.
Thời gian nghỉ trưa, Hứa Yến chán muốn chết ghé vào cửa sổ phòng vẽ tranh, giữa hai tay kẹp bút vẽ tuỳ lúc có thể rơi xuống đất, giá vẽ trước người hắn bày một bức tranh chưa vẽ xong, chỉ là không nhìn ra là đang vẽ gì.
“Thật muốn thơm mèo….
”
Hắn thay đổi một tư thế khác tiếp tục nằm bò.
Buổi sáng lúc ra cửa, Hương Hương mỗi ngày đều bám dính lấy hắn hôm nay lại không đi theo, thậm chí mời nó tới nó cũng không chịu, tự mình ở trên sô pha chơi trò chơi, căn bản không thèm để ý tới hắn.
Dụ dỗ, câu dẫn, thủ đoạn gì cũng sử dụng nhưng vẫn không thành công.
Vì sao hôm qua còn rất tốt, nhưng hôm nay lại lạnh nhạt như vậy? Chẳng lẽ hay là hôm qua mua nhiều cá khô, cho nên hôm nay muốn ở nhà ăn vụng?
Càng nghĩ càng cảm thấy mình đáng thương, Hứa Yến nhịn không được rất muốn khóc: “Mình và cá khô cái nào quan trọng hơn? Hu hu hu…”
Một sinh viên đi ăn cơm trở về vừa vặn đi ngang qua sau lưng hắn, trên đỉnh đầu hiện lên vài dấu chấm hỏi.
Tình nhân nhỏ của Hứa Yến thích ăn cá khô sao?
Sinh viên kia định đi tới an ủi hắn vài câu, còn chưa kịp mở miệng, dưới lầu liền truyền tới thanh âm xôn xao.
Ngay sau đó cửa phòng vẽ tranh bị đẩy ra.
“Mau xuống dưới, thiếu tướng đại nhân tới rồi!”
Sinh viên kia lập tức vô tình bỏ rơi Hứa Yến, chạy đi.
Thiếu tướng so sánh với Hứa Yến, đương nhiên là nhìn thấy thiếu tướng quan trọng hơn!
Ngày tháng hoà bình, mọi người căn bản không thể nhìn thấy quân nhân cấp bậc cao, hôm nay có cơ hội được gặp, cho dù có những sinh viên không có hứng thú với những thứ này cũng chạy đi xem náo nhiệt.
Phòng vẽ tranh vốn dĩ chỉ có hai mươi người nháy mắt không còn một ai, cuối cùng chỉ có một nam sinh omega khi chuẩn bị đứng dậy thì nhìn thấy Hứa Yến vẫn giống như cá chết nằm bò bên cửa sổ, liền nghĩ nghĩ đi qua kêu hắn.
“Hứa Yến, cậu không đi xem sao?”
Hứa Yên nâng mắt, thiếu hứng thú: “Tôi không muốn đi”.
Đừng tới quấy rầy một người cha đang nhớ tới con mình.
Omega không biết nghe ra gì trong lời nói của hắn, suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Cũng đúng, dù sao chờ tới lúc tuyển binh cậu cũng có thể nhìn thấy, tôi đi trước đây”.
“Hu!” Ngực Hứa Yến bị đâm một dao.
Vì sao hắn vừa mới tiêm thuốc vào, kiểm tra đo lường gen cũng không có vấn đề, nhưng lại vẫn bắt hắn đi nghiệm binh? Rốt cuộc là xảy ra vấn đề ở chỗ nào?
Nghĩ tới chuyện này, tinh thần của hắn càng sa sút.
Mèo thì không đến cho thơm, tranh thì không có tâm tình để vẽ, còn phải đi nghiệm binh, cuộc sống thật quá khó khăn.
Đại học Hoa Đô là địa điểm nghiệm binh đầu tiên, mỗi năm sau khi khởi động trưng binh, sinh viên được chọn nghiệm binh và mọi người ở hai khu bên cạnh đều tới nơi này nghiệm binh.
Cái gọi là nghiệm binh chính là loại trừ những gen di truyền, kiểm tra thể chất, tâm lý, trắc nghiệm trình độ văn hoá, hệ thống sẽ căn cứ vào kết quả để xác định người kiểm tra có đủ điều kiện hay không, đủ tư cách sẽ đưa đề nghị nghiệm binh.
Một xe huyền phù quân đội khí khái dừng trước cổng hoa, lúc này những nơi có thể nhìn thấy đã bị chen đầy, trên không trung có đầy camera lơ lửng, trường hợp bùng nổ như thế này có thể so với buổi họp mặt fan của giới giải trí.
Nhưng bọn họ không biết chính là vị thiếu tướng mà bọn họ muốn nhìn đã ngồi xe huyền phù tư đi vào căn cứ nghiệm binh.
Quất Tử đi xuống từ ghế điều khiển, nhìn xung quanh một vòng, mở cửa xe ra nói với người bên trong xe: “Lão đại, hiện giờ không có học sinh nào ở đây”.
An Nhiên khom lưng đi ra khỏi xe, tuỳ ý quét mắt: “Hắn ở lớp nào?”
Quất Tử mở thiết bị thông tin cá nhân ra nhìn, chỉ chỉ vào một phương hướng nào đó.
Căn cứ này rất lớn, được lắp đặt hơn một nghìn thiết bị theo dõi, những người được khảo hạch sẽ tự mình đi tới vị trí khảo hạch theo số thứ tự đã được sắp xếp.
“Ừ”.
An Nhiên lên tiếng, lập tức đi tới bên kia.
Quất Tử đi theo phía sau, trong lòng rất hồi hộp.
Hắn lần đầu tiên tới Hoa Đô, trước kia từng nghe A Bố nói qua, mỗi năm ngừng chiến lão đại đều sẽ biến mất một khoảng thời gian, lúc ấy hắn cho rằng lão đại ra ngoài giải sầu.
Tình huống thân thể lão đại không ổn định lắm, mỗi lần rời đi hắn đều cực kỳ lo lắng, chỉ sợ xảy ra chuyện gì hắn không kịp xử lý.
Nhưng nhìn tình huống hiện tại, so với suy nghĩ của hắn không giống nhau.
Thân thể lão đại không chỉ dần dần ổn định, còn câu được một cậu bạn trai.
Dựa vào tính cách lạnh như núi băng của lão đại, còn vạn năm cấm dục, hắn còn tưởng rằng lão đại không có nhu cầu tìm bạn lữ, không nghĩ tới tay chân lão đại lại nhanh như vậy.
“Quất”.
Đột nhiên nghe thấy tiếng An Nhiên kêu hắn, Quất Tử hoảng sợ, cho rằng mình đã đem những thứ trong đầu nói ra.
“Cái, cái gì?”
An Nhiên quay đầu, mặt không cảm xúc nhìn qua: “Trên người tôi có chỗ nào không ổn hay không?”
“Không ổn?” Quất Tử không hiểu, cẩn thận đánh giá từ trên xuống dưới một lần: “Không có!” Vấn đẹp trai như cũ mà.
An Nhiên đi lên phía trước vài bước, đột nhiên lại nói: “Quần áo, có nhăn không?”
Quần áo có nhăn không? Đầu Quất Tử đầy dấu chấm hỏi, lão đại sao lại hỏi vấn đề này? Khi nào lão đại hỏi qua vấn đề này? Không nói tới chuyện là quân nhân? Bản thân lão đại cũng thực để tâm lễ tiết ăn mặc, chưa từng thất lễ bao giờ, hôm nay lại làm sao vậy?
Đột nhiên chợt hiểu ra, Quất Tử giơ tay sờ sờ mũi, không nhịn được cười: “Không có, không có, rất tốt”.
Lão đại hồi hộp như vậy là vì lần đầu tiên lấy hình thái con người gặp Hứa Yến sao?
Nhưng đợi suốt một buổi chiều, người muốn gặp lại không có tới! Vẻ mặt vốn lạnh lùng của An Nhiên cũng lạnh hơn vài phần.
Mà Hứa Yến trốn tránh nghiệm binh giờ phút này đang lật tung hết nhà lên, trước và sau nhà, trên lầu và dưới lầu, những nơi gần ruộng hoa, nơi có thể tìm đều tìm hết, nhưng vẫn không tìm được mèo của hắn!
Hứa Yến càng tìm càng nóng ruột.
Hương Hương không giống những con mèo khác, hằng ngày nó hoạt động rất có quy luật, đặc biệt sẽ không chạy lung tung, đa số thời gian đều thích bám vào trên người hắn, chỉ có ít thời gian bị hắn làm phiền mới chui vào trong ổ mèo ngủ.
Cho dù thật sự ra ngoài chơi, chỉ cần hắn kêu vài tiếng, nó sẽ lập tức chạy về.
Lần này còn chưa tới nửa tháng, nó hẳn là vẫn chưa trở về, vậy rốt cuộc là đã đi đâu?
Hứa Yến lại đi tới trước sân gọi một lần nữa, nhưng Hương Hương vẫn không xuất hiện.
Hắn ngồi trên xích đu trong sân, muốn nhớ lại xem có thể tìm ra manh mối Hương Hương có thể đi đâu.
“Cốc cốc cốc”.
Nghe được tiếng đập cửa, hắn theo bản năng ngẩng đầu nhìn qua.
Mới liếc mắt một cái, hắn cho rằng linh hồn mình đã bị hút đi.
.
Truyện khác cùng thể loại
191 chương
58 chương
100 chương
54 chương
35 chương
249 chương