Không đợi Hứa Yến nghĩ ra nguyên do, Y Thiết ở đối diện như bị trúng tà, lại bắn vài phát súng vào ống dẫn kim loại. “ A Yến”. Hứa Yến nghe được tiếng gọi mình của An Nhiên, thanh âm thực nhẹ, còn trầm thấp hơn ngày thường, thậm chí hơi thở còn hơi dồn dập. “Tôi đã thông báo cho người bên ngoài đi vào, lát nữa đánh nhau, cậu tìm một chỗ trốn cho tốt, sau khi kết thúc sẽ có bác sĩ tới tìm cậu, đến lúc đó cậu đi cùng với hắn”. Hứa Yến khó hiểu: “Vậy còn anh?” An Nhiên nắm chặt đôi tay, móng tay đâm vào lòng bàn tay, chỉ có cảm giác đau mới giúp hắn duy trì được tỉnh táo. “Tôi muốn mang tên này về, xử lý xong tôi sẽ đi tìm cậu”. Hứa Yến ngoan ngoãn đồng ý, trong lòng thì nửa câu cũng không tin. Y Thiết rốt cuộc mất đi kiên nhẫn chờ đợi, bên ngoài đã bị vây quanh, thời gian của hắn không còn nhiều lắm. Thừa dịp An Nhiên nói chuyện với Hứa Yến, Y Thiết khởi động cò súng, một đạo ánh sáng bay thẳng tới vị trí lông mày của An Nhiên. Hứa Yến phản ứng rất nhanh, ôm người lao sang bên cạnh. Cùng lúc này hắn mới phát hiện, thân thể An Nhiên rất mềm. Gương mặt hắn ửng đỏ, môi bị cắn đến trắng bệch. Hứa Yến sờ trán nóng bỏng của An Nhiên, hơi lo lắng: “An Tiểu Cay, không phải anh lại phát bệnh đấy chứ?” Ở chung nhiều ngày như vậy, đây là lần thứ ba An Nhiên xuất hiện tình trạng như vậy. Không chờ An Nhiên trả lời, Y Thiết đuổi theo bọn họ bắn vài phát súng, căn bản không cho bọn họ cơ hội để thở. “Còn để cho omega của mình cứu mình, thật là mất mặt, có bản lĩnh thì một mình ra đâu…. ách xì! Thảo, thật cay!” Hứa Yến mang theo hắn trốn đằng sau tấm kim loại dày, dựa vào khe hở đi vào bên trong. An Nhiên phát ra tin tức tố càng ngày càng nồng đậm, Hứa Yến ở gần nhất, cả người giống như bị ngâm trong vại ớt cay, mồ hôi thấm vào miệng vết thương, đau đến mức khiến hắn trợn trắng mắt. Lấy một người vợ có vị ớt cay, hắn có thể làm gì bây giờ? Đành phải mang về nhà, không thể ném đi. “Nhịn một chút, tôi lập tức mang anh rời đi”. An Nhiên vốn đã ở bên bờ vực bùng nổ, tin tức tố của Hứa Yến lại càng tăng thêm phản ứng của hắn, làm đầu óc hắn quay cuồng, toàn thân không còn chút sức lực nào. Vòng vo trong kho hàng kim loại mất mười phút, vốn định xuống lầu một, lại tự dưng đi về vị trí ban đầu, Hứa Yến thành công chứng minh mình là một người mù đường. Những thiết bị kim loại này ngoại trừ có thể ngăn cản súng đạn, cũng không có tác dụng giúp bọn họ che dấu hành tung, dù sao mùi vị trên người An Nhiên cũng là vũ khí truy tìm lợi hại nhất. An Nhiên được Hứa Yến đỡ, lắc lắc đầu, nhìn về phía sau. Không chờ Hứa Yến nghĩ tốt nên chạy đi đâu, nam tử đã đuổi theo, bắn vô số phát súng về phía bọn họ. “Đừng tưởng rằng như vậy có thể kéo dài thời gian, chi bằng dứt khoát một chút đi?” Hứa Yến nhanh chóng tránh né, nhưng trên người vốn đã bị thương, lúc trước lại tốn rất nhiều thể lực, lúc này lui ra sau lại đụng vào miệng vết thương, trong nháy mắt động tác hơi dừng lại. Loại thời điểm này, tạm dừng một giây thì sẽ mất mạng. An Nhiên vẫn luôn để ý tới hành động của Y Thiết, khi thấy động tác của Hứa Yến không thể tránh né được phát súng của Y Thiết, hắn liền dùng hết sức giúp đỡ Hứa Yến né tránh. Máu nóng bắn lên mặt hắn, đồng tử của Hứa Yến co lại, hắn cuống quýt nhìn về phía An Nhiên. Viên đạn bay thoáng qua, để lại một vết thương thật sâu trên đầu vai hắn. “An Nhiên?” Hứa Yến luống cuống. “Mau, đi mau…. ” Thanh âm An Nhiên suy yếu, mày nhíu chặt, so với đau đớn do kỳ theo đuổi phối ngẫu mang lại, vết thương trên vai không đáng là gì. Y Thiết hình như cũng nhìn ra manh mối, bước tới gần một bước. “Ôi, cậu làm sao vậy? Uy phong vừa rồi đi đâu rồi?” Nam tử nhìn qua Hứa Yến, trào phúng nói: “Ánh mắt của cậu cũng thật kém, chọn phải một alpha vô dụng như vậy, còn không bằng ly hôn với hắn đi cùng tôi”. Trong lúc này, Hứa Yến không có cách để băng bó vết thương cho An Nhiên, chỉ đành ôm chặt người vào ngực. Sườn mặt hắn nhiễm máu, hai tròng mắt nhìn thẳng nam tử, ánh mắt dần dần thay đổi. “Tôi không đánh nhau”. Đột nhiên nghe Hứa Yến nghiêm túc nói ra những lời này, Y Thiết không kịp phản ứng, thậm chí còn hơi buồn cười: “Cho nên?” “Tôi đã đồng ý với ba ba tôi đời này sẽ không đánh nhau”. Sau khi trạng thái của An Nhiên không tốt, Y Thiết càng không sợ hãi, hắn nhàn nhã cười: “A, Thật là một đứa bé ngoan”. Ánh mắt Hứa Yến lạnh lùng: “Nhưng chân không phải tay, có thể dùng”. Y Thiết không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng thực mau Hứa Yến đã hành động giải thích cho câu nói vừa rồi. Trên mặt đất trong kho hàng có rất nhiều linh kiện kim loại, mũi chân Hứa Yến đá một cái, một đám linh kiện liền bay lên không, bị hắn dùng sức đá một cái, ở trên không trung hóa thành ánh sáng bay về phía nam tử. Vừa mới bắt đầu, Y Thiết còn có thể dùng súng để bắn rơi, nhưng thực nhanh, những tấm kim loại giống như những bông tuyết bay qua. Tay chân mặt đều bị thương. Nhưng so với những cái này, thứ làm cho hắn để ý hơn chính là, tên omega kia ngay từ đầu đã bị đánh ngã xuống đất xin tha vì sao lại có sức chiến đấu mạnh như vậy?! Tiết tấu một khi bị quấy rầy chắc chắn sẽ loạn, Y Thiết không ngừng bị những tấm kim loại đánh trúng, dần dần lùi về sau bàn kim loại. Rầm rầm râm mấy âm thanh lớn vang lên, tấm kim loại cắm vào trên bàn, dọc theo cơ thể hắn tạo thành một hình người. Hắn vừa muốn giơ súng lên, một miếng kim loại thật nhỏ bay về phía hắn, vừa vặn đập vào tay hắn rồi văng lên trên tường. Không đợi hắn tránh thoát, một tấm kin loại lớn hơn đã ghim lại cổ hắn. Không tới một phút, hắn đã bị ghim lên bàn kim loại, không thể nhúc nhích một chút nào. Y Thiết híp mắt nhìn qua: “Cậu rốt cục là người phương nào?” Cho dù là An Nhiên cũng phải dùng hết sức mới có thể thắng được hắn, nhưng tên omega này chỉ dùng chân thôi đã đánh hắn trở tay không kịp, nếu chỉ là một omega bình thường, đánh chết hắn cũng không tin! Một miếng kim loại sắc bén mang theo gió lạnh lao tới đây, tạo ra một vết thương thật sâu trên vai Y Thiết rồi rơi lên bàn kim loại. Vai bị cắt đứt máu liền thấm ra bên ngoài, nam tử đau đớn đến mức làm rơi súng xuống mặt đất. Hứa Yến ôm chắc An Nhiên đã sắp mất đi ý thức, dùng thân thể che đi tầm mắt của Y Thiết. Ánh mắt hắn chưa bao giờ lạnh như vậy, bên dưới sự bình tĩnh là sự kích động muốn bạo ngược khó mà giải thích được. “Anh làm hắn bị thương, tôi thay hắn đòi lại. Chỉ là, tôi hy vọng không có lần sau”. Dưới lầu truyền tới rất nhiều tiếng bước chân, đỉnh đầu còn có thanh âm cánh quạt đang tới gần. Hứa Yến cẩn thận phân biệt vị trí kho hàng một chút, mang theo An Nhiên đi xuống dưới lầu. “Này! Cậu rốt cuộc là ai?” Mặc kệ Y Thiết ở phía sau nói gì, chờ rời đi tầm mắt hắn, Hứa Yến khom lưng bế An Nhiên lên, bước nhanh hơn. Mới vừa đi tới lầu một, Hứa Yến liền gặp Quất Tử đang vội vã chạy lên, hắn nhìn lướt qua dưới lầu, nơi đó còn có rất nhiều quan quân đang điều tra. Hứa Yến gặp Quất Tử hai lần, biết hắn là người của quân đoàn Vinh Diệu, lòng nóng như lửa đốt muốn hắn xem cho An Nhiên. Nhưng hắn còn chưa mở miệng, Quất Tử còn gấp hơn cả hắn. “Mau! Mang hắn lên xe đi!” Hứa Yến không nhiều lời, theo Quất Tử đi vào chiếc xe huyền phù mà An Nhiên đã lái tới đây. Vừa lên xe, Quất Tử liền khởi động điều khiển tự động, căn bản không có ý báo cho những quan quân khác, xe lấy tốc độ không thể tưởng tượng được phóng ra khỏi nhà xưởng. Hứa Yến cẩn thận ôm An Nhiên lên đùi, máu đã thấm ướt nửa ống tay áo hắn. Máu đỏ thẫm làm hắn rất bực bội. “Đừng để ý tới xe nữa, mau xem cho hắn đi!” Sắc mặt của Quất Tử cũng không tốt hơn Hứa Yến bao nhiêu, hắn mở hộp y tế khẩn cấp ở trong xe ra, sau đó dùng máy trị liệu cầm tay xử lý đơn giản vết thương trên vai An Nhiên, rồi lại lấy ra một dụng cụ đo lường bắt đầu kiểm tra tin tức tức tố. Toàn thân An Nhiên căng chặt, Hứa Yến có thể cảm nhận được hắn rất thống khổ. “Không còn kịp rồi…. Không còn kịp rồi…. . ” Hứa Yến ngẩng đầu, vẻ mặt Quất Tử tuyệt vọng, miệng lẩm bẩm. Trong lòng hắn hơi cảm thấy lo lắng, ôm An Nhiên càng chặt: “Anh nói cái gì, cái gì không kịp?” Sắc mặt Quất Tử tái nhợt, ngã ngồi trên mặt đất. “Không còn kịp rồi”. Kỳ phối ngẫu… tới rồi. .