Sau khi rống lên một câu, Vưu Hạo Vũ mới cảm thấy mình kích động quá rồi. Vốn dĩ mạch não của người này không cùng một hướng với mọi người, từ lúc nói ra vụ thế giới song song thì Vưu Hạo Vũ phải biết rồi chứ, không cần nói chuyện nghiêm túc với anh ta quá làm gì. Tay Vưu Hạo Vũ đỡ trán, làm cho cảm xúc mình tốt lên, mới nói: "…… Xin lỗi." Nói như thế nào thì người ta cũng giúp đỡ mình, "Tôi chỉ ở một đêm, sáng mai sẽ đi." Nói xong liền xoay người đi lên lầu. Chưa được mấy bước thì nghe phía sau hỏi: "Cậu rời nhóm vì muốn làm diễn viên phải không? "……" Một lúc lâu sau đó Vưu Hạo Vũ cũng không ừ hử gì, bực bội nói vọng ra: "Bộ anh không thấy tin xấu của tôi bay đầy hot search à?" "Thấy." "Vậy sao anh còn hỏi, anh thấy loại người như tôi còn quay lại giới được à?" Đỗ Hữu khó hiểu, "Nhưng mấy tin đó không đúng, tại sao cậu không làm rõ ràng?" "Bởi vì hại lớn hơn lợi." Vưu Hạo Vũ nhíu mày, "Giữa công ty và tôi có mâu thuẫn. Bọn họ luôn muốn đá tôi đi, sau vụ này phía công ty còn kiếm thêm một mớ nhiệt cho mấy người còn lại trong nhóm." "Vậy cậu có muốn rời giới giải trí không?" "Tôi..." Vưu Hạo Vũ sắp nói thì ngừng lại, khó chịu nói: "Anh là phóng viên chắc, hỏi nhiều chết được." "Tôi muốn xem cậu diễn." Đỗ Hữu tự nhiên thảy ra một câu này khiến Vưu Hạo Vũ đơ người. "Cậu có thể tiếp tục diễn." Đây là lần đầu tiên Vưu Hạo Vũ nghe những lời này từ người khác. Sau một lúc lâu, cậu mới lấy lại tinh thần. Rũ mắt, cậu hơi xấu hổ nên lấy tay bụm mặt lại: "Anh trai ơi, tại sao tôi phải tiếp tục diễn vì anh chứ." Cậu nắm chặt tay mình, nói: "Tôi bỏ lâu rồi." Đỗ Hữu hơi thất vọng, "Tại sao? Vì tin xấu hay vì tiền bồi thường?" Vưu Hạo Vũ không trả lời. Ở giới giải trí mà không có chống lưng, thì chỉ có thể đặt đâu nằm đó thôi. Ví dụ như kiểu tính khí của cậu đi, nếu không phải do ký với Giải Trí Hoàng Quan từ đầu, không sớm thì muộn cũng thân bại danh liệt, bị đóng băng hoạt động đến mốc lông. Trong chuyện này, cậu không hề quan tâm suy nghĩ của người khác về mình thế nào. Nhưng bản thân cậu cũng không muốn về nhà, cậu không muốn thấy người ba luôn khinh thường mình, như thể ba cậu đang từ trên cao nhìn xuống thằng con khốn khổ này vậy. Còn nhớ lúc cậu mới bảy tuổi, ông từng nói: "Con trai, chẳng phải ba đã nói rồi sao, con không hợp làm diễn viên đâu." "Nhìn mớ kỹ năng đó của con đi, mới được người khác khen vài câu mà đã tự đề cao bản thân rồi." "Mày không được vào giới giải trí! Tao cấm! Nếu mày còn muốn yên ổn sống ở cái đất này thì nghe lời tao!" …… Cuộc gọi hồi sáng cũng là ông gọi, Vưu Hạo Vũ không nghe. Lúc sau nhận được tin nhắn. 【 thể diện của cái nhà này bị mày vứt hết rồi đó, trước cũng do mày nhờ ông nói, tao mới có thể cho mày làm. Kết quả thì sao? Chuyện tốt của mày đây à? Còn may không ai biết mày bước ra từ chỗ nào. Bây giờ ba nói mày nghe, về nhà nhanh. 】 Vưu Hạo Vũ khó chịu đến ngứa rang cả mình. "Đó cũng là một phần." Vưu Hạo Vũ nói một cách chậm rãi, "Hợp đồng sau khi ra mắt rất ác, hơn một nửa tiền đều phải đưa cho công ty. Chỉ mình tôi thì không thể nào trả hết nợ được." "Nhưng mà, " Vưu Hạo Vũ nhìn Đỗ Hữu, "Những lúc cuối cùng của ánh sáng trên sân khấu có thể nghe anh nói những lời này....!Cảm ơn anh." Tiếng đóng cửa vang lên, cửa phòng cho khách nhẹ nhàng đóng lại. Đỗ Hữu nhìn theo bóng dáng Vưu Hạo Vũ, như có điều suy nghĩ. Ca hát nhảy múa thì bình thường, nhưng kỹ thuật diễn lại xuất sắc, chẳng lẽ…… 【 hệ thống, thế giới ban đầu của Vưu Hạo Vũ có phải liên quan đến thế giới ảnh đế không? 】 Hệ thống huýt sáo: 【 thì sao nè? Tui sẽ không nói cho anh đâu. 】 Đỗ Hữu thở dài. Được rồi, vẫn nên tìm cơ hội nào đó lừa hệ thống của Tiêu Điền Điền về đội mình vậy. Hệ thống kinh hãi: 【 chờ đã ký chủ! 】 Hệ thống cứ nhây mãi rốt cuộc mới chịu nói ra chân tướng. Vai chính của thế giới đó đúng là trùng tên trùng họ với Vưu Hạo Vũ, nhưng cậu ta làm không phải thần tượng, mà là diễn viên. Thế giới đó tên là: 《 Sao xẹt tuyến mười tám ăn vạ ảnh đế bá đạo, các fan CP hai tay bắn tim hồng phấn, điên cuồng kêu gào chúng tôi tiến tới đi. 》. Tên vừa quê vừa dài. "Dạ, đã mua vé máy bay rồi, sẽ về sớm." Trong khách sạn, Vưu Hạo Vũ dựa vào cửa sổ, gọi điện thoại. "Còn ba con. Ông sẽ nói rõ với nó……" Đầu bên kia điện thoại lại muốn nói thêm một tràng dài. "Con biết mà. Không cần đâu ông." Sau khi cúp điện thoại, cậu nhìn phía ngoài cửa sổ, híp mắt. Bầu trời trong vắt không một đám mây. Đúng là sau cơn mưa trời lại sáng. Ngày đó ở nhà Đỗ Hữu, Vưu Hạo Vũ mở mắt cả đêm. Cho đến khi nhìn thấy tia nắng mai bên cửa sổ, cậu mới biết ngày mới đã bắt đầu. Đối với tương lai về sau của mình, Vưu Hạo Vũ không cảm thấy hoang mang —— cậu đã suy nghĩ rất kỹ. Chỉ là khi nghĩ đến mình phải đi đến bước này, cậu liền cảm thấy cuộc sống sau này khó mà an ổn. Cho đến hôm nay. Tất cả đã đến hồi kết rồi, chỉ cần liên hệ Giải Trí Hoàng Quan làm thủ tục, là có thể bắt đầu làm một người tự do. Vưu Hạo Vũ không nhìn nữa, vừa quyết định gọi đến số đầu tiên trên màn hình thì điện thoại vang lên. Trên đó hiển thị tên người đại diện. Đại diện Trần khó có lúc không dùng việc tư mà xử lý việc công, dùng giọng điệu bình thường nói: "Hôm nay tới công ty một chuyến." "Làm gì?" "Tới chấm dứt hợp đồng, có người giúp cậu chi trả tiền vi phạm hợp đồng." Nghe vậy, Vưu Hạo Vũ nhíu mày. Mình vừa mới liên hệ người trong nhà thôi, không thể nhanh như vậy được. "Là một công ty giải trí nhỏ, muốn ký với cậu." Đại diện Trần cười lạnh, "Cậu đúng là tốt số thật." Vưu Hạo Vũ cười nhạt: "Anh muốn vào bệnh viện phải không?" Đại diện Trần nhớ lại lúc đó, im bặt. Sau một lúc lâu, mới lúng ta lúng túng nói: "Tóm lại cậu nhanh đến đi, chúng tôi chờ cậu ở công ty." Nói xong liền cúp điện thoại. Vưu Hạo Vũ thả di động ra, lấy áo khoác để trên lưng ghế mặc vào. Nói thật, cậu không có chút hứng thú nào với công ty nhỏ đó. Hôm nay tới, vừa lúc nói rõ với bên đó. Một giờ sau, ở công ty TNHH Giải Trí Hoàng Quan. Vưu Hạo Vũ được dẫn vào phòng khách. Đại diện đang ngồi ở trong nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông lạ mặt. Thấy cậu vào, nụ cười trên mặt cũng không tắt, "Hạo Vũ, tới rồi à?" Vưu Hạo Vũ vẫn chưa để ý anh ta, cậu nhìn về phía người lạ đang ngồi trong phòng. Khuôn mặt người nọ bình thường, kẹp trong tay một bao công văn, rút ra một tấm danh thiếp, đưa tới: "Cậu Vưu, chào cậu. Tôi đến từ văn phòng luật sư, họ Phương." Vưu Hạo Vũ cầm danh thiếp, tùy ý nhìn thoáng qua, sau để lại trên bàn, "Xin lỗi, khiến anh tay không trở về rồi. Tôi không muốn vào công ty nào cả." Còn chưa đợi luật sư Phương mở miệng, đại diện Trần đã quát lớn: "Cậu ăn nói kiểu gì đây! Cậu không ký, thì ai chịu giúp cậu trả tiền hợp đồng?!" Vưu Hạo Vũ nhìn người đại diện cũ của mình, nói: "Tiền vi phạm hợp đồng cũng không cho anh một đồng nào đâu, đại diện Trần tận tụy với công ty ghê." Đại diện Trần nheo mắt. "Không bằng trước xem tình hình thế nào đã, sau đó lại nói tiếp, được không?" Giọng điệu của luật sư Phương bình tĩnh, nhìn về phía đại diện Trần, "Anh Trần, có thể cho tôi nói chuyện riêng với cậu ấy được không?" Dù có gấp cỡ nào cũng không thể khiến người khác nghĩ mình không lịch sự được. Đại diện gật đầu, liếc Vưu Hạo Vũ một cái, xoay người ra cửa. Sau khi thấy người rời phòng, luật sư Phương mới ngồi xuống, từ bao công văn lấy ra một cuốn folder, đẩy cho Vưu Hạo Vũ xem, "Đây là hợp đồng." Vưu Hạo Vũ xem cũng chưa xem, "Tôi nói rồi, tôi không muốn đầu quân cho công ty nào nữa." "Phải không?" Luật sư Phương cũng không vội, lấy ra hợp đồng giấy, chỉ vào mặt chữ. "Công ty là Giải Trí Hân Văn, một năm trước mới vừa thành lập. Dưới trướng chỉ có mấy nghệ sĩ nhỏ, nếu cậu ký, hầu hết tài nguyên đều sẽ đổ dồn vào cậu, nhận được thông cáo mới, cũng sẽ ưu tiên cho cậu." "Tuy rằng so ra kém với công ty lớn như Giải Trí Hoàng Quan, nhưng ở đây cũng chú trọng tự do của nghệ sĩ, sẽ không ép cậu." Hai tay luật sư đan vào nhau, khóe miệng có nụ cười nhạt, "Huống chi, còn có thể giúp cậu trả tiền hợp đồng. Đối với cậu mà nói, đây chính là lựa chọn tốt nhất rồi." Đối phương lại bắt đầu nói tiếp, Vưu Hạo Vũ cảm thấy phiền chán, "Không cần." "Thông cáo cũng có thể bàn bạc." "Không cần." "Thế……" Người này cứ như nghe không hiểu tiếng người, nói mãi, Vưu Hạo Vũ không thể nhịn được nữa, đấm một phát lên mặt bàn. Ly trà rung lên, sánh ra vài giọt nước, luật sư Phương dừng miệng. Vưu Hạo Vũ thả năm ngón tay ra, ngồi thẳng nói: "Anh về nói với ông chủ của anh, tiền vi phạm hợp đồng tôi sẽ tự nghĩ cách kiếm. Muốn cọ nhiệt độ của tôi thì nên tỉnh mộng đi." Cậu bỏ xuống mấy câu này, liền muốn xoay người rời đi, lại nghe một tiếng thở dài phía sau: "Cho dù cậu không ký, tiền vi phạm hợp đồng Giải Trí Hân Văn vẫn sẽ giúp cậu trả." Vưu Hạo Vũ nghe vậy dừng bước, nhìn về phía luật sư, dường như hơi không hiểu ý. "Làm một người luật sư, tôi muốn dùng hết khả năng giúp khách hàng của mình có được quyền lợi tốt nhất." Luật sư Phương mỉm cười, “Nếu cậu có thể ký hợp đồng, đó cũng là cách tốt." Vưu Hạo Vũ nhíu mày "Ông chủ của công ty đó là ai? Tại sao muốn giúp tôi?" "Ai biết được, tôi cũng chỉ là dựa theo hợp đồng làm việc mà thôi." Luật sư Phương thu tờ hợp đồng vào folder, đứng lên, "Tôi cũng sẽ nói lại với bên đó, tiền vi phạm hợp đồng cũng không cần lo lắng, cậu coi như gặp được người tốt muốn làm chuyện tốt đi." Luật sư vòng qua Vưu Hạo Vũ, đi ra cửa. "Khoan đã." Vưu Hạo Vũ chần chờ. Luật sư Phương quay đầu lại nhìn cậu. "Dẫn tôi đi gặp ông chủ của anh." "Ông chủ trăm công ngàn việc, không phải muốn gặp là có thể gặp." Luật sư Phương nói thêm, "Nhưng mà, nếu cậu đồng ý ký hợp đồng, cũng có thể gặp đó." "…… Tôi sẽ suy nghĩ. Trước nói cho tôi anh làm cho ai đã." Luật sư Phương quay hẳn người lại, bốn mắt nhìn nhau, "Tôi thấy cậu đã biết rồi chứ." "Bớt nhảm đi!" Luật sư Phương lắc đầu, "Lời đồn trên mạng cũng không hoàn toàn là giả. Cái tính này của cậu, đúng là mệt cho fan." Chưa đợi thanh niên tức giận, lấy điện thoại ra, "Được rồi, để tôi hỏi dùm cho." Không lâu sau, có lẽ đã nhận được tin nhắn. Luật sư Phương cất điện thoại vào, kẹp bao công văn ở bên hông, nói: "Đi thôi, vừa hay người đó đang ở công ty.".