"Tra thì tra được đó, nhưng cần một ít thời gian...!" Hệ thống đáp lời theo bản năng, lại lập tức cảm thấy không phải. Không đúng, tại sao nó phải giúp ký chủ làm chuyện này. "Nhưng mà tui sẽ không giúp anh vội, ai bảo anh không nghe tui nói." Con người của hệ thống rắn rỏi lên, bê tông cốt thép cũng không sờn. Đỗ Hữu cầm rổ trái cây lên: "Tôi mời cậu ăn quýt." "Tui làm sao mà ăn được, nhưng mà không phải anh cũng quá keo kiệt rồi đó!" Hệ thống dừng một chút, phản ứng lại, "Từ từ ký chủ, anh đang chiếm tiện nghi của tui phải không?" Trong phòng la hét ầm ĩ, bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa. Văn phòng của Đỗ Hữu cách âm cực tốt, dù có ầm ĩ thế nào ngoài đó cũng không nghe thấy. Người đi vào là trợ lý Tiêu, cô quơ quơ điện thoại, "Đỗ tổng, anh xem nhà ăn tôi hẹn trước chưa, bây giờ đi được không?" Ô tô đi trên đường quốc lộ. Đầu đường có nhiều người trẻ đang qua lại, hiện giờ là lúc đi ăn trưa. Tổng công ty của tập đoàn Đỗ thị có nhà ăn riêng cho công nhân viên. Nhưng anh thân là tổng tài bá đạo, nếu xuất hiện trước mặt mọi người chắc chắn sẽ gây ra sóng to gió lớn, cho nên mỗi lần ăn cơm trưa đều đi nhà ăn bên ngoài. Một năm qua, thức ăn của mấy tiệm lớn lớn nhỏ nhỏ quanh đây đều đã có một chỗ trong bụng tổng tài bá đạo. Mà trưa hôm nay ăn ở tiệm mới khai trương. Nếu thuận lợi thì hồi sáng anh muốn mời Vưu Hạo Vũ tới đây. Quán nằm ở ngay trung tâm thương nghiệp, lựa ngay chỗ rẽ, là nơi rất đông người qua lại. Cửa lớn của quán được trang trí thuần tịnh tao nhã. Đi vào, liền được một phục vụ nữ xinh đẹp dẫn đường. Phục vụ mắt cười nửa vòng trăng, cười nói: "Đến hai người phải không ạ?" Trợ lý Tiêu đang muốn nói không phải, hôm nay tài xế xin nghỉ, cô chỉ là tạm thời đưa tổng tài tới đây, chốc nữa còn muốn kiếm chỗ khác ăn. Huống chi nơi này nhìn xa hoa như vậy, cô cũng không dám ăn. Còn chưa lên tiếng đã nghe Đỗ Hữu nói: "Hai người." Anh quay đầu lại nhìn cô, nói: "Cùng ăn đi." Một cái nhìn này liền chọt trúng lòng thiếu nữ đã ngủ yên từ lâu của trợ lý Tiêu. Tất nhiên cô biết tổng tài nhà mình rất đẹp, cho dù ngay bây giờ ra mắt làm diễn viên cũng không thành vấn đề. Nhưng theo Đỗ tổng một năm, sắc này nhìn cũng nhàm rồi. Mà giờ khắc này, trợ lý Tiêu bỗng nhớ về lúc mới vào công ty, lúc đó vừa thấy mặt tổng tài tim cô liền đập liên hồi, mặt nóng ran, với suy nghĩ người này đẹp quá. Đi vào bên trong, sảnh lớn sáng ngời sạch đẹp, sàn như được đánh sáp, sạch sẽ bóng loáng. Cho dù trong quán không có khách nào, phục vụ cũng không chậm trễ mà đi vội lại đây. Thấy hai người Đỗ Hữu tiến vào liền tươi cười đón chào. Đúng vậy. Trọng tâm là ở chỗ giờ đang bữa trưa mà không thấy một người khách nào. Trợ lý Tiêu thấy thế trong lòng có hơi bất an, ởi vì quán ăn này không có điểm đánh giá nào trên mạng cả. Nơi này đúng là rất quý, người bình thường không ai lại chọn tiêu tiền ở đây. Nhưng lượng người ở đây rất đông, dù quán rất đắt, không tới mức một người khách cũng không có chứ. Sắc mặt Đỗ Hữu vẫn như thường, ngồi xuống chỗ gần cửa sổ. Sau khi hai người ngồi xuống, phục vụ liền đưa thực đơn lên. Thực đơn được thiết kế sao cho hai màu trắng đen đan xen nhau, rất có cảm giác nghệ thuật. Đỗ Hữu lật vài tờ, đặt thực đơn trở về, "Tất cả, mỗi thứ một phần." Phục vụ ngẩn ra, "Tất cả? Thưa anh, bên anh chỉ đi hai người, chừng ba đến bốn món là đủ rồi." Trợ lý Tiêu biết bụng tổng tài nhà mình là một cái động không đáy, nói tiếp: "Không sao, mang lên mỗi thứ một phần đi." Sau khi xác nhận mình không nghe nhầm, phục vụ đi gọi món mà lòng vẫn còn kinh ngạc. Mấy phút đồng hồ sau, thức ăn lần lượt được mang lên. Thức ăn bày đầy một bàn, nhưng vẫn không đủ, phục vụ liền đẩy xe ăn đứng chờ một bên, chờ ăn xong liền bỏ lên, để món khác vào. Trợ lý Tiêu nhìn một bàn rất có tính hình thức, đều được cắt tỉa, trang trí đẹp mắt. Nhưng...!Màu sắc hình như không đúng. Tuy rằng còn chưa ăn, chỉ ngửi mùi liền biết mấy dĩa thức ăn này thuộc loại nào rồi. Rốt cuộc đầu bếp là ai? Là bạn nhỏ mẫu giáo nào đó vì cuộc sống khó khăn mà đi làm thêm kiếm tiền sao? Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô cũng không thể làm Đỗ tổng mất vui được. Gian nan cầm đũa lên, bỏ một miếng vào trong miệng. "Ựa." Tiếp theo cô dùng nỗ lực và cố gắng cả đời của mình nuốt xuống. Một giây đó, cô nhìn thấy được người bà thân yêu đang đứng bên bờ Vong Xuyên vẫy tay với mình. Đỗ Hữu ăn một lát, thấy trợ lý Tiêu mặt mày xanh lét, mới hỏi: "Cô sao vậy?" "Đỗ, Đỗ tổng." Trợ lý Tiêu ấp a ấp úng: "Anh thấy thức ăn...!Ngon không?" Cô không dám nói thẳng. Một bàn này không phải chỉ hỏi ăn ngon hay không nữa, mà là nên hỏi ăn rồi có chết hay không. "Ăn không quen." Đỗ Hữu lại nhón một miếng, nói: "Vị rất kỳ diệu." Vị kỳ diệu là vị gì? Hơn nữa vị này không chỉ kỳ diệu thôi đâu tổng tài của tôi ơi! Trợ lý Tiêu hít một hơi thật sâu. Đỗ Hữu cũng thấy trợ lý Tiêu muốn nói lại thôi, mới bảo: "Không sao cả, cô không ăn được thì đừng ăn." Anh nhìn phía bên ngoài cửa sổ, "Chỗ này có nhiều quán lắm, để tôi đề cử cho cô một nơi." "Không! Đỗ tổng, tôi có thể!" Trợ lý Tiêu bưng chén cơm lên, dáng vẻ như người lính thân mang nghĩa lớn quyết chết vì tổ quốc thân yêu. Cô sao nỡ ăn mới có một chút đã bỏ Đỗ tổng lại một mình mà đi nơi khác được. Cứ cho là Đỗ tổng không ngại, cô cũng sẽ tự phỉ nhổ bản thân. Đồ ăn không ăn cũng không sao, còn cơm mà, ngay cả nó cũng không thể có độc. Sau đó, cô rưng rưng nhét một họng đầy cơm. Phục vụ đứng ở một bên, lúc nào cũng có thể chạy đến. Thật ra bọn họ cũng biết đồ chỗ bọn họ không thể ăn, khó lắm mới bắt được vài người, cuối cùng là tan rã trong không vui. Cho nên lần này chắc cũng giống lần trước thôi. Bọn họ bần thần ngồi chờ khách tới khiếu nại, nhưng mà bên kia vẫn luôn yên tĩnh. Cho đến mười phút sau, nghe khách nói: "Tính tiền đi." Phục vụ nghĩ thầm, xem ra khách lần này rất hiền lành. Cho dù không thể ăn cũng không chửi ầm lên. Trên mặt phục vụ đã không còn tươi cười, khi đi tới bàn của khách, lại không khỏi ngây ngẩn. Đồ ăn không còn một mống, ăn cũng quá nhanh rồi đó! Không không không, điều quan trọng là đồ ăn khó nuốt như vậy, sao có thể ăn được? Đỗ Hữu thấy phục vụ lại đây nhưng không nói lời nào, nhắc nhở: "Tính tiền." "A, được!" Phục vụ lấy tờ giấy ra, nhịn không được hỏi: "Thưa anh, anh thấy đồ ăn ở đây thế nào, có hợp khẩu vị không?" Đỗ Hữu đi nhiều quán, cũng không phải lần đầu tiên bị hỏi như vậy, cho nên liền gật đầu. "Thưa anh!" Không hiểu vì sao, phục vụ lệ nóng doanh tròng, "Xin chờ một chút, tôi đi gọi đầu bếp tới." Phục vụ nói xong chạy nhanh như chớp, Đỗ Hữu còn không kịp ngăn cản. Đỗ Hữu ngu người, quay đầu hỏi trợ lý: "Tại sao còn muốn đi gọi đầu bếp?" Trợ lý nhìn một bàn này, im lặng hồi lâu. Cô cũng không nghĩ rằng tổng tài cũng đem tụi nó ăn sạch như lúc trước, không biết nên trả lời thế nào. Ít lâu sau, một người đàn ông đầu đội mũ trắng chạy ra. Nhìn qua khoảng đầu bốn mươi, ngũ quan thâm thúy tuấn lãng. Tuy rằng hai bên tóc mai đã hoa râm, nhưng nó càng tô thêm cho người đàn ông này hơi thở thành thục. Trước ngực áo treo một cái huy hiệu ghi tên: Đầu bếp Thẩm. "Cậu trai!" Người đàn ông nhìn qua thành thục ổn trọng, nhưng so với phục vụ đứng phía sau còn muốn xúc động hơn. Đặc biệt là khi nhìn thấy một bàn sạch bách đồ ăn. Ông nắm lấy tay Đỗ Hữu, "Tôi rốt cuộc cũng tìm được Bá Nhạc của mình rồi." Phục vụ phía sau khóc nức nở: "Đúng là không dễ dàng, bếp trưởng." Sau đó, tất cả phục vụ ở đây bao gồm nữ tiếp tân cũng bị gọi lại, tiếng vỗ tay của bọn họ vang vọng cả quán ăn. "Chúc mừng ông, bếp trưởng!" "Chúc mừng ông!" "Đúng là gian nan thử sức, lửa thử vàng mà!" Mắt kính của trợ lý Tiêu phủ một tầng sương trắng, cô lấy xuống lau. Gần đây mắt kính hay bị mờ quá, có lẽ nên đổi cái khác rồi. Mấy phút đồng hồ sau, bếp trưởng rốt cuộc cũng bình tĩnh lại. "Xin lỗi nha, chú là bếp trưởng của quán này, cũng là ông chủ. Vì đây là lần đầu tiên có người nói thích món chú làm, nên mới hơi kích động." Một tay ông dán lên ngực, thành khẩn nói: "Lúc này phải là chú mời khách mới đúng, hy vọng lần sau con sẽ tới nữa.".