Sau khi ảnh đế xuyên vào bình hoa

Chương 8 : Sau khi ảnh đế xuyên vào bình hoa

Cố Nam Ngạn rất phản cảm khi tiếp xúc thân thể với người khác, ngoại trừ việc quay phim vì yêu cầu của nội dung, nhưng vẫn tránh đụng chạm với người khác.   Anh nhìn xuống, thấy bàn tay đang nắm chặt lấy anh, vốn là bàn tay của anh.   Anh lại ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Cao Phi, giống như đang suy nghĩ điều gì đó, nhưng cuối cùng cũng không gạt tay ra. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Cố Nam Ngạn: "Đã xảy ra chuyện gì?"   Cao Phi rũ mắt, mở miệng nói: "Từ nhỏ tôi đã lớn lên ở bên cạnh bố. Chân của bố tôi không được tốt. Ông ấy làm một số đồ thủ công rồi bán chúng để kiếm tiền cho tôi đi học."   Cố Nam Ngạn: "Còn mẹ của cô thì sao?"   Cao Phi đột nhiên im lặng, sau đó cười tự giễu, lấy mu bàn tay lau nước mắt.   "Trước đây bố tôi từng là một tài xế xe tải. Lúc tôi sáu tuổi, bố tôi gặp tai nạn giao thông nghiêm trọng."   "Sau đó... Mẹ tôi bỏ đi."   Cố Nam Ngạn: "Đi?"   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Cao Phi cúi đầu: "Chính là bỏ đi, một không trở lại."   Cao Phi đã không còn nhớ rõ được cảnh tượng năm đó như thế nào nữa. Chỉ nhớ trước khi bố đi, ông đã hứa với cô, lúc quay về sẽ mua cho cô một con búp bê Barbie mới. Sau đó lại thấy ông cả người bị cắm đầy ống, không hề có sức sống nằm trong bệnh viện lạnh lẽo.   Bác sĩ đứng trước cửa phòng bệnh nói bệnh nhân bị cắt cụt cả hai chân, cắt bỏ lá lách, xương sườn gãy đâm vào phổi, phải ngồi xe lăn, không làm được việc nặng. Đồng thời sau này hệ miễn dịch sẽ bị suy giảm, cơ thể sẽ không còn tốt nữa.   Lúc đó cô cũng không biết những lời này có ý nghĩa gì, nghe xong cô nắm lấy tay mẹ nhưng ánh mắt của mẹ cô tỏ vẻ phức tạp, bỏ cô qua một bên.   Sau đó, sau một ngày bố cô xảy ra tai nạn giao thông, sáng sớm cô thức dậy, đột nhiên phát hiện không thấy mẹ đâu nữa, mà mang hết quần áo và nhẫn vàng trong tủ đi. Cô nghĩ là mẹ cô đi ra ngoài mua đồ cho nên ngoan ngoãn ngồi đợi ở nhà chờ bà trở về, không khóc không nháo. Chờ từ tờ mờ sáng cho đến lúc trời tối mịt, nhưng vẫn không thấy bà ấy trở về.   Một ngày lại một ngày, cô nhìn theo hướng cửa nhà, cuối cùng cũng hiểu rõ mẹ cô sẽ không quay lại nữa.   Sau đó, cô và bố nương tựa vào nhau. Bố bắt đầu học cách đan tre để đổi lấy tiền. Còn cô lúc đến kỳ nghỉ thì sẽ đến nhà hàng làm những công việc lặt vặt. Tuy rằng cực khổ, nhưng ngược lại cô có thể sống an ổn.   Nhưng cho đến một ngày nào đó, lúc tan học, cô bất ngờ bị người trùm đầu bắt cóc. Lúc tỉnh dậy thì bị một nhóm người hung thần ác sát đòi cô phải trả lại tiền cho bọn họ.   Cô vùng vẫy hô to cô không biết bọn họ, cô không nợ tiền bọn họ, nhưng tên cầm đầu nói rằng cô không nợ, nhưng mẹ cô nợ.   Cô nghe vậy thì ngây ngẩn cả người, cô không nghĩ tới người đã biến mất nhiều năm như vậy lại được nhắc đến trong một tình huống như thế này.   Người phụ nữ kia mấy năm nay tái hôn rồi lại ly hôn, cuối cùng nghiện thuốc. Nghiện ma túy, thiếu nợ bọn cho vay nặng lãi một trăm vạn. Bà ta bị cơn nghiện dằn vặt khiến cho cả người tiều tụy, còn không trả nổi tiền cho bọn vay nặng lãi, cho nên nói với bọn chúng bà ta còn có một đứa con gái.   Cao Phi nhớ lại lúc đó cho dù cô có liều mạng giãy giụa, nói với bọn họ cô đã không liên hệ với bà ta mấy chục năm nay, đã cắt đứt quan hệ mẹ con, muốn trả nợ cũng không cần phải đi tìm cô. Nhưng những kẻ cho vay nặng lãi này không nói đạo lý, bóp mặt cô, nói rằng chỉ cần cô là con gái do bà ta sinh ra, thì cô sẽ phải lo mà trả, nếu không trả sẽ phế cô.   Người đàn ông bóp mặt cô, nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên nở nụ cười. Sau đó xoa nhẹ một cái lên ngực của cô, nói nếu không muốn bị phế thì có thể dùng cách khác, xinh đẹp như vậy, bán đi chắc chắn được giá tốt.   Họ cho cô xem video các cô gái bị bịt mắt, bị vũ nhục trong các sòng bạc ngầm, nói nếu không muốn trở thành như vậy thì nhanh trả tiền cho bọn họ.   Cô đến báo án, cảnh sát nói cho vay nặng lãi thuộc về tranh chấp kinh tế dân sự, không thuộc phạm vi thụ lý của bọn họ. Cô nói những người đó muốn bắt cô, bọn họ nói hiện tại cô không có tiền trả thì cứ đứng ở đó.   Sau đó, lúc cô đang trong thời gian tuyệt vọng nhất, cô gặp Thang Thục Tiệp.   Lúc đó Thang Thục Tiệp đối với cô mà nói, giống như một vị chúa cứu thế. Về hợp đồng, thậm chí là cô còn cầu xin Thang Thục Tiệp ký, bởi vì Thang Thục Tiệp nói rằng sau khi ký hợp đồng xong sẽ trả nợ giúp cho cô, sau này cô còn có thể kiếm được tiền nữa.   Cố Nam Ngạn lẳng lặng lắng nghe Cao Phi nói.   Anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại phát hiện anh không có lời nào để nói.   Anh biết lúc đó Cao Phi chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, vào một buổi chiều tan học, đột nhiên bị trùm đầu bắt cóc.   Cuối cùng Cố Nam Ngạn cầm ngược lại tay của Cao Phi. Bây giờ anh đang dùng thân thể của Cao Phi, anh phát hiện thì ra bàn tay của Cao Phi rất nhỏ so với bàn tay của anh. Nho nhỏ, có thể bị bàn tay của tay bao phủ lại hoàn toàn.   Cao Phi sửng sốt, nhìn bàn tay hai người chồng lên nhau, hỏi: "Tôi muốn chấm dứt hợp đồng với Thang Thục Tiệp, anh cũng nghĩ tôi là đồ vong ân phụ nghĩa?"   Cố Nam Ngạn hít một hơi, nói: "Đây chưa bao giờ là lỗi của cô."   "Trong tình huống đó, cô chỉ là đưa ra một lựa chọn mà bất kỳ ai cũng sẽ làm như vậy mà thôi."   "Thang Thục Tiệp này nghe thì nói là giúp đỡ, nhưng nói trắng ra chính là nhân lúc cháy nhà đi hôi của."   "Số tiền mà cô kiếm được trong vòng bốn năm qua đã vượt quá con số một trăm vạn. Cho dù có trả thì cô cũng đã sớm trả hết. Hiện tại chỉ là tùy hoàn cảnh mà xem xét."   Cao Phi dường như cực kỳ xúc động, cô nỉ non, vừa cảm động vừa cảm kích: "Chưa từng có ai nói những điều này với tôi."   Cố Nam Ngạn nhìn cô: "Không phải bây giờ đã có tôi nói với cô rồi sao."   "Tiếp tục chuẩn bị chấm dứt hợp đồng thôi."   Cao Phi lắc đầu, nhịn không được chua xót, biết Cố Nam Ngạn không thích cô dùng thân thể của anh khóc: "Tôi thật sự, thực sự không biết phải cảm ơn anh như thế nào nữa."   Cố Nam Ngạn nhếch môi nở nụ cười. Có điều tình huống này làm cho anh đột nhiên nhớ ra người phụ nữ này đã phải đặt số dư ngân hàng là "5201314" để tỏ tình với anh, mấy ngày nay lại thay đổi thành bông hoa nhỏ chăm nấu nướng, thậm chí là ngay cả trứng rán cho bữa sáng cũng mang hình dáng yêu anh.   Vì vậy, Cố Nam Ngạn rút tay ra khỏi tay Cao Phi: "Chỉ cần không phải lấy thân báo đáp, còn lại đều có thể."   Cao Phi nghe vậy thì sửng sốt một lúc, vốn muốn giải thích cái gì đó, nhưng cuối cùng lại: "..."