Sau khi ảnh đế xuyên vào bình hoa

Chương 22 : Sau khi ảnh đế xuyên vào bình hoa

Cao Phi nghĩ nếu hiện tại đã công khai, mặc dù là giả, thế nhưng vì thể diện, cô vẫn muốn làm một người bạn trai tốt.   Tức là cho Cố Nam Ngạn mặt mũi, cũng chính là cho chính mình mặt mũi.   Ngày hôm nay, cuối cùng Cố Nam Ngạn cũng đã giúp cô quay xong chương trình, là một người bạn trai tốt, nói như thế nào thì cũng nên đi đón người ta. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.   Cao Phi nhìn thấy Cố Nam Ngạn, lập tức vẫy tay: "Hey."   Cô chạy đến: "Tôi đến đón anh."   Khi "Cố Nam Ngạn" đến, ánh mắt của mọi người đều bị thu hút.   Cao Phi nhét bó hoa vào tay Cố Nam Ngạn, rồi cầm lấy chiếc vali trên tay anh.   Cố Nam Ngạn nhìn bó hoa trên tay.   Cao Phi mỉm cười: "Đi thôi."   Cố Nam Ngạn kéo khóe miệng, đưa tay cầm lấy vali, nhưng Cao Phi cũng giống như mạnh mẽ như lần trước muốn cõng anh, lần này cũng cầm thật chặt va li, nói cô là một người đàn ông, làm sao có thể để cho một người phụ nữ xách hành lý được?   Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Các nhân viên nhìn vào thấy đều "Wow" một tiếng, trong lòng điên cuồng cảm thán thật ngọt.   Ảnh đế quá cưng chiều bạn gái rồi, huhuhu.   Cố - Bạn gái - Nam Ngạn: "..."   Là một người đàn ông chân chính, anh vẫn muốn phải tự mình xách vali, cũng may lúc này trợ lý Tiểu Chu của anh đi đến, cầm lấy vali trên tay Cao Phi.   Nhìn thấy anh, cậu ta cười gọi một tiếng: "Chị Phi."   Cố Nam Ngạn nghe thấy trợ lý hiện tại của mình chân chó chạy đến gọi anh là "Chị Phi", lông mày giật giật.   Hai người đi xuống cầu thang.   Cao Phi thấy Cố Nam Ngạn có vẻ không vui.   Cô nghĩ không biết mình đã làm sai điều gì, hay là anh không thích được tặng hoa, vì vậy cô hỏi: "Anh Cố, anh không thích tôi đến đón anh sao?"   Cố Nam Ngạn ôm hoa, nhàn nhạt đáp: "Không có."   “Chỉ là sau này đừng tặng hoa cho tôi nữa.” Cố Nam Ngạn nói xong thì trả lại hoa cho Cao Phi.   Cao Phi vội vàng nhận hoa, đuổi theo: "Nhưng mà chúng ta đã công khai rồi. Tôi là vì công khai cho nên mới đến đón anh."   "Vậy sau này anh muốn tôi trở thành một người bạn trai như thế nào cho mọi người nhìn thấy? Hoặc là anh có thể nói anh làm một người bạn trai là sẽ như thế nào. Tôi có thể diễn."   "Là loại dịu dàng lãng mạn? Hay là loại trung thành dính người? Hay là loại cuồng dã?"   “Cao Phi!” Cố Nam Ngạn không biết tại sao mình lại coi trọng một người phụ nữ như vậy, anh nói: “Em muốn làm gì thì làm, không cần phải diễn.   Cao Phi: "A."   Về nhà, Cố Nam Ngạn nghiệm thu kết quả học tập của Cao Phi trong mấy ngày nay.   Cũng không tệ lắm, có tiến bộ.   Ít nhất thì đọc lời kịch cũng xuôi dòng hơn, biểu cảm gương mặt trước màn ảnh sẽ không hỗn loạn nữa.   Nhưng mà không tệ này chỉ so với Cao Phi trước đây mà thôi, nếu so sánh với diễn viên trong giới thì vẫn chưa đủ.   Cố Nam Ngạn nghĩ đến bộ phim mới sắp khởi quay của anh, lòng nặng trĩu.   Cao Phi nhìn thấy sắc mặt Cố Nam Ngạn ngưng trọng, biết anh đang lo lắng điều gì.   Có Nam Ngạn có thể giúp cô tham gia chương trình thực tế, nhưng cô tuyệt đối không thể vỗ ngực đảm bảo với Cố Nam Ngạn cô có thể diễn tốt bộ phim thay anh được.   Cô vẫn phải có mặt mũi.   Cao Phi giống như một con chó lớn ngồi chồm hổm bên cạnh Cố Nam Ngạn: "Anh Cố, phải làm sao bây giờ?"   "Anh cảm thấy kỹ năng diễn xuất lúc nãy của tôi có được không?"   Cố Nam Ngạn cho cô một ánh mắt "Tự em cảm thấy thế nào".   Lúc này Cao Phi chột dạ cúi đầu xuống.   Cố Nam Ngạn thở dài. Hiện tại dưới loại tình huống này, anh chỉ cảm thấy thật đau đầu.   Đợi đến lúc khởi quay rồi tính.   Anh phát hiện ở cùng với Cao Phi càng lâu, anh vậy mà càng có tư thế lợn chết không sợ nước sôi.   Cố Nam Ngạn mở miệng, nhắc đến một chuyện khác: "Không phải em nói chờ quay chương trình xong, là sẽ đi gặp bố của em sao?"   Cao Phi ngay lập tức ngẩng đầu lên: "Thật sao?"   Cố Nam Ngạn gật đầu: "Ừ."   Cao Phi vui mừng, đuôi ngoắc qua ngoắc lại: "Anh Cố, anh thật tốt bụng."   Cố Nam Ngạn cười khúc khích, sau đó đặt tay lên đầu Cao Phi, vuốt.   Ngày hôm sau, cả hai cùng nhau lái xe đến viện dưỡng lão.   Sau khi Cố Nam Ngạn đến viện dưỡng lão, anh đại khái hiểu rõ, số tiền mà mấy năm nay Cao Phi kiếm được từ Thang Thục Tiệp đều bị tiêu vào nơi này.   Đây là một trong những viện dưỡng lão tốt nhất của thành phố B.   Cao Phi dường như sợ Cố Nam Ngạn nghĩ cô tiêu tiền như rác, giải thích: "Bố của tôi bị tai nạn giao thông rất nghiêm trọng. Hiện tại tuổi tác đã cao, sức khỏe không tốt, cần phải có người chăm sóc, còn thường phải đến bệnh viện nữa. Tôi bận rộn công việc, không thể chăm sóc ông ấy được, vì vậy chỉ có thể để ông ấy ở trong viện dưỡng lão."   "Viện dưỡng lão này đắt một chút, nhưng bác sĩ hay cơ sở y tế ở nơi này đều rất tốt."   Cố Nam Ngạn: "Tôi biết."   Cao Phi không nói gì. Sau đó lập tức nhớ ra điều gì đó, cô lại nhìn Cố Nam Ngạn, giọng điệu thương lượng: "Anh Cố, như thế này, anh có thể gọi bố của tôi một tiếng "Bố" được không?"   Cô biết mặc dù bây giờ Cố Nam Ngạn đang ở trong cơ thể cô, nhưng bố của cô đối với anh mà nói chính là một người xa lạ, đột nhiên bắt anh gọi một người xa lạ là bố, không phải là một điều dễ dàng.   Cố Nam Ngạn nhìn bộ dạng lấy lòng của Cao Phi, nhướng mày: "Muốn tôi gọi cũng có thể."   Cao Phi: "Cám ơn!"   Cố Nam Ngạn: "Trước tiên em gọi tôi một tiếng bố đi."   Cao Phi: "..."   Tại sao bây giờ anh trai tốt bụng của cô lại biến thành như thế này!   Cố Nam Ngạn nhìn thấy bộ dạng buồn bực của Cao Phi, tâm trạng của anh không tệ.   Hai người bước vào thang máy.   Nội tâm Cao Phi vẫn luôn giãy giụa nghĩ rốt cuộc có nên gọi một tiếng "Bố" này hay không.   Bởi vì cô muốn anh gọi bố của cô là bố, cho nên anh muốn cô gọi anh là bố trước.   Đây là loại logic gì vậy.   Người đàn ông Cố Nam Ngạn này thật xấu.   Nếu cô gọi, cô sẽ không còn tôn nghiêm. Nếu không gọi, lỡ như chút nữa Cố Nam Ngạn không gọi bố cô thì sao?   Con gái đến gặp thăm ông, nhưng ngay cả một tiếng "Bố" cũng không chịu gọi, lúc đó bố của cô sẽ nghĩ gì đây?.   Bố cô chắc chắn sẽ rất buồn.   Cao Phi đấu tranh nội tâm gay gắt, cuối cùng, cô kéo nhẹ góc áo của Cố Nam Ngạn.   Cố Nam Ngạn quay đầu lại, thấy Cao Phi nhắm mắt lại, có vẻ như đang chuẩn bị gọi anh là "Bố".   Cố Nam Ngạn: "Cao Phi."   Từ "Bố" của Cao Phi còn chưa kịp đến bên miệng: "Hả?"   Cố Nam Ngạn nhìn cô, đột nhiên nói: "Em có biết dưới tình huống nào tôi mới có thể gọi bố em là bố không?"   Cao Phi: "Tình huống gì?"   Cố Nam Ngạn nhàn nhạt mở miệng: "Lúc em gọi tôi là chồng."   Đúng lúc này thang máy phát ra một tiếng "Đing".   Cố Nam Ngạn ngẩng đầu, ưỡn ngực bước ra ngoài.   Cao Phi sững người tại chỗ, còn chưa kịp phản ứng với lời nói vừa rồi.   Mãi cho đến khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, cô mới vội vàng chạy ra, kết quả còn bị cửa thang máy kẹp lại một cái.   Cao Phi: "Ôi!"   Cố Nam Ngạn mỉm cười.   Đến phòng bệnh của bố Cao Phi.   Đứng trước cửa, Cố Nam Ngạn cảm nhận được ánh mắt cầu xin của Cao Phi, anh còn cho cô lại một ánh mắt “Yên tâm đi”.   Hai người gõ cửa.   Trước đó đã thông báo ngày hôm nay sẽ có người đến thăm, người chăm sóc ra mở cửa. Cố Nam Ngạn nhìn thấy bố của Cao Phi đang ngồi trên xe lăn, mái tóc hoa râm, đôi mắt tràn đầy ý cười, đang nhìn về hướng cửa.   Cố Nam Ngạn bước vào, rất tự nhiên gọi một tiếng: "Bố."   Là con gái, anh thậm chí còn không quên giới thiệu người đàn ông đứng phía sau bố: "Đây là... Bạn trai của con."   Cao Phi vẫn còn đang khiếp sợ bởi tiếng "Bố" rất tự nhiên của Cố Nam Ngạn. Nghe Cố Nam Ngạn giới thiệu mình, cô mới đưa mắt nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn.   Bố cô lại gầy hơn trước nữa rồi.    Cao Phi chua xót, trực tiếp gọi: "Bố."   Cố Nam Ngạn: "..."   Nụ cười trên khuôn mặt bố Cao trong nháy mắt cứng ngắc.   Thằng nhóc này sao lại không khách khí như vậy.   Sau khi Cao Phi gọi xong, cô mới nhận ra bây giờ cô là "Cố Nam Ngạn", phải gọi là "Chú".   Cô xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Mà bên kia, Cố Nam Ngạn đã ngồi xuống cạnh người đàn ông.   Tất nhiên ánh mắt của bố Cao vẫn tự nhiên tập trung vào người "con gái".   Cố Nam Ngạn bắt đầu trò chuyện với bố Cao.   Cao Phi cũng di chuyển chiếc ghế sang ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe.   Cả hai ở lại cho đến tối, bồi bố Cao ăn cơm xong rồi mới rời đi   Cao Phi không ngờ Cố Nam Ngạn lại cực kỳ nghiêm túc đóng vai "con gái" như vậy.   Thậm chí còn chu đáo hơn cả cô con gái ruột là cô, có thể nói chuyện.   Bố hoàn toàn không nhìn ra sơ hở, chỉ cảm thấy con gái càng ngày càng hiểu chuyện.   Về phần "bạn trai" là cô đi cùng, bố Cao nhìn đôi trai tài gái sắc trước mặt, chính là không ngừng gật đầu nói "Tốt".   Cả hai lên xe về nhà.   Cao Phi ngồi ở ghế phó lái, Cố Nam Ngạn lái xe.   Thành phố B vào ban đêm lấp lánh ánh đèn, Cao Phi nhớ đến chuyện diễn ra hôm nay ở trong viện dưỡng lão, bĩu môi: "Anh Cố, tôi thấy tôi còn không bằng anh nữa."   Cố Nam Ngạn: "Tại sao?"   Cao Phi: "Bố tôi rất thích anh. Anh làm con gái của ông còn tốt hơn cả tôi nữa."   Cố Nam Ngạn cười: "Đây là lời khen ngợi hả?"   Cao Phi chun mũi: "Khen ngợi cộng thêm một chút ghen tị."   Cố Nam Ngạn lái xe vững vàng, đột nhiên nói: "Cao Phi, em là một đứa con gái ngoan."   Cao Phi không nghĩ Cố Nam Ngạn sẽ đột nhiên nói ra lời này, ôm chặt dây an toàn trước ngực, nhìn người ngồi ở ghế lái bên cạnh: "Tại, tại sao?"   Cố Nam Ngạn: "Em sống trong một căn phòng nhỏ cũ kĩ 70 mét vuông. Bố của em lại được sống trong viện dưỡng lão tốt nhất. Đây không phải nói rằng em là một đứa con ngoan sao?"   Cao Phi nghe Cố Nam Ngạn nói lời này, cô rũ mắt.   Cô nói: "Bố tôi thực sự đã chịu rất nhiều cực khổ. Ông ấy là một người rất kiêu ngạo, chỉ là sau vụ tai nạn..."   “Ông ấy cũng đã trải qua một đoạn thời gian tinh thần sa sút, sau đó lại bắt đầu mày mò học dùng que tre để đan chổi, đan giỏ, đan một vài đồ chơi nhỏ, bán lấy tiền cho tôi ăn học”.   "Anh có thấy tay của ông không, đều đã chai sạn, đây đều là do đan tre để lại."   Cố Nam Ngạn: "Ừ."   Anh phát hiện tính cách dịu dàng và lạc quan của Cao Phi là di truyền từ bố cô.   Cao Phi lại đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ, quay đầu lại hỏi: "Anh Cố, bố mẹ của anh làm gì vậy?"   Hình như Cố Nam Ngạn chưa bao giờ nhắc đến bố mẹ mình, dù ở nơi công cộng hay nơi riêng tư.   Cố Nam Ngạn đánh tay lái, trả lời: "Kinh doanh."   Cao Phi "À" một tiếng, gật đầu: "Vậy mọi người không thường xuyên liên lạc với nhau sao?"   Cố Nam Ngạn cũng không yêu cầu cô gặp bố mẹ của anh.   Ánh đèn neon chiếu vào mặt Cố Nam Ngạn: "Tết Nguyên Đán tôi mới về nhà, cả năm liên hệ một hai lần."   Cũng không phải là anh có quan hệ không tốt với bố mẹ. Chỉ là đôi khi cuộc sống chính là như thế. Đứa trẻ càng lớn càng không biết cách giao tiếp với bố mẹ.   Hơn nữa bố mẹ anh hình như không có ý định về hưu, công việc kinh doanh của họ rất bận rộn.   Cao Phi gật đầu, cũng không hỏi gì nữa.   Hai người trở lại Tịnh Nam Uyển.   Cố Nam Ngạn đậu xe.   Cao Phi mở khóa dây an toàn để xuống xe, nhưng lại phát hiện hình như dây an toàn bị kẹt ở đâu đó, cô không thể mở khóa được.   Cố Nam Ngạn đang định xuống xe, nhìn thấy Cao Phi vẫn còn ngồi trong xe cúi đầu mân mê dây an toàn, hỏi: "Làm sao vậy?"   Cao Phi vừa mân mê vừa đáp: "Đột nhiên dây an toàn không mở ra được."   Cố Nam Ngạn: "Để tôi xem?"   Anh nghiêng người về hướng phó lái.   Cao Phi buông tay, ngoan ngoãn để Cố Nam Ngạn tháo giúp cô.   Cố Nam Ngạn chỉnh lại dây an toàn.   Không khí rất yên tĩnh, Cao Phi vốn nghĩ không có chuyện gì, cho đến khi trong nháy mắt cô ngẩng đầu lên, mới phát hiện không gian trong xe thật nhỏ hẹp.   Cố Nam Ngạn đang ở trước mặt cô, khoảng cách giữa hai người không quá một gang.   Cố Nam Ngạn chăm chú tháo dây an toàn ra cho cô, mắt cô rất sáng, thậm chí cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh.   Không biết tại sao, gương mặt của Cao Phi đỏ bừng lên.   Sau đó "Cạch" một tiếng, dây an toàn trên người cô đã được mở ra.   Cố Nam Ngạn không lập tức rời đi.   Anh cũng cảm nhận được sự yên tĩnh trong giây phút này thật khác lạ.   Một tay anh chống trên lưng ghế phụ, cơ thể bao lấy người đang ngồi trên ghế phụ...   Cao Phi dựa sát người vào lưng ghế, vẻ mặt căng thẳng, hai mắt không ngừng nhìn sang một bên, không dám nhìn người đối diện.   Ngón tay cô vò vò góc áo, cô không biết phải nói gì.   Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phi, sau đó gương mặt của anh trước mặt anh, lại tự động chuyển thành gương mặt của Cao Phi trong đầu anh.   Cô giống như vậy, hai má ửng đỏ, né tránh ánh mắt, yêu kiều mềm mại mà thẹn thùng, bị anh vây lại trong góc nhỏ này.   Không khoảnh khắc nào im lặng hơn lúc này.   Cố Nam Ngạn nhắm mắt, chậm rãi hôn xuống.