Sau khi ảnh đế xuyên vào bình hoa
Chương 2 : Sau khi ảnh đế xuyên vào bình hoa
Biển phòng chờ VIP được phản chiếu, Cao Phi đối diện với hình ảnh được phản chiếu trên đó, là gương mặt anh tuấn của Cố Nam Ngạn mà mấy tiếng trước cô còn âm thầm tán thưởng qua.
Cô chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cẩu huyết như vậy lại xảy ra với chính mình.
Mà Cố Nam Ngạn cũng giống như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không có sự hoảng sợ la hét chói tai, có lẽ là bởi vì loại tình tiết này đã sớm được nhìn thấy trong các bộ phim. Hai người bọn họ nhìn qua có vẻ tương đối bình tĩnh.
Hoặc là nói chỉ có Cố Nam Ngạn là có vẻ tương đối trấn định, còn Cao Phi là bởi vì quá kinh hách mà không la hét lên được.
Cao Phi nghe thấy giọng nói của mình biến thành giọng nói của một người đàn ông, nghe thấy tiếng người hâm mộ đang gào thóc muốn mang thai trong cái loa siêu trầm.
Cô nói: "Làm, làm sao bây giờ?"
Cố Nam Ngạn không thể không ngẩng đầu lên, nhìn thấy gương mặt vốn dĩ là của mình hiện tại lại mặt ủ mày chau, biểu cảm phong phú lạ thường.
Anh ngoài cười nhưng trong không cười, chậm rãi phun ra hai chữ: "Cao Phi."
Mặc dù giọng nói này chính là giọng của cô, nhưng Cao Phi biết, chính là Cố Nam Ngạn gọi tên cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cao Phi đột nhiên có một loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Nhớ năm đó lúc Cố Nam Ngạn nói năm chữ "Tuyệt không có khả năng" còn không thèm thêm vài chữ, không thèm nói hoàn chỉnh cả câu "Tôi và Cao Phi tuyệt không có khả năng."
Cô thậm chí còn hoài nghi rốt cuộc là Cố Nam Ngạn có biết tên của cô hay không, hay là trong ấn tượng của anh, cô là một bình hoa ngực lớn não tàn đánh không chạy, đuổi không đi.
Hiện tại xem ra Cố Nam Ngạn biết tên của cô.
Cao Phi bị gọi tên thì lập tức đứng nghiêm người, giống như một người lính bị cấp trên gọi tên: "Có!"
Cố Nam Ngạn hít một hơi, kìm nén cơn tức giận: "Tại sao cô lại trượt ván ở hành lang của khu vực nghỉ ngơi?"
Cao Phi liếc nhìn ván trượt trên mặt đất, bây giờ bánh xe đã ngừng quay.
Cô nuốt một ngụm nước bọt: "Nói ra thì anh không tin, nhưng mà ván trượt di chuyển trước."
Cố Nam Ngạn: "Cô!"
Anh chỉ vừa mới nói một từ “Cô”, người đối diện đột nhiên cúi đầu chín mươi độ với anh: “Tôi xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không phải cố ý, hu hu hu..."
Cố Nam Ngạn chưa bao giờ nghĩ rằng anh có thể tạo ra âm thanh "huhuhu" như vậy trong cuộc đời này.
Rõ ràng là Cao Phi đang nói lời xin lỗi, nhưng hiện tại đang cúi đầu chín mươi độ kia lại chính là cơ thể của anh.
Hình ảnh là "Cố Nam Ngạn" đang cúi đầu chín mươi độ xin lỗi "Cao Phi".
Cố Nam Ngạn cảm thấy huyệt thái dương của mình đang nhảy thình thịch: "Được rồi!"
"Cô đứng thẳng lên đi!"
Cao Phi đứng thẳng dậy.
Rõ ràng là cô đã xin lỗi rất chân thành, viền mắt còn phiếm hồng nữa.
“Làm sao bây giờ?” Cô hỏi bằng giọng mũi.
"Nếu không hai chúng ta đụng nhau một lần nữa xem sao?"
Cố Nam Ngạn phát ra một tiếng "Hừ" chứng minh anh chấp nhận lời đề nghị này.
Ba phút sau, Cao Phi bị đụng đến nỗi mắt nổ đom đóm, nhưng khi cô nhìn vào gương, đó vẫn là gương mặt của Cố Nam Ngạn.
Cố Nam Ngạn cúi đầu. Vốn dĩ là muốn nhìn thấy bàn chân bị đạp của mình, nhưng khi cúi đầu xuống thì không thấy được chân đâu, mà thứ đầu tiên anh nhìn thấy chính là bộ ngực được che bởi áo lót vô hình, một nửa bộ ngực lộ ra ngoài và một cái rãnh sâu ở giữa.
Anh tối sầm mặt lại, dời ánh mắt nhìn đi chỗ khác, không nhịn được chửi thề.
Cao Phi vẫn còn đang soi mặt vào chiếc gương nhỏ của mình. Đột nhiên trên hành lang vang lên tiếng bước chân.
Động tác soi gương của cô dừng lại. Sau đó cô dường như đang nghĩ đến điều gì. Ngay lập tức dây thần kinh nhạy cảm nào đó phản ứng kịp, cô nắm lấy cánh tay của Cố Nam Ngạn, trốn vào phòng khách VIP bên cạnh anh.
Hiện tại cô đang sử dụng cơ thể của một người đàn ông, khí lực lớn, nhưng không nặng không nhẹ. Cố Nam Ngạn bị lôi đi, anh lảo đảo, thật vất vả lắm mới ổn định thân thể được. Anh ngẩng đầu, thấy nét mặt gấp gáp của Cao Phi giống như là bị bắt gian tại trận vậy.
Cố Nam Ngạn hít một hơi thật sâu, nhịn.
Sau khi hai người trốn vào trong phòng nghỉ, lập tức nghe thấy tiếng người gọi ở bên ngoài hành lang: "Cao Phi?"
Là Hướng Nguyên đi lấy đồ trở lại.
Cao Phi tìm điện thoại di động của cô, luống cuống gửi tin nhắn trên weixin cho Hướng Nguyên: [Tôi tự đi về nhà trước.]
Hướng Nguyên lập tức trả lời lại: [Xe vẫn còn đang ở bên ngoài, cô trở về thế nào được?]
Cao Phi: [Taxi, tài xế là nữ, yên tâm đi.]
Tiếng bước chân ngoài hành lang từ từ xa dần.
Cao Phi dựa vào tường, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi dài.
Sau đó cô giải thích một chút: "Trợ lý của tôi."
"Đến đưa tôi về nhà. Tôi không thể để cho anh ta đưa anh đi được." Cao Phi chỉ chỉ vào cơ thể Cố Nam Ngạn: "Đi đến nhà của tôi đi."
Cố Nam Ngạn "Ừ" một tiếng.
Thời gian đã khuya lắm rồi, hai người bước đầu đạt được nhận thức chung, trước tiên đến nhà của Cố Nam Ngạn để thương lượng giải quyết vấn đề này.
Trong nhà xe dưới lòng đất, Cao Phi nhìn thấy "bản thân" thuần thục mở cửa chiếc xe Rolls-Royce Cullinan và ngồi vào ghế lái.
Cô sợ mình bị bỏ lại nên vội vàng mở cửa sau ngồi vào.
Lúc này Cố Nam Ngạn đang đen mặt điều chỉnh độ cao của ghế lái do độ cao bị giảm đột ngột. Cao Phi đã nhu thuận thắt dây an toàn.
Sau khi Cao Phi thắt dây an toàn, cô không nhịn được hỏi người đàn ông đang ngồi trên ghế lái: "Trợ lý của anh đâu? A, còn có người đại diện gì đó nữa." Đêm nay Cố Nam Ngạn không thể đến tham gia hoạt động một mình được.
Cố Nam Ngạn nổ máy, nhàn nhạt trả lời: "Để cho bọn họ về trước rồi."
Cao Phi thấy dường như Cố Nam Ngạn không muốn nói chuyện với cô cho lắm, vì vậy cô rụt người vào lưng ghế, cũng không hỏi thêm gì khác nữa: "À."
Cố Nam Ngạn lái xe rất ổn định, Cao Phi không nhịn được chợp mắt một chút. Cuối cùng lúc xe dừng lại mới tỉnh, phát hiện xe dừng lại ở Tịnh Nam Uyển.
Đây là một tiểu khu xa hoa nổi danh lừng lẫy ở Đế Đô. An ninh bậc nhất, rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng sống ở đây.
Cô đã từng có một ước mơ, đó là có thể tự mình kiếm tiền để mua một ngôi nhà nhỏ ở Tịnh Nam Uyển.
Trong tiểu khu này, Cố Nam Ngạn không sợ bị paparazzi chụp được: "Đi thôi."
Cao Phi cởi dây an toàn, đuổi theo.
Nhà của Cố Nam Ngạn rất giống với bản thân anh, đơn giản giống như bản mẫu. Nếu như không phải có dép đặt ở huyền quan thì khó có thể nhận ra nơi này có người ở.
Cao Phi không dám chạy loạn nhìn lung tung trong nhà của người khác, vội vàng liếc nhìn các thiết bị được lắp đặt, rồi an tĩnh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách.
Cố Nam Ngạn rót một cốc nước đưa cho cô.
Cao Phi quyết định mở miệng nói trước: "Tôi nghĩ chúng ta có thể ngủ một giấc, sáng mai sẽ hoán đổi trở về lại."
Cố Nam Ngạn ngồi xuống: "Nếu không hoán đổi lại được thì sao?"
Cao Phi không đáp.
Cố Nam Ngạn: "Tôi phải tính toán cho điều tồi tệ nhất. Nếu như không hoán đổi lại được, chúng ta phải làm gì."
Anh uống một ngụm nước: "Hai tháng gần đây, ngoại trừ hai hoạt động tuyên truyền quảng bá thì tôi không có bất kỳ hoạt động công khai nào khác, không đề cập đến việc quay chụp quảng cáo của một số tạp chí khác, tôi nghĩ hai hoạt động tuyên truyền kia không có gì khó khăn, vì vậy tôi nghĩ cô sẽ có thể giúp tôi thành công hoàn thành nó. Sau hai tháng nữa sẽ bắt đầu quay một bộ phim điện ảnh mới. Tôi hy vọng trước khi khai máy quay phim điện ảnh mới, chúng ta có thể thành công hoán đổi trở lại."
"Đương nhiên, sáng mai có thể hoán đổi trở lại là tốt nhất."
Cố Nam Ngạn nói xong lịch trình của mình. Cao Phi không nhịn được từ tận đáy lòng cảm thán làm ảnh đế thật nhàn rỗi.
Sau đó, cô nhận thức được Cố Nam Ngạn dừng lại là để cô báo cáo lịch trình của cô cho anh nghe.
"Tôi..." Cao Phi muốn nói lại thôi, nghĩ đến lịch trình của mình, nhất thời không biết phải bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, cô mở điện thoại di động lên, mở lịch trình của mình ra, cung kính đưa nó cho Cố Nam Ngạn.
Sau khi nhìn thấy lịch trình dày đặc của Cao Phi, lông mày của Cố Nam Ngạn nhíu chặt mãi vẫn không thả lỏng ra được.
Xã súc* ít nhất có thể là 996*, mà trình độ lịch trình dày đặc trong tay anh lúc này dùng 007 để hình dung cũng không quá đáng.
*Xã súc: Là một thuật ngữ được dùng cho các nhân viên văn phòng tại Nhật Bản. [社] trong [會社] (Câu lạc bộ/ tập thể), [畜] trong [家畜] (Gia súc) có nghĩa là “Súc vật của công ty”. Từ ngữ này xuất hiện từ những năm 1990 và dần trở nên phổ biến tại Nhật Bản, sau đó lan rộng ra các nước trong khu vực Đông Á. Xã súc dùng để chế giễu những người vì lợi ích của công ty mà gạt bỏ tôn nghiêm của bản thân họ. Từ việc ăn uống đến ngủ nghỉ đều rất qua loa, luôn sẵn sàng bán mạng vì công việc.
*996: Là văn hóa làm việc 996. Có nghĩa làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày/tuần.
*007: Là văn hóa làm việc 007. Có nghĩa là làm việc từ 0h sáng đến 12h khuya, 7 ngày/tuần.
Nếu như nói quay phim vất vả còn chưa tính, thế mà trong lịch trình này, không có một ngày nào tiến vào đoàn phim, tất cả đều là các loại quay quảng cáo lớn nhỏ cho các thương nghiệp, sân ga và ghi hình chương trình thực tế.
Cao Phi tự biết đuối lý, cúi đầu nhìn ngón tay nói: "Nếu chúng ta không đổi lại được, anh có thể..."
"Không thể."
Cố Nam Ngạn hít sâu một hơi, nhìn các mục trên thông cáo như "Chụp quảng cáo đồ lót Đóa Mỹ", cũng như các loại quảng cáo nhỏ lẻ của sân ga, thương nghiệp nhỏ, dứt khoát cự tuyệt.
Làm nghệ sĩ, điều quan trọng nhất là phải biết yêu quý danh dự của mình. Rõ ràng là Cao Phi không biết điều này.
Cao Phi không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt dứt khoát như vậy, không chút do dự ngẩng đầu lên.
Cô cố gắng giải thích: "Những lịch trình này đều đã được sắp xếp từ lâu rồi, thậm chí đã ký hợp đồng."
Sau đó chắp tay: "Tôi cầu xin anh, chờ đến lúc chúng ta hoán đổi lại, anh nói tôi làm gì cũng được."
"Tất cả số tiền kiếm được từ những hoạt động này đều thuộc về anh. Tôi, tôi lại trả thêm tiền phụ cấp cho anh nữa, có được không?"
Cố Nam Ngạn nhìn Cao Phi.
Cao Phi đọc được nội dung từ trong mắt của Cố Nam Ngạn, đó chính là anh không thiếu tiền.
Cố Nam Ngạn trả lại điện thoại cho Cao Phi: "Trong hai tháng gần đây nhất tôi có hai hoạt động. Nếu như cô giúp tôi hoàn thành tốt, cô hãy chọn bốn hoạt động trong lịch trình của cô, tôi sẽ giúp cô làm."
"Trước tiên cô hãy cân nhắc cho thật kỹ, cái nào có thể đẩy lùi được thì để cho người đại diện đẩy đi. Nếu như không thể đẩy ra phía sau được, lúc này chúng ta sẽ phải cố gắng tìm cách hoán đổi lại càng sớm càng tốt."
Anh nói xong thì đứng dậy bỏ đi.
Cao Phi cúi đầu nhìn lịch trình dày đặc của mình.
Cố Nam Ngạn cho cô chọn ra bốn hoạt động.
Cao Phi không chọn được. Cô không biết phải làm gì bây giờ, càng không biết nếu cô nói với Thang Thục Tiệp tháng này cô chỉ muốn chạy bốn hoạt động, có thể sẽ trực tiếp bị giết ngay tại chỗ, sau đó vĩnh viễn bị biến mất khỏi giới giải trí hay không.
Nếu như tối hôm nay cô không đứng lên chiếc ván trượt đó thì tốt rồi.
Nếu như hai người hoán đổi vì những nguyên nhân khác, nói không chừng cô có thể hùng hồn một chút, nói Cố Nam Ngạn chạy thông cáo cho cô. Nhưng bây giờ dưới loại tình huống này, Cố Nam Ngạn chỉ là một nạn nhân tình cờ đi ngang qua, từ đầu tới đuôi là người bị hại. Cô lấy mặt mũi nào mà yêu cầu người bị hại không ngừng chạy thông cáo cho cô được chứ.
Hiện tại dưới tình huống này, cô quả thật không có biện pháp nào.
Cao Phi điên cuồng đập đầu vào bàn cà phê, làm cho cái trán sưng vù lên, soi lên màn hình điện thoại di động, vẫn là gương mặt của Cố Nam Ngạn.
Sự bất lực và lo lắng không cùng này vây quanh lấy người cô. Cái loại cảm giác này thật giống như sáng mai phải đến phòng thi nhưng tối nay lại không tìm được tài liệu ôn tập vậy. Cao Phi nhịn cả đêm, nhưng vẫn không kìm nén được bật khóc.
Cố Nam Ngạn rời đi không lâu, anh ôm laptop của mình trở lại phòng khách.
Trên máy tính là cảnh mô phỏng và phân tích lực lượng liên quan về tác động của cuộc va chạm đêm nay của hai người bọn họ.
Phòng khách yên tĩnh khiến cho âm thanh nào đó càng thêm đặc biệt rõ ràng.
Trong chớp mắt bước chân của Cố Nam Ngạn dừng lại.
Bởi vì anh nghe được, là tiếng khóc thút thít.
Thanh âm không lớn, yếu ớt nhưng âm điệu lại cực kỳ bi thương.
Tiếng khóc nức nở này thường được dùng làm tiếng "ma nữ" trong các bộ phim cũ, nếu như...
Tiếng khóc này không phải đến từ một người đàn ông.
Dường như Cố Nam Ngạn đã đoán ra được điều gì đó, anh cứng đờ đi về phía trước một bước.
Cảnh tiếp theo làm cho anh khó quên nhất trong suốt cuộc đời này
Anh nhìn thấy "chính bản thân mình" đang ngồi trên sàn nhà, đầu tựa vào bàn cà phê, nước mắt giàn giụa, cắn đốt ngón trỏ, cả người khóc lóc run rẩy co rút lại.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, anh sẽ không bao giờ tưởng tượng được rằng hóa ra một người đàn ông cũng có thể khóc hoa lê đái vũ như vậy, nhìn thôi mà cũng thấy thương tâm.
Dùng gương mặt của anh.
Chính là giống như... Anh cũng không nghĩ được, hóa ra tóc của một người, trong một số tình huống nhất định nào đó, thực sự có thể dựng đứng từng sợi một lên.
Hiện tại Cố Nam Ngạn cảm thấy trái tim của anh đột ngột ngừng đập, da đầu tê dại, dựng hết cả tóc gáy.
Cao Phi hai mắt đẫm lệ nhìn thấy ai đó bước đến. Người bước đến kia, hình như là chính cô. A không đúng, bây giờ cô đã trở thành Cố Nam Ngạn.
Cô ngồi dậy, lấy mu bàn tay lau nước mắt nước mũi trên mặt.
Sau đó, thút tha thút thít đáp: "Xin lỗi, tôi chỉ là, chỉ là không biết phải làm gì bây giờ, cho nên mới khóc."
Cố Nam Ngạn nhịn xuống ý muốn muốn kéo Cao Phi lên khỏi mặt đất và hét lên muốn khóc thì khóc nhưng đừng có dùng cơ thể của tôi mà khóc. Anh tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một lúc sau, anh nghe chính mình nói: "Tôi tạm thời, chạy giúp cô một vài thông cáo không đẩy lùi được."
......
Tâm trạng của Cao Phi rõ ràng đã trở nên tốt hơn. Cố Nam Ngạn nói cô tối nay hãy ở lại đây nghỉ ngơi, thuận tiện ném cho cô một bộ đồ ngủ.
Trước khi Cao Phi ôm đồ ngủ vào phòng tắm, Cố Nam Ngạn dựa vào khung cửa, gương mặt lạnh lùng căn dặn mọi chuyện.
"Đừng làm bất cứ điều gì với cơ thể tôi, ngoại trừ vệ sinh bên ngoài."
"Mặc khác..." Anh liếc nhìn Cao Phi: "Mặc dù cô chiếm dụng cơ thể của tôi, nhưng xin cô đừng làm mấy hành động khác người."
Lúc này Cao Phi mới nhớ đến cô còn bị gắn một cái nhãn "Yêu đơn phương Cố Nam Ngạn" mà cả giới giải trí đều biết.
Cao Phi giật giật khóe môi, vốn muốn nói với anh rằng mọi chuyện không như anh tưởng tượng đâu, nhưng đối mặt với gương mặt lạnh lùng của anh, cô lại nuốt xuống lời định nói.
“Tôi đã biết.” Cao Phi đáp ứng, ôm áo quần đi vào phòng tắm.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Cao Phi lật lại lịch trình của mình.
Hành trình ngày mai là một trong số lịch trình của cô mà Cố Nam Ngạn có thể làm được trước, chụp ảnh cho các trang bên trong của một tạp chí.
Trước tiên Cao Phi gửi thông tin chi tiết cho Cố Nam Ngạn, cẩn thận nói với anh sáng mai có thể phải dậy sớm, sau đó chuyển sang giao diện trò chuyện với Thang Thục Tiệp.
Kế hoạch ban đầu là sáng mai Thang Thục Tiệp sẽ đến chỗ cô đón cô đến studio, nhưng bây giờ cô đang ngủ lại ở nhà của Cố Nam Ngạn.
Cao Phi suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn hỏi Thang Thục Tiệp ngày mai có thể đón cô từ nơi khác được hay không, cô đang ở Tịnh Nam Uyển.
Thang Thục Tiệp cũng không hỏi gì, đồng ý.
Cao Phi thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, Cố Nam Ngạn bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức do Cao Phi đặt.
Cao Phi dậy sớm hơn anh, bữa sáng đã được dọn sẵn trên bàn.
Cố Nam Ngạn nhìn thấy "bản thân" đang đeo tạp dề bận rộn ở đảo bếp*, biết là một đêm đã trôi qua, và cả hai người vẫn chưa hoán đổi lại.
*Đảo bếp: Còn được gọi là bếp đảo hay bàn đảo, đảo bếp có tác dụng giúp cho người sử dụng nấu ăn làm việc ở mọi hướng, đảo bếp cũng là điểm nhấn trong trang trí không gian nhà bếp và tạo thêm không gian làm việc cho người sử dụng khi nấu ăn.
Cao Phi nhìn thấy "bản thân", cũng chính là Cố Nam Ngạn đầu tóc rối bù từ trong phòng ngủ đi ra. Cô lau tay trên tạp dề: "Tôi không biết buổi sáng anh thích ăn cái gì, vì vậy làm một chút đồ ăn."
Cố Nam Ngạn liếc nhìn bàn ăn, bữa sáng kiểu Trung hay Âu đều có.
Cao Phi: "Tôi sợ người đại diện của tôi phát hiện ra tôi đang ở trong nhà của anh, cho nên không nói với cô ấy địa chỉ chính xác, chỉ nói cô ấy đón tôi ở cổng. Ặc, cũng chính là đón anh."
"Biển số là 4B3xxx, xe bảo mẫu màu đen."
Cố Nam Ngạn: "Ừ."
Sau khi Cao Phi nói xong, nhìn thấy Cố Nam Ngạn vẫn còn mặc bộ đồ ngủ size lớn, nên thử thăm dò hỏi: "Anh ở đây... Có quần áo của phụ nữ không?"
Cố Nam Ngạn nhíu mày nhìn sang.
“Anh đừng hiểu sai ý của tôi.” Cao Phi liên tục xua tay tay. Cô chỉ vào bộ đồ ngủ của Cố Nam Ngạn: “Tôi cũng không thể mặc bộ đồ ngày hôm qua đi ra ngoài được.”
Áo khoác ngày hôm qua cô vẫn có thể mặc được, nhưng chiếc váy bên trong là lễ phục, không thể mặc ra ngoài được.
Cố Nam Ngạn nhấp một ngụm sữa tươi, bình tĩnh trả lời: "Không có."
Cao Phi: "Vậy làm sao bây giờ..."
Nửa giờ sau, phòng chứa quần áo, Cao Phi nhìn "bản thân" trong bộ quần áo thể thao màu xám.
Tất nhiên kích cỡ quần áo của Cố Nam Ngạn lớn hơn rất nhiều so với cơ thể của cô, mặc lên người rộng thùng thà thùng thình, nhưng mà nhìn nhiều một chút, thì giống như có chút phù hợp với phong cách oversize hiện nay.
Là do body của cô vốn đẹp sẵn. Cao Phi tự luyến nghĩ.
Cố Nam Ngạn cũng mang thêm một cặp kính, xắn tay áo và ống quần lên, sau đó mặc chiếc áo khoác mà Cao Phi đã mặc vào tối hôm qua, đi ra ngoài.
Cao Phi không thể tiễn Cố Nam Ngạn. Nếu bị người khác nhìn thấy sẽ không biết phải giải thích ra sao. Cô ghé vào khung cửa, ánh mắt trông chờ nhìn bóng lưng của Cố Nam Ngạn biến mất trong thang máy.
Thật giống như bố mẹ ngày đầu tiên đưa con đi học.
Cố Nam Ngạn đi cũng không quay đầu nhìn lại. Ra khỏi tiểu khu, nhìn thấy chiếc xe bảo mẫu màu đen mà Cao Phi nói.
Cố Nam Ngạn trực tiếp kéo cửa, lên xe.
Thang Thục Tiệp đang dựa vào lưng ghế nghịch điện thoại di động. Cửa xe đột nhiên bị mở ra, một trận gió đông buổi sáng lạnh lẽo ập vào, cả người lạnh run.
Cô ta thấy "Cao Phi" không nói lời nào, trực tiếp lên xe ngồi xuống.
Thang Thục Tiệp không vui liếc mắt nói: "Cmn, không có ai dạy cô phải biết mở cửa như thế nào sao?"
Cố Nam Ngạn dừng lại một chút.
Trước khi ra ngoài, Cao Phi nói với anh, người đại diện của cô tương đối hung dữ, rất khó ở chung, vì vậy van xin anh hãy nhẫn nhịn một chút.
Cố Nam Ngạn mím môi, không nói gì.
Thang Thục Tiệp nhìn chằm chằm "Cao Phi."
Nếu là bình thường, Cao Phi sẽ cúi đầu xin lỗi, nhưng mà hôm nay, cô không nói gì.
Thang Thục Tiệp nhíu mày, nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cánh cổng Tịnh Nam Uyển được bảo vệ canh gác cẩn mật.
Hầu như tất cả người quyền quý của thành phố B đều tập trung ở đây.
Cô ta dường như nhớ đến cái gì đó, cười lạnh: "Ở lại Tịnh Nam Uyển cả một đêm, đủ sức lực đó nha."
"Là cái người lần trước sao?"
Cô ta thích thú nhìn gương mặt xinh đẹp của người bên cạnh: "Người phụ nữ trung trinh của chúng ta sao lại đột nhiên thông suốt rồi."
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
29 chương
166 chương