Sát Vương
Chương 86
Lý Ngạn ngắm nhìn Vân Dương phu nhân, trong lòng ngổn ngang trăm mối cảm xúc, hắn càng không ngừng lục lọi những ký ức về Từ Minh trong trí nhớ của mình, thật sự không ngờ, Từ Minh lại là con trai hắn!
Đáng tiếc, khi xác nhận được tất cả mọi chuyện, Từ Minh đã mất tích, thậm chí có thể đã âm dương chia cách!
Vân Dương phu nhân rất khéo hiểu lòng người, nàng thò tay mở đai lưng của Lý Ngạn, bắt tay thăm dò thân thể hắn. Lý Ngạn lập tức tỉnh táo lại, hô hấp cũng trở nên gấp gáp. Hắn nhớ lại lúc được tông chủ Từ Vân tông bổ nhiệm làm cận vệ cho Chung Vân tiểu thư, tình cảnh lần đầu tiên gặp gỡ tiểu thư, lại nhớ lại lần đầu tiên tiểu thư cởi bỏ quần áo của hắn, nhớ lại lúc hai người ở bên nhau…
Nàng thành thân rồi, vừa vào Hầu môn đã phân cách nghìn trùng, muốn gặp mặt cũng rất khó khăn, còn phải tránh tai mắt của người đời. Nhưng nhiều năm trôi qua, trong lòng hắn nàng vẫn vô cùng xinh đẹp, không hề già nua.
Sau khi Hưng quốc hầu Từ Cương quay về Đài Kinh thành ba năm trước, hai người bọn họ lại càng khó có cơ hội gặp gỡ. Hôm nay, trước khi rời đi, hắn muốn cảm thụ lại sự điên cuồng của nàng.
Lý Ngạn mạnh dạn bế Vân Dương phu nhân lên, ôm nàng đặt lên chiếc giường nhỏ bên trong phòng ngủ của nha hoàn thông với gian phòng Từ Tiều. Hắn điên cuồng cởi bỏ quần áo của Vân Dương phu nhân, lại một lần nữa hôn khắp cơ thể nàng rồi đột nhiên nhào tới, đem tất cả tinh nguyên tích lũy mấy năm qua điên cuồng trút vào trong cơ thể Vân Dương phu nhân.
Vân Dương phu nhân vừa dùng tiếng khóc che dấu những thanh âm kỳ lạ sắp sửa thoát ra, vừa dùng mười ngón tay điên cuồng cào cấu sau lưng Lý Ngạn, như phóng thích tất cả điên cuồng và thù hận tích tụ trong lòng nàng.......
Bên cạnh tẩm cung Nhân Hoàng Tử Cấm thành, có một tòa cung điện vô cùng to lớn rộng rãi, mái ngói màu vàng, ngay cả mặt đất cũng được lát gạch màu vàng, vừa nhìn giống như được dát một lớp vàng phía trên, cho dù trong đêm tối cũng có thể khiến người ta lóa mắt.
Ba chữ "Kình Thiên cung" được viết phía trên tấm bảng treo trên cửa lớn chính cung, bút pháp cứng cáp có lực, phảng phất giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hóa rồng bay lên. Nơi này là tẩm cung của Đại hoàng tử Chu Kình, Đại hoàng tử Chu Kình lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế to, mí mắt buông xuống, vẻ mặt uy nghiêm ung dung, tựa hồ như đang suy tư điều gì đó.
Giam mình trong thạch lao suy ngẫm ba tháng, sau khi Đại hoàng tử Chu Kình từ trong địa lao đi ra, cả người như thoát thai hoán cốt, hoặc có lẽ sau chuyện Nhị hoàng tử bị một chưởng của Nhân Hoàng đập chết, hắn đã mất đi đối thủ cạnh tranh, cộng thêm tu vi võ công cũng thăng lên nhất giai, cho nên khí phách vương giả ẩn giấu trong thân thể đã lâu bắt đầu lộ ra bên ngoài. Cho dù hắn không nói lời nào cũng khiến các thái giám cung nữ đứng bên cạnh có một loại cảm giác bức bách khó thở.
- Xin điện hạ làm chủ cho thần thiếp!
Sau những tiếng bước chân dồn dập và huyên náo, Từ Tích - trưởng nữ của Từ gia đột nhiên xông tới khóc lớn quỳ lạy trên mặt đất.
- Xảy ra chuyện gì?
Đại hoàng tử Chu Kình mở mắt ra, khẽ nhíu mày.
Lúc trước khi còn trẻ, để có thể lấy đại mỹ nhân Từ Tích của Từ gia về làm thê tử, Đại hoàng tử Chu Kình có thể nói đã hao hết tâm cơ. Từ khi đưa nàng tiến cung, Chu Kình rất ngoan ngoãn phục tùng nàng, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nhưng lần này sau khi từ trong địa lao đi ra, tinh thần diện mạo khắp người hắn đều thay đổi, đối diện với vị mỹ nhân đã từng vô cùng nuông chiều đang nỉ non khóc lóc trước mặt tựa hồ cũng lạnh nhạt hơn rất nhiều.
- Điện hạ không làm chủ cho thần thiếp, thần thiếp sẽ quỳ mãi ở đây!
Từ Tích dùng thủ pháp tương đối có hiệu quả từ trước đến nay của mình uy hiếp Đại hoàng tử.
- Hồ đồ! Ngươi phải cho bổn cung biết rõ xảy ra chuyện gì trước mới được chứ?
Chu Kình nghiêm khắc nói, tinh mang trong mắt lộ ra, đương nhiên đã có sắc thái đế vương.
Từ Tích vừa khóc lóc, vừa kể lại chuyện giữa Từ Tiều, Từ Minh và Đường Tiêu cho Đại hoàng tử Chu Kình.
Tỷ muội Từ Tích và Từ Lệ cũng không biết mẹ đẻ của mình bị Vân Dương phu nhân hãm hại, hai nàng mặc dù cùng cha khác mẹ với Từ Tiều, Từ Minh, nhưng vẫn cực kỳ yêu thương hai đệ đệ của mình. Từ Minh bất ngờ mất tích, hơn nữa nghe người trong nhà nói rất có thể có liên quan đến Đường Tiêu, cũng khiến hai tỷ muội bắt đầu chú ý đến Đường Tiêu. Hiện tại Từ Tiều còn bị Đường Tiêu đánh bại trên võ đài, hơn nữa Từ Tiều còn vì vậy mà mắc bệnh mất trí.
Liên tưởng đến chuyện Đường gia trước kia cường đoạt Dực Thai công chúa, cơn tức giận trong lòng hai tỷ muội càng khó lòng kìm xuống.
Nếu không thể lấy lại công đạo cho Từ gia, tỷ muội Từ gia cảm giác bản thân được gả vào hoàng cung chẳng có chút ý nghĩa gì nữa.
- Tiều nhi không phải đã giành được chức võ trạng nguyên năm ngoái sao? Làm thế nào lại để thua một tên phế vật võ học như Đường Tiêu?
Đại hoàng tử cũng không trả lời Từ Tích, mà chỉ cảm thấy có chút kỳ quái hỏi nàng.
Từ trước đến nay hắn vốn không quá chú ý đến những sĩ tử như Từ Tiều và Đường Tiêu, với thân phận Đại hoàng tử, hiện tại còn phải ứng phó với rất nhiều nhân vật cấp quan trọng trong ngoài triều đình, phải xử lý rất nhiều chuyện, có thể biết Từ Tiều là võ trạng nguyên năm ngoái, Đường Tiêu là phế vật võ học, đã xem như không tệ rồi. Đương nhiên, cái này cũng vì chuyện thành thân của Đường Tiêu và Dực Thai công chúa quá huyên náo ở Đài Kinh thành.
- Chuyện này thần thiếp làm sao biết được? Trong Đài Kinh thành có ai không biết Từ Tích ta là ái phi của điện hạ? Người khác đã khi dễ Từ gia chúng ta đến bước này, nếu điện hạ còn bất động không chèn ép bọn chúng, tiếp tục thờ ơ, sau này người ở Đài Kinh thành đều cho rằng điện hạ dễ khi dễ, ngay cả Hoàng Thượng cũng xem thường người…
Từ Tích vừa khóc, vừa âm thầm châm ngòi chiến sự. Bạn đang xem tại Truyện FULL - - Chèn ép? Loại chuyện đánh nhau giữa trẻ con với nhau, bổn cung nhúng tay vào chẳng phải là chọc cười cho thiên hạ sao?
Đại hoàng tử Chu Kình lắc đầu.
- Đúng vậy! Ngài không nhúng tay vào! Ngài có biết tên Đường Tiêu kia trên giáo trường đã công nhiên đầu phục Thất hoàng tử Chu Vũ! Ngài cứ để bọn người Thất hoàng tử tiếp tục phát triển, xem xem Thất hoàng tử kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, sau đó cả đời bị bọn hắn gắt gao dẫm nát dưới chân.
Từ Tích càng nói càng kích động.
- Ha ha ha ha, một tên thiếu gia phế vật ăn chơi, một hoàng tử chỉ có chút thông minh, đám ô hợp bọn chúng có thể làm được chuyện gì to tát thì Đại Minh triều đã có thể quang phục Cửu Châu đại lục đánh bại Đại Mãn triều rồi.
Đại hoàng tử Chu Kình vẻ mặt khinh thường, khẽ cau mày.
Truyện khác cùng thể loại
45 chương
128 chương
45 chương
1802 chương
222 chương
67 chương
378 chương
1800 chương