Sát Thủ Vương Phi

Chương 24 : Chữa bệnh

( Tên của các loại thuốc sẽ... chế vì Mèo khá là ngu môn sinh:]]) Lưu Hoa Nghuyệt hỏi:“ Xin hỏi ở đây Hạnh Hà thảo không vậy?” Tộc trưởng sắc mặt thoáng bối rồi nhưng nhanh chóng trở lại bình thường:“ Không dấu gì cô nương, ở đâu Hạnh Hà thảo rất hiếm. Cả tộc chỉ có 5 cây thôi!” Nàng nghe xong thì cười nhẹ:“ Không sao! Ta chỉ cần một cành nhỏ là đủ.” Tộc trưởng bối rối cũng không có gì lạ cả. Vì lí do là Hạnh Hà thảo ưa nóng mà nơi này lại gần sông nên không khí mát mẻ, Hạnh Hà thảo tất nhiên là hiếm rồi! Nghe vậy, tộc trưởng cũng phân phó hạ nhân lấy một nhánh nhỏ của Hạnh Hà thảo cho nàng. Khi Hạnh Hà thảo được đưa tới, nàng đuổi hết mọi người ra ngoài để chuyên tâm chữa bệnh. Nàng lấy từ trong vòng không gian ra một số loại thảo dược ra, phân loại. Tiếp tục lấy trong vòng không gian lò luyện đan và hỏa ngọc ra. Nàng bắt đầu quá trình luyện hóa dược. _______ địa điểm _______ Huyết Sát lâu... Tất cả mọi người đều hoạt động bình thường. Chỉ có tứ đại hộ vệ ( bọn Kim Sư ý) là lo lắng không yên, nhưng không ai dám biểu hiện ra ngoài. Cả bốn người bước vào mật thất, không hẹn cùng thở dài. Kim Sư lên tiếng:“ Chu Tước, cô có tin gì của chủ tử không?” Chu Tước chỉ biết cúi mặt, lắc lắc đầu. Mao Hổ hỏi:“ Còn cô, Huyền Vũ, có tin gì không?” Huyền Vũ lắc đầu đáp:“ Không có! Cả tứ quốc đều không có tin của người. Cứ như thể người bốc hơi khỏi nhân gian vậy.” Chu Tước đột nhiên nói:“ Có thể chủ tử bị Hấp Huyết lâu chủ bắt!” Ba người còn lại cùng hỏi:“ Tại sao cô lạ nói vậy?” Chu Tước nói:“ Có thể lúc đi chuộc người, chủ tử đã bị hắn bắt đi!” Mao Hổ nói:“ Cô nói cũng đúng, nhưng Hấp Huyết lâu không phải địa phương dễ chọc vào đâu!” Kim Sư tiếp lời:“ Còn có, lâu của ta không bằng họ. Đã vậy, võ công cũng kém xa nên không thể đụng họ đâu!” Tất cả không hẹn mà tiếp tục thở dài. _______ địa điểm _______ Hấp Huyết lâu... Phong Thần lạnh giọng, gần như gầm lên:“ Cái gì, nàng trồn thoát?!” Trọng quỳ xuống:“ Thuộc hạ đáng chết. Nàng giết những tên canh giữ rồi trốn đi.” Ngôi nhà kia được bao phủ bởi một cánh rừng. Nhưng bên trong rừng là giả thú trùng trùng điệp điệp, độc dược và độc thú nhiều vô kể. Đi vào đó, dù là thần tiên cũng khó thoát. Phong Thần gằn từng chữ:“ Ngươi mau chóng phái người tìm tung tích của nàng cho bổn lâu! Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nếu không, các ngươi tự biết hậu quả!!” Tại sao nàng năm lần bảy lượt muốn rời bỏ hắn? Hắn đã làm gì khiến nàng chán ghét như vậy? Hắn chỉ muốn nàng mãi mãi bên cạnh hắn thôi mà. Có phải hắn quá ích kỉ không?