Sát Thủ Vương Phi
Chương 20 : Nổ tung vương phủ
Lưu Hoa Nguyệt ngồi suy ngẩm lại tất cả mọi chuyện. Lâu chủ Hấp Huyết lâu là ai? Tại sao luôn cố gắng tìm kiếm thông tin của nàng?
Kim Sư và Mao Hổ trở lại, đánh thức nàng từ trong dòng suy nghĩ. Kim Sư trên tay cầm theo một chiếc bọc to, nói:“ Thưa chủ tử, đây là hai mươi quả boom tốt nhất của chúng ta!”
Mao Hổ dẫn theo mười người:“ Chủ tử, đây là mười người có tốc độ nhanh nhất.” Mười hắc y nhân kia nửa quỳ trên đất:“ Tham kiến chủ tử.”
Nàng gật đầu, lấy từ trong người ra một tờ giấy:“ Bây giờ, ta muốn các ngươi cầm số boom kia đi xử lí Chiến vương phủ. Nếu có gì bất trắc, giao tờ giấy này ra. Nhớ, an toàn là trên hết và chỉ làm người khác bị thương!”
Nói rồi, nàng phóng tờ giấy tới chỗ họ. Mười người đồng thanh:“ Dạ, thuộc hạ đã rõ!” Rồi cầm bọc biến mất.
_______ địa điểm _______
Chiến vương phủ...
Khi những hắc y nhân tới vương phủ là vào hoàng hôn (khi nàng tới Huyết Sát lâu là giữa trưa). Vương phủ lúc này thật sự rất náo nhiệt.
Tất cả các hạ nhân trong phủ nhốn nháo chạy ra chạy vào, các cao thủ và hộ vệ “bay nhảy” khắp kinh thành để tìm vương phi. Các hắc y nhân chia nhau những quả boom kia, tản ra các hướng khác nhau.
Người đầu tiên châm ngòi một quả boom ném xuống nơi vắng vẻ, ít người nhất. Mốt tiếng nổ kinh thiên động địa kia đã thu hút rất nhiều sự chú ý, nhiều người chạy đến xem có việc gì.
Những nơi khác cũng làm cách như thế. Nhưng bọn họ không may mắn, đang trên đường tẩu thoát thì bị đánh bất tỉnh.
_______ địa điểm _______
Một nơi không rõ ràng...
Mười hắc y nhân tỉnh lại đã thấy mình đang ở một nơi tối tăm, tay chây đều bị trói. Bỗng, có tiếng bước chân càng ngày càng đến gần bọn họ.
Một nam tử vận trường bào đen, trên khuôn mặt đeo mặt nạ nên không thấy rõ dung nhan. Nam tử kai cất giọng lạnh băng:“ Ai phái các ngươi tới làm loạn vương phủ của bổn vương?”
Nam tử kia không ai khác chính là Chiến vương gia- Phong Thần. Một trong số hắc y nhân bình thản lên tiếng:“ Chủ tử đã giao nhiệm vụ phá hủy vương phủ và muốn đưa cho ngươi một thứ!”
Phong Thần nghe hắc y nhân nói xong, liền ra hiệu để thuộc hạ cởi trói cho tên đó. Hắn vẫn giữ giọng điệu lạnh lùng:“ Thứ gì?” Tên hắc y nhân không nhiều lời mà lấy ra tờ giấy lúc trước nàng giao phó đưa cho hắn.
Hắn mở tờ giấy ra, đọc nội dung bên trong, khóe miệng giật giật. Cũng may có lớp mặt nạ nên không ai nhìn thấy vẻ mặt khó coi hiện giờ.
________ trong tờ giấy ________
Ngươi nhận được tin tình báo rồi hả tên cầm thú chết bầm! Thả người của ta ra nếu ngươi muốn cả Nam Phong quốc này giống như phủ của ngươi, trở thành tro.
À, ta nói luôn là phủ của ngươi xây bao nhiêu lần thì ta phá bấy nhiêu lần. Khôn hồn thì dời phủ xa xa kinh thành một chút. Ta đây mà biết ngươi ngoan cố thì đừng trách ta độc ác!!!
Việc cuối, ta mà thấy một chút tiểu thương trên người họ là ngươi sẽ sống không yên đâu!!!
________ ra ngoài nào _______
Phong Thần hận không thể đem nàng hảo hảo trừng phạt. Nhưng theo nội dung trong tờ thì nàng đang ở đâu đó trong kinh thành. Miễn cưỡng ra lệnh cho thuộc hạ thả người, phái thêm vài thuộc hạ xuất sắc theo dõi để tìm ra nàng.
Nửa canh giờ sau, đám thuộc hạ của hắn quay về mà chẳng được tun tức gì. Hắn cảm thấy hậm hực không thôi.
Còn Lưu Hoa Nguyệt nàng thì đang nhàn nhãn nằm trên nhuyển giáp chờ đợi tin tức của nhóm hắc y nhân.
Mười hắc y nhân vừa đi tới sau lưng nàng, nàng đã lên tiếng:“ Sao? Có bị bắt hay không?” Một tên tiến lên:“ Thưa có, nhưng thuộc hạ không hiểu vì sao hắn lại thả người đơn giản vậy.”
Nàng cười lạnh:“ Trên đường về có gặp ruồi bọ gì hay không?” Tên kia đáp:“ Dạ có, nhưng bọn thuộc hạ chỉ cắt đuôi mà không gây ra tổn thương nào cho họ cả!”
Nàng gật đầu:“ Vậy, các ngươi đã hiểu vì sao hắn lại thả các ngươi chưa?” Một tên khác nói:“ Chủ tử, không lẽ người bọn họ muốn tìm là... ngài?”
Nàng gật đầu:“ Đúng! Bọn họ là muốn tìm ta. Các ngươi mau chóng đi thông báo với những người khác rằng trong thời gian tới thì phải cẩn thận khi làm bất cứ việc gì.”
Nói xong, nàng cũng rời nhuyển giáp, đi về phòng của mình. Phòng của nàng có màu chủ đạo là màu đen, ngoài một chiếc giường ra thì chỉ có một bộ bàn ghế để nàng làm việc. Tóm lại, căn phòng của nàng cực kì đơn điệu.
Nàng đi thẳng đến chiếc giường mà nằm xuống. Trằn trọc mãi không ngủ được, bất giác lại nhớ về hắn hằng đêm đều ôm nàng ngủ. Không biết giờ này hắn đã ngủ hay chưa, nàng giật mình lắc đầu uầy uậy. Tại sao vô duyên vô cớ lại nghĩ tới hắn chứ? Không lẽ... nàng... thích hắn sao? Không, không thể nào, làm sao lại thích hắn được?!
Cứ như vậy cả đêm, nàng đã suy nghĩ lông mông đến quên cả ngủ. Sáng hôm sau khi thức dậy, nàng đã trở thành một con gấu trúc.
Truyện khác cùng thể loại
46 chương
49 chương
45 chương
10 chương
51 chương