Dù không thể rút hết tiền tích cóp bao năm nay về, hắn vẫn là một sát thủ có tiền. Khá là đáng tiếc, Kiều nghĩ thầm, nhưng cũng chẳng sao, hắn là người dễ thỏa mãn. Có lẽ giờ không thể gọi hắn là sát thủ được nữa, phải gọi là một kẻ phản bội đang chạy trốn, tự ý rời khỏi tổ chức. Hắn chẳng có ý kiến gì với tội danh này, chỉ đơn giản là không muốn quay về. Kiều không thích nói chuyện với người khác. Bình thường hắn cũng không cần giao lưu gì. Cuộc sống của hắn đơn giản ngắn gọn: huấn luyện, tranh tài, chấp hành nhiệm vụ. Nhưng giờ đã khác rồi. Thấy trong nhà hết lương thực dự trữ, hắn mới phát hiện nơi này không giống khách sạn. Kiều chưa từng gọi đồ ăn ngoài, hắn không biết hiện tại điện thoại đã đa năng tới mức chỉ cần bấm vài nút là có đồ ăn ship đến. Trời vừa chập tối, Kiều đã ở lỳ trong phòng ba ngày liền, hắn biết mình nhất định phải đi ra ngoài. Trong dạ dày trống rỗng hành hạ hắn giống như nhiều năm trước khi hắn làm bài sát hạch kiểm tra giới hạn sức chịu đựng. Kiều rời giường, tròng áo khoác đen vào, ngẩng đầu nhìn quanh phòng, lấy mũ lưỡi trai ở cửa phòng tắm.  Lúc xuống núi có người gọi Kiều. Hắn không quay đầu lại, nhưng hắn biết đó là người đã dẫn hắn đến xem phòng, một kẻ nhiệt tình thái quá thích xen vào việc của người khác. Kiều không thích gã đó, nhưng người ta giúp hắn tìm phòng ưng ý, có lẽ không nên quá lạnh lùng. Hắn dừng bước, uyển chuyển nói lời cám ơn. “Ngươi xuống núi à?” Người kia hỏi. Kiều nghe tiếng bước chân của hắn chậm rãi tới gần, miễn cưỡng dừng chân, lại nhịn không được bước thêm một bước nhỏ về phía trước. “Đi ăn cơm à? Dưới núi có mấy quá ngon, ta đang muốn đi, ngươi cùng đi không?” Kiều không trả lời, cũng không quay mặt lại mà đi thêm hai bước. Khoảng cách như vậy khiến hắn không thoải mái, vô ý thức muốn tránh. “Sao vậy? Ta rất thạo đ... Người phía sau càng lúc càng tới gần, Kiều rốt cục nhịn hết nổi, không nói gì chạy vụt đi. Bóng dáng cao gầy, toàn thân đồ đen dần dần biến mất dưới ánh đèn đường. Nháy mắt đã bị bỏ lại, người kia kinh ngạc nhìn theo một hồi, lắc đầu nhàn nhã xỏ đôi dép lào xuống núi. Kiều không đi nhà hàng nào. Hắn tới một siêu thị. Nhưng hiển nhiên là hắn đã chọn sai thời điểm. Đứng tại cửa siêu thị nhìn biển người chen chúc bên trong, Kiều quay người bỏ đi ngay lập tức. Kiều quyết định xuống bãi đậu xe dưới tầng hầm chờ thưa người một chút rồi lại vào. Hắn dựa vào cầu thang trong lối thoát hiểm mà ngủ gật. Nơi này rất yên tĩnh, chỉ là hơi tối một chút. Hắn không thích cũng không có cách nào, đành tạm thời chấp nhận. Có người dây dưa xông vào lối thoát hiểm, Kiều phản xạ có điều kiện chống tay nhảy vèo một cái vào góc chết ở chỗ cua. Thị lực của hắn rất tốt, thích ứng xong với bóng tối nên có thể nhìn rõ ràng đôi nam nữ đang dây dưa. Hắn từng được tận mục sở thị những màn ái ân còn nóng bỏng hơn. Có một lần làm nhiệm vụ, mục tiêu ám sát đang làm tình, Kiều vốn định để gã hoàn thành một lần phong lưu cuối cùng của cuộc đời, nhưng gã không biết thế nào là thoả mãn, chập tối rồi vẫn còn đang tiếp tục kích tình không thôi. Vội vàng về ngủ cho kịp đón ánh nắng bình minh, Kiều đành phải thọc gậy uyên ương, khiến gã tại thời khắc cuối đời vẫn còn đang hôn hít mỹ nhân. Trong bóng tối Kiều quan sát hai người kia, so với lần làm nhiệm vụ đó thì không giống, lần này người chủ động không phải là bên nam mà là bên nữ. Thì ra nữ nhân cũng có lúc chủ động như thế. Theo động tác người phụ nữ kia mò vào trong quần người đàn ông, trái tim hắn cũng lên lên xuống xuống. Mãi tới khi gã ta đè lại bàn tay đang mò mẫm lung tung đó, Kiều rốt cục mới nhẹ nhàng thở hắt ra. Kiều không biết vì sao mình lại thở phào, có lẽ sợ lại phải nhìn người ta làm tình đến tận sáng chưa xong. Hắn không thích rình coi cho lắm, vì loại chuyện này nhìn vừa dơ bẩn vừa mệt nhọc. Hắn không hiểu sao nhiều người lại thích như vậy, chí ít trong tổ chức X thì đa phần mọi người lúc không có nhiệm vụ đều thích làm chuyện đó. Trừ y. Cho nên hắn không quá chán ghét y. Y là người duy nhất trong phòng hắn có thể tiếp nhận. Nhưng giờ thì cũng không cần, hắn đã có phòng riêng của mình. Người đàn ông kia hình như đã nhìn thoáng qua về phía hắn. Kiều rụt người lại, trực giác của sát thủ mách bảo có lẽ hắn đã bị người ta nhìn thấy. Người đàn ông thấp giọng nói gì đó với cô gái, cô ta cười khanh khách, thanh âm bén nhọn khiến Kiều đau cả tai. Cô ta rất nhanh đã xỏ giày cao gót đi khỏi hành lang, tiếng gót giày cộp cộp còn quanh quẩn trong lối thoát hiểm. Kiều lại kinh hãi. Quả nhiên hắn bị phát hiện. “Ngươi ổn chứ?” Người đàn ông kia nói. Kiều không trả lời. “Ngại quá bọn ta đi đây, ngươi có thể bước ra rồi.” Kiều không nhúc nhích, đợi nam nhân kia cũng đã biến mất sau hành lang, Kiều mới chậm rãi đi ra, nhanh chóng lên lầu, lúc này siêu thị đã vắng bớt..